Phương Đông Tấn nói: “Tôi đã hiểu. Nếu Chân Long không đụng đến long mạch, trợ tôi đăng cơ, tôi nguyện ý dâng lên một nửa báu vật trong quốc khố.”.
Đế Long thống khoái đáp ứng: “Thành!” Nàng nói: “Chỉ là, cậu còn phải giúp ta một việc!”.
Phương đông tấn nói: “Mời Chân Long nói.”
“Cha cậu là hoàng đế, cậu lại là con trai hắn sủng ái nhất, hẳn là đã từng vào tổ miếu với hắn phải không? Cậu nói tình hình trong tổ miếu cho ta, chỗ nào có cao thủ, chỗ nào có pháp trận, địa thế núi như thế nào, miễn cho ta phải mất thời gian đi thăm dò.”.
Phương Đông Tấn không muốn nói! Đây là gốc gác vương triều Hãn Hải, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ tổ miếu khó bảo toàn.
Đế Long thấy Phương Đông Tấn chần chừ, Thiên Nhãn trên trán trợn mắt, trực tiếp xem thấu từ trong ra ngoài Phương Đông Tấn, nàng lập tức “Phụt” cười lên, kêu lên: “Cậu thế mà mang qυầи ɭóŧ màu đỏ thẫm!”.
Khi Phương Đông Tấn bị Thiên Nhãn quét toàn thân liền cảm giác lông tơ cả người dựng đứng, cơ thể giống như đang trống trơn đứng trước mặt Đế Long, đợi đến nghe được lời Đế Long nói, mặt lập tức đen như đáy nồi!
Đế Long nói: “Ta biết trên người của cậu có vật ngăn cản người khác dùng Nguyên Thần niệm lực dò xét, nhưng nó ngăn không được Thiên Nhãn của ta, pháp trận tổ miếu nhà cậu cũng ngăn không được. Ta không muốn dùng Thiên Nhãn trực tiếp đi xem là bởi vì ta không muốn kinh động mấy lão già trong đó ra đánh nhau. Nếu cậu không nói địa hình tổ miếu cho ta, ta trực tiếp bay đến trên không tổ miếu tự mình nhìn xem, hợp tác giữa ta và cậu cũng hủy.”.
Phương Đông Tấn tức giận đến độ muốn đem con rồng vô liêm sỉ này hành hung một trận! Hắn biết Chân Long kiêng kị tổ miếu, nhưng hắn cũng biết Chân Long có thân thể bất tử, phần kiêng kị này chính là nàng sợ đau, chứ không phải bởi vì tổ tông có cách đối phó với Đế Long. Nếu không Đế Long chỉ sợ đã sớm bị tổ tông trấn áp. Đây cơ hội duy nhất hắn có thể đàm điều kiện với Đế Long, bỏ lỡ cơ hội này, Đế Long tự mình ra tay sẽ không dùng hắn nữa, đến lúc đó hắn cái gì cũng không chiếm được mà tức chết. Cũng là đoạt tuyệt cơ hội để hắn bộc lộ tài năng bình định trận phong ba này.
Đế Long nói: “Không cần cậu nói, ta tự mình xem!”. Nàng sợ Phương Đông Tấn dùng tin tức giả lừa nàng, lập tức phân ra một sợi linh thức chui vào Linh Hải Phương Đông Tấn tìm kiếm ký ức của hắn.
Phương Đông Tấn tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lại không có biện pháp. Đế Long Nguyên Thần niệm lực cực kỳ mạnh mẽ, hắn muốn ngăn đều ngăn không được.
Đế Long xoay vòng trong Linh Hải Phương Đông Tấn, không chỉ tìm được tình huống tổ miếu, còn tìm thấy ân oán giữa hắn và thái tử. Hậu cung ân oán, Phương Đông Tấn và thái tử không cùng một mẹ, mẹ thái tử là hoàng hậu, mẹ Phương Đông Tấn là phi tần hoàng đế sủng ái. Hai người tranh quyền tranh đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng hoàng hậu đắc thắng, tìm được một cơ hội bức mẹ hắn chết. Đây là thù đến chết! Hai huynh đệ mặc kệ ai kế vị đều không chấp nhận được đối phương, ngươi chết thì ta sống! Phương Đông Tấn không lộng chết thái tử, hắn sẽ phải chết! Đế Long từ Linh Hải Phương Đông Tấn lui ra, thầm than: “Quan hệ huynh đệ như vậy còn không bằng người dưng!”. Nàng thấy sắc mặt hắn tái mét, lập tức nói: “Cậu đừng tức giận, ta không dùng chùa Linh Hải của cậu đâu.”.
Bắn ra một sợi niệm lực vào Linh Hải Phương Đông Tấn, nói: “Đây là công pháp dạy cậu hấp thu đế khí long mạch, sử dụng cho tốt, chúc cậu sớm ngày đăng quang!” Dứt lời, đi rồi! Nàng cho công pháp không đầy đủ, nhưng cũng đủ Phương Đông Tấn hấp thu đủ đế khí để hắn làm nên trò trống! Trên người tụ ra đủ đế khí mới có thể hình thành đế vận. Nếu đế vận của hắn không đủ áp chế cha hắn, hắn bất cứ thời điểm nào, làm bất cứ việc gì đối đầu với cha hắn bởi vì không đủ vận thế mà xuất hiện biến số —— Nói cách khác, chỉ cần hắn và cha đối đầu liền sẽ đen đủi, bình thường kết cục là thua rất khó xem, chết không đẹp!
Tựa như nàng, ứng trời mà sinh, đáng ra sau khi ra đời vốn nên hưởng phúc, nhưng kết quả thì sao?
Long sào của nàng ở một góc hẻo lánh như vậy, đã qua không biết bao nhiêu chục nghìn năm không ai đặt chân tới gần, kết quả thời điểm nàng sắp ra đời lại có một tên Thiên Vương Ma Giới chạy tới, còn chạy đến lõi hạch phát hiện nàng, hại nàng vừa sinh ra đã bị đánh đến mất xác, Nguyên Thần đào vong, đây không gọi là đen đủi sao?
Địa phương nàng sinh ra có thể nói là tử địa, mà nó lại rộng lớn mênh mông vô cùng. Thiên Vương Ma Giới chạy như bay trong đó, chỉ cần đạp sai một bước đều không phát hiện ra nàng! Nếu Thiên Vương Ma Giới hơi yếu một chút, chạy đến viên tinh cầu nàng dựng dục liền lìa đời, nàng cũng an toàn. Nếu Thiên Vương Ma Giới tới trễ một tí, khi đó nàng đã sinh ra, nàng có thể hút một chút linh lực sao trời, lớn lên một chút, nàng tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ mình, sẽ không ngã xuống. Khoảng thời gian đó chỉ cần xuất hiện một tia biến số, đã đủ cho nàng bình yên ra đời mà trưởng thành, sẽ không rơi vào cảnh ngộ như bây giờ.
Đế Long chỉ có thể thở dài số mệnh như thế, thời điểm nàng vươn mình chưa tới. Nàng trở lại tiểu viện, đem nhẫn trữ vật Phương Đông Tấn cho nàng đưa cho Khương Hoài Ưu, nói: “Cho.”
Khương Hoài Ưu tìm tòi trong nhẫn trữ vật, hỏi: “Từ đâu ra?”.
Đế Long nói: “Phương Đông Tấn hãm hại tôi, đây là quà tạ lỗi! Đồ vật phàm giới tôi cầm, không dùng được, đều cho cô”.
Khương Hoài Ưu đưa nhẫn trữ vật lại cho Đế Long, nói: “Đồ của cô, không cần cho tôi.”.
Đế Long đem miệng một dẩu, nói: “Tôi chỉ cần bình ngọc trữ vật cô tặng tôi.”.
Khương Hoài Ưu kinh ngạc nhìn mắt Đế Long, đưa bình ngọc trữ vật cho Đế Long.
Đế Long đem toàn bộ đồ trong bình ngọc chuyển qua nhẫn trữ vật, treo bình ngọc bên eo mình, lại đưa nhẫn trữ vật chứa vô số bảo vật cho Khương Hoài Ưu, nói: “Bây giờ nhu cầu cấp bách của cô là tăng lên tu vi, mấy thứ này cô cầm đi.” Đồ vật của thế gian không có tác dụng gì với nàng, cho dù có 10000 tấn linh thạch trong cơ thể nàng, nàng cũng tăng lên không bao nhiêu. Đến cấp bậc của nàng, cần chính là tiên bảo linh vật thuần khiết. Đế Long lại dùng linh thức niệm lực đem tình huống trong tổ miếu từ Linh Hải Phương Đông Tuấn vào Linh Hải Khương Hoài Ưu.
Tuy rằng Phương Đông Tấn là con cháu trực hệ nhưng lại được hoàng đế sủng ái, chung quy chỉ là một tiểu bối có bối phận cực thấp, phạm vi hoạt động trong tổ miếu cực kỳ có hạn, chỉ là hắn đặc biệt được sủng ái, thật ra có duyên đi theo hoàng đế vào cổng Tiên Phủ mở rộng tầm mắt.
Nói là cổng Tiên Phủ, kỳ thật cũng không được coi là cổng, “Tiên Phủ” tự thành một giới, nó hiện ra từ hư không nối liền với không gian của phàm nhân, điểm nối liền rất nhiều, hoàn toàn nối liền có mười mấy chỗ, không hoàn toàn nối liền có rất nhiều. Hoàn toàn hiện ra trước kia đều là “nơi” không hoàn toàn nối liền, lấy pháp lực tùy ý xé mở một chút là có thể đi vào.
Đế Long nói: “Vượt qua sông hư không tiêu hoa quá lớn lại nguy hiểm vô cùng, bây giờ đã biết vị trí Tiên Phủ, hoàn toàn không cần mạo hiểm như vậy, có thể dịch chuyển tới cổng Tiên Phủ lại xé mở hư không đi vào.”. Có thể từ linh thức Phương Đông Tấn lục soát được tin tức quan trọng như vậy, không uổng công nàng câu cá lâu như vậy.
Khương Hoài Ưu gật đầu, nàng cũng như cho rằng như vậy. Nàng thêm một pháp trận ẩn giấu hơi thở trên pháp trận Truyền Tống, cho dù dịch chuyển đến tổ miếu Hãn Hải cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Trong tình huống bình thường, tổ miếu Hãn Hải có pháp trận bảo vệ ngăn cản không cho dịch chuyển đi vào, nhưng Khương Hoài Ưu đối với pháp trận tay nghề cực cao, dịch chuyển trận vượt giới nàng đều có thể bố, huống chi là xuyên thấu qua pháp trận phòng ngự.
Không đến hai canh giờ, Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn mang theo mười vị Đại Thừa cảnh lại đây. Bọn họ định mang hai vị trưởng lão đi vào, lưu tám vị trưởng lão ở bên ngoài tiếp ứng, để ngừa có biến.
Thanh Lam cũng tới, mang theo mười hai đại yêu đến đây, nàng tính toán mang ba giao long và Sở Tịch Nhan tiến vào Tiên Phủ.
Không cần phải dịch chuyển vượt Giới, không cần đề phòng hư không xé rách nguy hiểm, không cần lo lắng pháp trận Truyền Tống dịch chuyển quá nhiều người mà quá tải, tiêu hao quá lớn hỏng mất, lại không cần phải hạn chế số người.
Khương Hoài Ưu tiếp nhận nguyên liệu pháp trận mà Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn đưa tới, nói: “Đã biết vị trí cổng vào Tiên Phủ, có thể trực tiếp dịch chuyển đến cổng Tiên Phủ, không cần dịch chuyển vượt Giới. Nếu đã tới, liền đi vào kiếm tiên duyên đi.”. Dứt lời, xuống tay bố trí pháp trận. Bây giờ nàng ở Nguyên Anh hậu kỳ, lại có vô số linh thạch làm hậu thuẫn, hoàn toàn có thể bằng năng lượng của chính mình mà rèn trận đài dịch chuyển. Rốt cuộc tu vi hiện tại nàng thấp, nàng một hơi rèn ra mười mấy tòa trận đài. Nàng lưu lại vài tòa cho bản thân để thời điểm mấu chốt dùng để bảo mệnh, lại tặng vài tòa cho cảnh giới Nguyên Anh giống nàng, Sở Tịch Nhan. Khương Hoài Ưu nói với Sở Tịch Nhan: “Nơi này tu vi em yếu nhất, thấy tình huống không đúng lập tức bỏ chạy.” Nàng không có cho Đế Long pháp trận Truyền Tống, bởi vì tốc độ của nàng ấy còn nhanh hơn Truyền Tổng. Dùng pháp trận Truyền Tống có khả năng bị kẻ thù tìm được tung tích đuổi theo pháp trận, lấy cước trình Đế Long, tuyệt đối bảo đảm hơn pháp trận Truyền Tống.
Người của Nguyên Thiên và Kiếm Tiên Môn đều vui vẻ! Đều cảm thấy chưởng môn quyết định sáng suốt. Đi theo chúng môn phái tu tiên vào Tiên Phủ, các môn phải chỉ có thể đi vào ba người, lại không có gì bảo đảm, hở một chút sẽ có người tranh giành báu vật mà tàn sát lẫn nhau, có Khương Hoài Ưu ở, hoàn toàn không cần lo lắng nội chiến. Mà so tổng chiếc lực và bản thân chiến lực, bọn họ cũng không yếu hơn Tu Tiên Giới bao nhiêu. Nơi này ngoài trừ Sở Tịch Nhan, tùy tiện xách ra một người dậm một chân đều là nhân vật chấn động, đâu giống những môn phái tu tiên đó, tốt xấu lẫn lộn, hàng nhị đẳng trong môn phái cử ra Nguyên Anh trở lên liền tính là cao thủ. Tổng nhân số Tu Tiên Giới, có hơn năm sáu trăm triệu người, nhưng Đại Thừa trở lên, chỉ sáu bảy chục người. So chiến lực, mười hai đại yêu cộng thêm Thanh Lam là có thể gϊếŧ sạch một nửa bọn họ.
Khương Hoài Ưu bố trí xong pháp trận, đoàn người trực tiếp bước lên trận đài dịch chuyển biến mất, ngay sau đó trận đài dịch chuyển cũng biến mất. Không muốn bị người khác tìm được hành tung, mà bởi vì không phải dịch chuyển vượt giới nên không lo bị lạc ở trên hư không, không cần nương theo đường cũ quay lại, Khương Hoài Ưu cố ý sử dụng dịch chuyển đơn phương.
Trong thời gian ngắn, đoàn người liền xuất hiện trước Tiên Phủ trong tổ miếu, một tòa pháp trận ẩn giấu hơi thở xuất hiện dưới chân bọn họ.
Khương Hoài Ưu không dịch chuyển đến cổng Tiên Phủ nối liền với Đại Thế Giới, bởi vì toàn bộ vị trí nối liền đều có Đại Thừa giả tọa trấn, mỗi một điểm nối liền đều có hai người Đại Thừa ngồi, phạm vi không đến một dặm đường vậy mà có tới 25 vị Đại Thừa giả. Trận thế này, làm Đế Long không khỏi hít sâu một hơi. Nàng lén lút phân ra một sợi Nguyên Thần nhanh như chớp mà chui vào dưới nền đất, biến mất không thấy.
Khương Hoài Ưu đang đứng sau lưng Đế Long, hành động nhỏ của Đế Long toàn bộ đập vào trong mắt nàng. Nàng làm như không nhìn thấy.