"Cái gì? Sáp Sí Hổ? Các ngươi bị điên rồi sao?" Mộc Ân Tình nhìn Đường Tam và Vũ Băng Kỷ đứng trước mặt mình, thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.
Vũ Băng Kỷ có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Tam, trong ánh mắt biểu thị "ngươi xem đấy, biết ngay như thế này mà."
Nhưng vẻ mặt Đường Tam bĩnh tĩnh, nghiêm túc nói với Mộc Ân Tình: "Lão sư, đây không phải là có người âm thầm bảo hộ chúng ta sao? Nếu chúng ta chọn một mục tiêu nằm trong khả năng thì ma luyện có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có đối thủ cường đại, chúng ta mới có thể cảm thụ được áp lực, qua đó ma luyện bản thân. Tuy rằng chúng ta chưa đủ tu vi, nhưng chúng ta đồng tâm hiệp lực, phối hợp ăn ý thì không phải không có lực đánh một trận với Thất giai Yêu Thú. Rất có khả năng sẽ thành công đó!"
Mộc Ân Tình tuy rằng đã bị Đường Tam thuyết phục, nhưng không nghĩ tới lá gan của hắn lớn như vậy, lại chọn mục tiêu là Sáp Sí Hổ.
"Nhưng ngươi có biết Sáp Sí Hổ là Yêu Thú như thế nào không? Sáp Sí Hổ trưởng thành là Thất giai, cũng có Bát giai tồn tại, Sáp Sí Hổ tu luyện tới cảnh giới cao thâm cũng có khả năng đạt đến Cửu giai. Các ngươi có thể đoán được mình gặp phải Sáp Sí Hổ cấp nào không? Gia hoả này có thể bay, hơn nữa tốc độ rất nhanh, một khi không đối kháng được, các ngươi cũng không chạy được. Lựa chọn Sáp Sí Hổ không phải rèn luyện mà giống như đi chịu chết hơn. Đồng đội của ngươi đồng ý với ngươi sao?"
Đường Tam rất thản nhiên nói: "Ta không nói cho bọn họ đi săn gϊếŧ Yêu Thú nào, chờ đụng phải sẽ tự nhiên biết được."
Ánh mắt Mộc Ân Tình nhìn Đường Tam cũng thay đổi, rất có ý "không nghĩ tới ngươi là một hài tử gan to bằng trời". Một hài tử chín tuổi muốn đi săn gϊếŧ Sáp Sí Hổ, vậy lúc mười chín tuổi chẳng phải là muốn gϊếŧ Đại Hoàng, Yêu HSo?
"Dũng khí khả gia, ngu không ai bằng." Đúng lúc này, một âm thanh nghiêm nghị bên ngoài truyền đến.
Quan Long Giang đi nhanh vào, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Tam.
"Thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp. Các ngươi thật sự không sợ đi chịu chết sao?"
Đường Tam nói: "Chúng ta nhất định sẽ cẩn thận. Đây không phải là có các sư phụ âm thầm bảo hộ sao? Các ngươi cũng không thể lấy không tiền lời nha. Không trải qua mưa gió làm sao có thể nhìn thấy cầu vồng, không có người nào có thể dễ dàng thành công. Lão sư, nếu muốn kích phát huyết mạch chi lực của mọi người thì đây là đường tắt. Nhất định sẽ có mạo hiểm, nhưng chỉ cần tận lực cẩn thận, làm đủ chuẩn bị, ta cảm thấy mạo hiểm nằm trong khả năng khống chế."
"Chẳng lẽ để tất cả lão sư chúng ta đều đi theo các ngươi sao? Còn không bằng các ngươi ở lại học viện tham gia thực chiến, để chúng ta trực tiếp luận bàn với các ngươi." Quan Long Giang tức giận nói.
"Để cho bọn họ đi đi."
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một thanh âm. Quan Long Giang và Mộc Ân Tình đồng thời nhìn ra phía ngoài. Người đến cũng không phải ai khác, chính là người phụ trách học viện, cũng là trấn trưởng của thị trấn nhỏ, Trương Hạo Hiên.
Trương Hạo Hiên biểu lộ vài phần quái dị, hắn đi đến bên người Quan Long Giang và Mộc Ân Tình.
"Tiểu Đường nói không sai, áp lực là phương pháp hữu hiệu kích phát tiềm năng của bọn nhỏ. Có lẽ chúng ta đã quá bảo thủ cho nên tốc độ phát triển của bọn chúng mới chậm như vậy. Từng người bọn họ đều có thiên phú dị bẩm, làm thế nào để phát huy ra thiên phú để bọn họ càng nhanh phát triển cũng là điều chúng ta vẫn luôn thảo luận nghiên cứu. Qua nhiều năm như vậy, tổ chức cũng có chút tích luỹ, nhưng chúng ta cũng biết, tốc độ tích luỹ vẫn quá chậm. Dựa theo tốc độ như vậy, chỉ sợ trăm năm, nghìn năm cũng không có khả năng để nhân loại giành được không gian sinh tồn của mình. Nếu chúng ta không mạo hiểm, tương lai làm sao có thể cùng hậu bối tạo ra hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn?"
Đường Tam trước khi đến tìm Mộc Ân Tình đã đi tìm Trương Hạo Hiên, và đem suy nghĩ của mình nói với vị lão sư này.
Trương Hạo Hiên khác với Mộc Ân Tình, Quan Long Giang ở chỗ, hắn biết được tiềm năng của Đường Tam, biết được Đường Tam đồng thời có nhiều loại năng lực.
Trương Hạo Hiên thân là người lãnh đạo toàn bộ thị trấn nhỏ, Đường Tam cũng tin tưởng ánh mắt của Trương Hạo Hiên nhìn xa hơn các lão sư còn lại. Hơn nữa Trương Hạo Hiên xem như là sư phụ của hắn, đối với hắn tín nhiệm cũng nhiều hơn một chút.
"Có thể ..." Quan Long Giang chần chừ.
"Ta cùng bọn họ đi. Nếu như gặp phải Cửu giai Sáp Sí Hổ bảo hộ bọn họ chu toàn cũng không thành vấn đề." Trương Hạo Hiên khoát tay áo, không có người tiếp tục nói.
"Đây là một lần thử nghiệm quan trọng, nếu như thử nghiệm thành công, cũng xem như là biện pháp giảng dạy trong tương lai. Tiểu Đường nói một câu không sai, bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm sẽ không thể chịu được mưa to gió lớn. Tương lai bọn họ là trụ cột vững vàng của tổ chức, bọn họ cần chính là ma luyện nhiều hơn nữa."
Trấn trưởng chính là trấn trưởng, giải quyết dứt khoát. Nghe hắn muốn tự mình đi thủ hộ bọn nhỏ, Mộc Ân Tình cùng Quan Long Giang còn có thể nói gì đây?
"Các ngươi định lúc nào xuất phát?" Trương Hạo Hiên nhìn về phía Đường Tam.
Đường Tam nói: "Ngày mai a. Ta và Đại sư huynh đã xem qua khu vực Sáp Sí Hổ sinh hoạt, khoảng cách với nơi này rất xa, đoán chừng cũng cần thời gian tìm kiếm nữa. Chúng ta hôm nay chuẩn bị, ngày mai xuất phát."
"Ngươi định mang theo mấy người?" Trương Hạo Hiên tiếp tục hỏi.
Đường Tam đáp: "Ta đã chọn xong rồi, tính cả ta và Đại sư huynh, tổng cộng có năm người. Quá nhiều người phối hợp khá bất tiện. Năng lực hỗ trợ lẫn nhau, ta thấy năm người là đủ rồi. Quá nhiều người cũng không tiện cho lão sư thủ hộ."
"Được. Vậy sáng sớm ngày mai xuất phát."
Đường Tam và Vũ Băng Kỷ đi rồi, Quan Long Giang nhìn Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi rất bao dung cho tên đồ đệ này đấy! Cho hắn hồ nháo như vậy, vạn nhất xảy ra sự tình thì làm sao bây giờ?"
"Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm." Trương Hạo Hiên không chút do dự nói.
Quan Long Giang bất đắc dĩ nói: "Vậy hết thảy đều phải cẩn thận. Ngươi cùng chuẩn bị đi, tuy rằng Yêu Thú bình thường không đạt đến Thần cấp, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."
Trương Hạo Hiên gật gật đầu nói: "Ngươi đó, chính là lo lắng quá mức. Kỳ thật, Đường Tam cho ta xúc động rất lớn. Nếu muốn thực lực bọn nhỏ tăng lên, tương lai có khả năng đối kháng với hai tộc Yêu Tinh thì không thể bồi dưỡng từng bước được, nhất định phải dũng cảm thử nghiệm. Dù trong quá trình có thương vong, chỉ cần kết quả cuối cùng tốt, đạt được kinh nghiệm quý báu, tất cả đều đáng giá."
Quan Long Giang cười khổ nói: "Nói là như vậy, nhưng chúng ta tích luỹ ngần đấy lực lượng dễ vậy sao? Dù sao ngươi cũng là Lão Đại, nghe lời ngươi là được. Có cần để lão Tư đi cùng không?"
Trương Hạo Hiên lắc đầu, nói: "Không cần, bên này còn cần hắn toạ trấn, không thể rời đi."
Đi học, tu luyện, ăn cơm, tu luyện, một ngày cứ thế trôi qua.
Nhận được xác nhận của Đường Tam, rạng sáng ngày hôm sau, các đội viện lặng yên rời khỏi học viện, tập hợp ở sườn núi phía sau. Vũ Băng Kỷ không nghi ngời là tiểu đội trưởng.
Năm người thừa dịp trời mới tờ mờ sáng, lén lút đi về phí Gia Lý Sơn Mạch.
Vũ Băng Kỷ đi tuốt ở đằng trước, theo sau hắn là Cố Lý. Trình Tử Chanh phóng ra Yêu Thần biến phi hành tầm thấp, lượn vòng trên không. Độc Bạch ở trung tâm, Đường Tam thì bọc hậu.
Năm người nhanh chóng tiến vào sơn mạch, rất nhanh biến mất trong rừng.
"Tình huống như thế nào? Độc Bạch, Cố Lý đâu?"
Khi bắt đầu chương trình học buổi sáng, Quan Long Giang đột nhiên ý thức được vấn đề cực lớn.
Hôm qua hắn cũng không hỏi Đường Tam và Vũ Băng Kỷ sẽ dẫn ai đi cùng. Hắn nghĩ, đồ đệ tốt của mình là Đại sư huynh luôn trầm ổn, chắc chắn sẽ không làm bậy. Bọn họ muốn đi săn gϊếŧ Sáp Sí Hổ, nhất định sẽ lựa chọn những học viên có tu vi mạnh nhất.
Nhưng bây giờ, trừ Đường Tam và Vũ Băng Kỷ, đi cùng bọn họ chính là Cố Lý, Độc Bạch và Trình Tử Chanh.