Độc Cô Minh nhìn cổ ngọc màu đồng đang xoay vần trên cao tạo ra một vòng xoáy khổng lồ.
Từ vòng xoáy khổng lồ này phát ra lực hút cực kỳ kinh khủng, cả Cực Phẩm Chiến Giáp của Pháp Hải và Thượng Phẩm Chiến Giáp của Chu Tử đều bị hút vào trong đó.
Thân thể Trần Mạn Dao cũng không tự chủ được từ từ bay lên không trung tiến thẳng vào chính giữa vòng xoáy.
Vô số luồng sáng nhẹ dịu bay lượn tới lui xung quanh cơ thể nàng, dần dần ngưng tụ ra một bộ chiến giáp màu đồng có khí tức tang thương cổ xưa đến cực điểm, giống như từng được một vị đại thần ở năm tháng thái cổ khoác lên người, dùng nó đại sát tứ phương, quét ngang lục giới.
Độc Nhãn Kê nhìn chiến giáp màu đồng này đến xuất thần, ánh mắt trống rỗng ngẩn ngơ, giống như từ Trần Mạn Dao lại thấy được hình bóng quen thuộc nào đó trong ký ức.
- Đó là ngọc bội của Bá Luân Đại Thần sao?
Tiểu ô quy nhìn biểu tình này của Độc Nhãn Kê, không khỏi buộc miệng hỏi.
Độc Nhãn Kê lắc đầu thở dài:
- Không phải, chỉ là bề ngoài quá giống, nhưng khí tức thì khác hẳn… Chủ nhân của miếng ngọc bội này hùng mạnh không kém Bá Luân…
Độc Cô Minh lần đầu tiên thấy dáng vẻ trầm mặc đến bi ai của con gà thì liền mỉm cười:
- Nếu chủ nhân của miếng ngọc bội mạnh đến như vậy thì tại sao miếng ngọc lại chống chọi không nổi Nhân Chủ lệnh? Ngươi có nhầm lẫn không?
Gà chột mắt nhìn hắn cười khinh bỉ:
- Ngươi cho rằng miếng ngọc này là pháp bảo sao? Nó chỉ là một miếng ngọc bình thường, bên trong có chứa một tia chấp niệm của người kia thôi.
Chỉ một tia chấp niệm mà gần như sánh ngang Nhân Chủ lệnh, nếu là pháp bảo chân chính do vị cường giả kia luyện ra thì e rằng Nhân Chủ có sống lại cũng ngay lập tức phải chui xuống mồ chổng mông lên mặc kẻ đó chà đạp…
Nghe vậy, Độc Cô Minh không khỏi động dung.
Cường giả mà gà chột mắt nhắc tới rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Chỉ một tia chấp niệm liền có thể tranh phong với Bất Động Minh Vương, với Nhân Chủ, thật sự quá biến thái.
- Năm tháng của Bá Luân cũng không thiếu cường giả tiếp cận với hắn.
Còn có kẻ diệt đạo, kẻ tầm đạo, kẻ khinh đạo, anh hùng, ác hùng, kiêu hùng, tà hùng…
Gà chột mắt vừa nói đến đây thì bầu trời vốn đang âm u bỗng xuất hiện sát khí trầm trọng, ẩn ẩn trong tầng mây đen trên cao là một vầng sáng có tận mười hai màu đang dần ngưng tụ.
Tiểu ô quy sợ run cả người:
- Đừng nhắc đến chuyện xưa của hắn nữa, hắn và một số người dám phạm vào cấm kỵ của thiên địa, ai dám nhắc đến bọn họ sẽ bị lôi kiếp Thập Nhị Sắc giáng xuống…
Quả nhiên khi gà chột mắt im bặt thì vầng sáng mười hai màu kia cũng tan rã như chưa từng xuất hiện.
Điều này khiến đáy lòng Độc Cô Minh nảy sinh sự tò mò với thời đại kia.
Bá Luân và một số người phạm phải cấm kỵ sao? Là cấm kỵ gì mà đến mức chỉ cần nhắc lại quá khứ của họ thôi đã khiến trời đất giận dữ đến mức giáng lôi kiếp Thập Nhị Sắc xuống, quyết tâm diệt trừ? Nên biết lôi kiếp này đến cả Thiên Địch Nhân Chủ cũng suýt bị táng mạng dưới nó, đừng nói đến chỉ là đám sinh linh tu vi yếu ớt như bọn Độc Cô Minh.
Chỉ thấy chiến giáp của Trần Mạn Dao cuối cùng đã ngưng tụ thành công, từ nó tản mác ra khí tức vượt trên cả Tuyệt Phẩm Chiến Giáp của Quan Thất, tu vi của nàng cũng trực tiếp bước tới Ứng Kiếp đại viên mãn, cực kỳ khủng bố.
Mồ hôi trên trán Độc Cô Minh vã ra như tắm, trong nháy mắt mà tình thế hoàn toàn đảo lộn.
Hắn cứ tưởng với tư cách Thiên Tôn của Toái Mộng đao, trừ phi hắn đụng độ với bốn kẻ nắm giữ Nhân Chủ lệnh, bằng không đã là vô địch ở đạo giới.
Nhưng xem ra trong đợt tranh đoạt kỳ ngộ lần này, Trần Mạn Dao mới là kẻ mạnh nhất.
Đột nhiên giọng nói của Chân Võ từ trong Toái Mộng đao vang lên:
- Đây là Thiên Phẩm Chiến Giáp.
Dù vậy, toàn bộ sự hiện diện của Thiên Phẩm và bốn Tuyệt Phẩm đều chỉ dùng để làm nền cho một bộ chiến giáp khác.
Hãy cẩn thận, nếu ta đoán không lầm việc chúng thiên kiêu nhân giới cùng nhau xâm nhập vào Tuyệt Vọng Ma Uyên nằm trong sự sắp đặt của một nhân vật nào đó.
Kẻ này cực kỳ am hiểu về thời đại thái cổ lẫn thượng cổ, gần như những bí mật ngay cả ta không biết, hắn cũng biết.
Rất có khả năng hắn mang họ Bạch…
“Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…”
Bạch Hoàng là ai? Là vị nào trong anh hùng, kiêu hùng, gian hùng, tà hùng, ác hùng? Hay là kẻ diệt đạo, tầm đạo, khinh đạo thời thượng cổ?
Gà chột mắt nói:
- Bạch Hoàng dù ở bất kỳ niên đại nào cũng tồn tại.
Nhân tộc từ đâu mà hiển lộ ở thế gian? Có người nói nhân tộc đến từ một vùng thời không khác lưu lạc tới vũ trụ này, cũng có người nói nhân tộc là một chi nhánh của Thần Hầu nhất mạch sau khi trút bỏ huyết mạch, dần dần tiến hóa mà thành.
Nhưng lại có một giả thuyết khác nói rằng, nhân tộc là sinh ra từ một đám bạch khí sau khi hỗn độn hư vô phân tách.
Từ bạch hóa phàm, từ phàm biến thành nhân, nhân tộc từ đó sinh sôi nảy nở trên thế gian, biến thành một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất.
Trần Mạn Dao sau khi nhận được Thiên Phẩm Chiến Giáp thì liền bay xuống đứng trước mặt Độc Cô Minh, trên tay là cổ ngọc màu đồng của hắn.
Nàng nhìn nó cười vui vẻ:
- Cổ ngọc của huynh dường như rất tốt với muội.
Cái gì cũng có thể cho muội… Mọi người đang nói đến họ Bạch của nhân tộc à? Thời đại thái cổ, dù đó là lúc Bá Luân Đại Thần quật khởi, đè ép lục giới dưới chân nhưng vẫn phải khom lưng trước Bạch Hoàng.
Tương truyền rằng dòng họ này là tổ tiên của nhân tộc, được chúng sinh nhân tộc đời đời thờ phụng, điều này gần như vĩnh viễn không thay đổi.
Trong Toái Mộng đao phát ra tiếng cười nhạt:
- Đời đời thờ phụng? Thờ phụng hắn thì được ích gì? Trận chiến thượng cổ năm xưa, Bạch Hoàng không hiện, nhân giới lâm nguy, nếu không phải Ngạo Thiên Tôn và Đông Hoa Nhân Chủ trộm lấy Thái Hoàng kiếm của hắn ta, sau đó hóa trang làm Bạch Hoàng thống lĩnh chúng sinh nhân giới chiến đấu với kẻ địch thì e rằng nhân giới không chống cự được tới lúc người kia xuất hiện.
Chính người kia mới xứng đáng trở thành Nhân Hoàng, nhận được sự thờ phụng đời đời kiếp kiếp…
Trần Mạn Dao, gà chột mắt, tiểu ô quy đều là người thái cổ, không hiểu mấy về những chuyện phát sinh thời thượng cổ nên bèn hỏi tiếp.
Chỉ nghe Toái Mộng đao nói:
- Không cần tò mò, vào đến đạo giới các ngươi sẽ biết ngay! Chính vì người kia nên ta mới chọn Độc Cô Minh làm chủ nhân, trên người của hắn có khí tức của y…
Lời của Toái Mộng đao khiến Độc Cô Minh liên tưởng tới thi thể màu đỏ đang phân hủy ở trong huyết hà.
Chính nhờ có kiếp lực tỏa ra từ thi thể đó mà Độc Cô Minh mới có thể dung hợp chúng sinh huyết với Trường Sinh huyết.
Cũng tạo thành mầm mống đạo vận trong, giúp hắn dễ dàng ngộ ra những loại đạo vận khác trên thế gian.
Năm tháng thượng cổ có quá nhiều bí mật.
Những bí mật này vốn đã biến mất trong tâm trí chúng sinh thời nay, nhưng giờ đây nhờ có sự xuất hiện của sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên mà dần hiển lộ trước mắt mọi người.
- Đến lúc cấm kỵ không còn là cấm kỵ nữa thì tai kiếp sẽ bắt đầu giáng xuống, thiên địa sắp phát sinh đại biến rồi…
Gà chột mắt nói:
- Các ngươi vào đạo giới đi, ta và tiểu ô quy ở đây chờ.
Chúng ta tái sinh sau trăm vạn năm, trên người đã không còn bất kỳ tín vật gì, không đủ tư cách đi vào trong.
Ngươi nhất định phải tìm hiểu rõ về Bạch Hoàng, ta rất tò mò muốn biết Bạch Hoàng ở thời thượng cổ rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà khiến một vị Thiên Tôn cảm thấy bi phẫn như vậy.
Mà họ Bạch, cuối cùng là đang ở đâu trên nhân giới, ta lục tìm ký ức của chúng tu sĩ hiện nay đều không thể phát hiện ra tung tích của hắn.
Năm xưa dù là anh hùng, kiêu hùng, gian hùng, tà hùng, ác hùng, nhân chủ hay bất cứ loại hào kiệt nào đứng trước mặt Bạch Hoàng cũng phải khom lưng quỳ gối, biểu hiện lòng thành kính đến mức tột cùng.
Gần như chỉ cần một tiếng hô của Bạch Hoàng, chúng sinh nhân tộc sẽ triển khai huyết tế, dâng hiến mạng sống không chút do dự.
Vậy mà đến thời thượng cổ qua giọng nói của Chân Võ Thiên Tôn thì Bạch Hoàng lại biến thành một kẻ sợ chết, bỏ mặc nhân giới bị kẻ địch tàn phá.
Ẩn tình trong đó thật sự quá mức khó hiểu.