ĐẾ CUỒNG



Độc Cô Minh gật đầu nhìn hai yêu vật.

Con gà thì mặc áo cà sa, khăn đen quấn quanh đầu che mất một bên mắt hệt như đạo tặc nửa mùa mới xuống núi.

Mà tiểu ô quy chỉ có kích thước nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng đầu rùa ngẩng cao, thần thái kiêu ngạo đến cực điểm.

Bọn chúng có lai lịch không tầm thường, đều là sủng vật của những cường giả thái cổ năm xưa.

Lắm lúc hắn không hiểu vì sao tất cả những thứ như cổ ngọc màu đồng, hai yêu vật này, thêm cả Trần Mạn Dao đều xảo hợp tụ tập lại xung quanh hắn.

Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?
- Bất Động Minh Vương không truyền thừa ba thức cấm kỵ thần thông cho mình ta, nhưng rốt cuộc lại giao truyền thừa thuộc về Quỷ Chủ cho một người con gái từng ở bên ta trong mộng cảnh, để rồi nàng lại tới tìm ta ngoài hồng trần, cùng kề vai sát cánh.

Rõ ràng, tại U Minh Cấm Địa ta chính là người đạt được nhiều nhất, nhưng lại theo một phương thức âm thầm, gián tiếp… Còn cả Đào Ngột chân linh dưới huyết hà, mặt nạ Hắc Diện màu đen,… Bọn chúng đều tụ hợp xung quanh ta, rốt cuộc là muốn nói lên điều gì?
Càng suy nghĩ, Độc Cô Minh càng cảm thấy rối loạn.


Chẳng lẽ hắn thực sự không phải người địa cầu.

Là vì Trường Sinh thể bị nguyền rủa phải sống trong u mê cả đời, nên tâm trí hắn mới tự tạo ra một mộng cảnh không có thực, để hắn chìm đắm vào đó sao? Nhưng nếu là giả, thì hà cớ gì những lời lão Lý nói mặc dù ở thế giới kia chỉ như lời nói điên khùng, khi đến thế giới này lại giống như lời truyền đạo có thể khiến tu sĩ giác ngộ, giúp Thẩm Yến ngộ ra chân đạo đột phá cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ?
- Minh vương đang suy nghĩ điều gì mà xuất thần đến vậy?
Trần Mạn Dao nhìn hắn, nhíu mày nói.

Bộ dáng nghi hoặc này của nàng rất giống với lúc trong mộng cảnh, khi nghi ngờ về thân phận hắn có phải là Diêm La Minh Vương hay không.
- Một tiểu nha đầu như muội mà cũng dám chất vấn bổn Minh vương sao?
Độc Cô Minh tươi cười, đưa hai ngón tay kẹp lấy mũi Trần Mạn Dao ngắt nhẹ làm nàng nhăn mặt vì đau.
- Bây giờ tu vi Mạn Dao cao hơn Minh vương, cẩn thận ta cho huynh biết tay!
Đôi mắt Trần Mạn Dao ánh lên sự tinh nghịch, sau đó bộc ra là tu vi Ứng Kiếp đại viên mãn, gần như hoàn toàn đủ khả năng nghiền ép Cực Phẩm Chiến Giáp của hắn chỉ có Ứng Kiếp trung kỳ.

Những tưởng Độc Cô Minh sẽ thu tay lại, nào ngờ còn nhéo mạnh hơn.
- Trong mắt ta muội mãi mãi là một tiểu cô nương yếu ớt trong mộng cảnh năm xưa thôi, đừng hù ta…
Nói xong, cũng không đợi Trần Mạn Dao trả lời tiếp, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng rồi bay thẳng lên bầu trời, hướng đến cánh cửa khổng lồ tiến vào đạo giới đang mở toang, từ đó tỏa ra khí tức cực kỳ nặng nề, kẻ không có tu vi Đạo Đài hậu kỳ mà cả gan dám bước vào bên trong nhất định sẽ bị đạo vận trong đó hòa tan, biến thành một bộ phận của đạo giới.
- Yên tâm, ta mang tiểu cô nương muội đi dạo chơi đạo giới… Kiếm mấy tên như Khúc Thủy Phạm Thiên năm xưa để đuổi đánh, đánh không lại thì chúng ta liền bỏ chạy…
Trần Mạn Dao nhìn gương mặt đầy góc cạnh của Độc Cô Minh đến xuất thần.

Dù là trong mộng cảnh hay ngoài hồng trần thì tính cách của hắn vẫn chưa từng thay đổi.

Một chút cuồng phóng ngạo nghễ, lại một chút tiếu ý vui vẻ, nhất là mỗi lần hắn quay đầu lại mỉm cười đều sẽ khiến nàng có cảm giác cực kỳ an tâm.
- Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ.

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương… Lời nguyền này có thật không?
Trần Mạn Dao thở dài nhớ lại một nói cuối cùng ghi trong Luân Hồi Bỉ Ngạn kinh.

Truyền thuyết kể rằng, hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc trên đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong Xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn.

Dù là đau khổ tột cùng hay yêu thương thắm thiết, hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.

Khi hoa bỉ ngạn nở, chỉ có một màu lửa đỏ; hoa nở không có lá, có lá không có hoa; tương niệm nhớ mong nhưng không thể gặp nhau, một mình cô độc trên con đường đến bờ bên kia.


Những chữ này được Quỷ Chủ viết lên với vẻ u uất và bi thương tới cực điểm.

Bản thể của ông ta chính là một đóa Bỉ Ngạn hoa, có người đồn rằng chính là hoa dưới hoàng tuyền trong truyền thuyết, cũng tức là nơi Mạnh Bà thường chèo thuyền tới tiếp dẫn chúng sinh, phát cho họ một bát canh “Hồi Đầu Vô Ưu”, sau khi họ quên hết mọi chuyện đáng buồn ở chốn hồng trần đầy đau thương sẽ dẫn họ đi đầu thai, luân hồi kiếp khác.
Với lời đồn này, Quỷ Chủ chỉ mỉm cười lắc đầu, trong tay hiển hóa ra một đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ tươi, mang sắc thái khác hẳn với hoa bỉ ngạn màu tím hiện tại của Trần Mạn Dao.

Ánh mắt ông ta có bi ai, cũng có nhung nhớ, nhưng sau cùng khóe môi vẫn nở nụ cười tươi nói ra một câu:
- Đôi khi mất đi, chính là có được vĩnh viễn…
Trần Mạn Dao suy nghĩ đến xuất thần, miệng lẩm bẩm nhắc lại câu nói này của Quỷ Chủ.
- Muội nói linh tinh cái gì đấy? Mất đi chính là mất đi, là hoàn toàn không tồn tại.

Vĩnh viễn là thứ cực kỳ mơ hồ, có gì trên đời có thể chân chính “vĩnh viễn” sao?
- Nếu huynh không tin nó có thật, thì làm sao nó có khả năng xảy ra với huynh được…
- Ta không tin vĩnh viễn có thật, cách sống của ta từ xưa đến nay đều là trân trọng hiện tại, trân trọng chính khoảnh khắc này.

Nhân sinh một người, bởi vì không có gì là vĩnh viễn, sẽ có lúc mất đi, biến thành hồi ức không thể chạm tới nên mới cần biết trân trọng.

Cách nghĩ kia của muội, ta không tán đồng.

Độc Cô Minh không hiểu Trần Mạn Dao đang suy nghĩ điều gì, chỉ căn cứ vào câu nói kia để phản bác nàng.

Trần Mạn Dao nhìn Độc Cô Minh, mỉm cười hỏi một câu:
- Vậy bây giờ thứ huynh trân trọng là gì?
Độc Cô Minh nhìn nàng thật lâu, cuối cùng cũng mỉm cười:
- Trân trọng Mạn Dao, trân trọng tiểu nha đầu ta đang ôm… Yên tâm, muội vì ta làm bao nhiêu chuyện, từ mộng cảnh cho đến hồng trần.

Ta vĩnh viễn không bao giờ phụ muội…
Dứt lời từ bên hông hắn truyền đến cảm giác đau nhói, Trần Mạn Dao hừ lạnh:
- Huynh đúng là đồ lưỡi không xương, lươn lẹo đủ đường, vừa mới nói vĩnh viễn không tồn tại, vậy mà giờ dám nói vĩnh viễn không phụ muội… Mạn Dao không tin, có phải huynh đã từng ôm rất nhiều cô gái như đang ôm Mạn Dao hiện tại phải không? Cũng nói mấy lời ong bướm này?
Độc Cô Minh cười khổ, đang định nói ba chữ “ta không có” nhưng ngượng ngùng không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, cả hai đã bay đến được chỗ cánh cửa khổng lồ trên không trung.


Độc Cô Minh đằng hắng một cái, sau đó dùng sức mạnh phá tan cánh cửa, một hơi thở đạo vận cực kỳ nóng bức phả vào mặt hắn, giống như có một ngọn lửa đến từ hư vô đủ khả năng thiêu đốt vạn vật trên thế gian đang được giấu sau cánh cửa này, sẵn sàng đốt cháy những kẻ dám cả gan bước xâm phạm.

- Hỏa Đại Đạo! Là của Hỏa Chân Nhân, một người không phải Thiên Tôn nhưng tu vi hoàn toàn sánh ngang với ba vị Ngạo Thiên Tôn, Cầm Thiên Tôn, Kiếm Thiên Tôn…
Độc Cô Minh ngưng trọng, dùng linh lực tạo ra một kết giới bao bọc xung quanh để bảo vệ mình và Trần Mạn Dao, khoảnh khắc tiến nhập vào đạo giới thì lập tức có thêm mười mấy loại đạo vận cực kỳ khủng bố thay phiên nhau ập tới muốn xé tan màn bảo hộ của hắn.

Kiếm khí lăng lệ, vô hình vô ảnh, chỉ nghe thấy tiếng kiếm minh như rồng ngâm vang mà đã khiến hư không muốn toái diệt.

Chưa dừng lại ở đó, vô số đạo tàn ảnh của một bóng xám lưu lại trên không trung, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy mặt của vị cường giả này.

Mà nơi bị những tàn ảnh lướt qua đều nổ tung, những đạo vận khác tan nát giống như không tranh phong nổi, phải lập tức tránh đường.
- Kiếm Đại Đạo của Kiếm Thiên Tôn! Còn kia hẳn là Thiên Ảnh Nhân, kẻ có tu vi chẳng kém cạnh Kiếm Thiên Tôn là mấy, năm xưa dùng bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy chấn động thế gian…
Chỉ vừa vào tới đạo giới thôi Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao đã nhận ra được không ít công pháp trong truyền thuyết của những đại nhân vật thời thượng cổ.

Dĩ nhiên số họ nhận ra rất ít, vì những người này được nhân giới truyền tụng và biết đến, còn đa phần khá xa lạ, không hề rõ thuộc về cường giả nào.

Mà xen lẫn với cường giả nhân tộc còn có không ít khí tức ma tộc, yêu tộc, tiên tộc, thần tộc, quỷ tộc.

Khủng bố nhất là đạo vận của một thần tộc.

Nó mạnh mẽ tới mức ngưng tụ thành một quyền đầu giáng xuống đánh nát toàn bộ những đạo vận cản đường, cả tàn ảnh của Thiên Ảnh Nhân cũng bị một quyền này phá tan.
- Càng đi vào sâu bên trong thì đạo vận sẽ càng mạnh mẽ.

Thậm chí chúng vẫn còn không ngừng giao tranh với nhau khiến hư vô nứt toạt, chúng ta nên cẩn thận để tránh rơi vào những vết nứt này.
Táng Hư Vô Kiếp mà hắn và đám Côn Vũ đã trải qua cũng không phải nằm trong hư vô thật sự, mà chỉ là hư vô do kiếp lực hiển hóa mà thành, vì vậy có thể dùng chân đạo bản thân minh ngộ để phá tan.

Còn hư vô ở ngoài thực tế trừ phi có tu vi Ứng Kiếp trở lên, bằng không nhất định sẽ vùi thây trong đó không cách nào thoát khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi