Thanh Lam mắt sắc lẹm, nhìn dưới mặt đất có một tòa pháp trận dịch chuyển to lớn, người của các môn phái tu tiên giờ phút này không ngừng đi ra từ pháp trận. Nàng nâng tay chỉ cách đó không xa, nhắc nhở mọi người người của các môn phái đã tới.
Đế Long nhắm ngay không gian trước mặt, lấy Nguyên Thần lực dùng sức xé, lập tức trong không trung rách toạt thành một lỗ hổng cao hai mét rộng một mét, tiên khí bàng bạc trào ra, pháp trận ẩn giúp đều giấu bọn họ không được.
Mạnh mẽ xé rách không gian tạo thành dao động, cùng với tiên khí điên cuồng tuôn ra tạo thành tiếng động thật sự quá lớn, lập tức kinh động mọi người. Dường như tất cả Đại Thừa giả ở đây đều đồng thời đánh tới phương hướng Đế Long.
Khương Hoài Ưu lấy ra một cái trận đài, Thanh Lam lấy ra Cung Thần treo ở trên đầu bảo vệ mọi người, mọi người dẫm lên trận đài nhanh chóng vọt vào “Tiên Phủ”. Tốc độ bọn họ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt không gian bị xé rách liền nhảy đi vào, duy nhất Đế Long bước ra khỏi trận đài, “Ha ha” cười to. Chúng tu tiên hét lớn: “Ôi, gian xảo thật!”.
Theo sát là một tiếng hét lớn: “Đế Long thiên thuật —— khóa chặt không gian!”. Nguyên Thần lực mạnh mẽ tràn ra, lập tức phong tỏa không gian phạm vi vài nghìn mét, ngay cả mấy tên Đại Thừa đang bổ vào trước mặt nàng cũng bị nàng khóa chặt. Nàng bổ nhào vào trước mặt mấy tên Đại Thừa, vung tay lên: “Hẹn gặp lại!” Thả người nhảy vào khe hở, lại quay đầu tát một cái vào mặt tên Đại Thừa gần nàng nhất, thu hồi Nguyên Thần lực dùng để kéo căng cái khe, khe hở kia tức khắc nhanh chóng khép lại.
“Phá!”
“Phá!”
“Phá!”
……..
Tiếng quát hết đợt này đến đợt khác vang lên, những Đại Thừa giả chỉ bị khóa chặt trong mấy giây liền mạnh mẽ giải trừ cấm chế đánh tới khe hở, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, chỉ có vị Đại Thừa gần Đế Long nhất trước khi khe hở khép lại duỗi hai tay vào, liền phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết: “A ——”, lui người về sau, đôi tay vừa vặn duỗi vào đúng lúc khe hở khép lại, liền bị sức mạnh mạnh mẽ dập nát, chỗ vỡ có thể thấy rõ xương cốt trắng tinh.
Vài vị phía sau tương đối may mắn, muốn đi theo Đế Long chui vào khe hở không gian bắt người, nhưng bọn họ không thể chui vào được, chỉ đâm một đầu vào không trung lảo đảo vài vòng!.
Tên Đại Thừa mới vừa bị chặt đứt hai cánh tay tức đến hộc muốn hộc máu, la to: “Không hay rồi, là con rồng kia!” Tức giận đến nỗi không thèm để ý vết thương trên cánh tay.
Giờ phút này, thần lực khóa chặt không gian tản ra, mọi người lại khôi phục tự do, nhưng lại nghe thấy lão hoàng đế Hãn Hải sắc mặt xanh mét mà hét lớn: “Là con rồng kia!”. Sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó xem!
“Đừng để con rồng kia chiếm trước, chúng ta nhanh chóng đi vào!”
“Yêu Thần cũng đi cùng bọn họ.”
“Hoàng đế Quá Võ, ngươi nhìn thấy bọn họ có mấy người?”
Hắn vận chuyển huyền công, đôi tay bị chặt đứt liền mọc ra lại một đôi hoàn chỉnh. Hai tay lại hoàn mỹ không tỳ vết, không nhìn ra đã từng bị hư hại, chỉ có cánh tay áo rách nát có vẻ không phối hợp. Hắn sắc mặt xanh mét mà nói: “Hình như nhìn thấy có ba bốn bóng người!”.
Tất cả mọi người biết tuyệt đối không chỉ ba bốn bóng người, Đế Long, Thanh Lam, Liễu thánh chủ, Thạch chưởng môn là đã bốn người, mà nhất định Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn sẽ còn kêu thêm hai vị thái thượng trưởng lão, bọn họ đoán chắc có đến ít nhất bảy tám người. Bảy tám người cao thủ tiến vào Tiên Phủ trước, phải lấy bao nhiêu đồ vật! Lập tức có người không bình tĩnh, không màng can ngăn, dẫn đầu nhảy vào Tiên Phủ, sau đó liền có rất nhiều người chạy về phía các điểm nối liền nhảy vào Tiên Phủ, e sợ chính mình bị bỏ lại phía sau, bỏ lỡ tiên duyên hoặc không được tiên bảo.
Chỉ có người Hãn Hải bất động, sắc mặt kia, đủ loại các loại màu sắc không giống nhau.
Theo sát, liền có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Thê lương thảm thiết vang vọng, hiển thị rất nhiều người gặp nạn, lập tức, lại có rất nhiều người lui ra phía sau, hiển thị mới vừa vọt vào liền ăn đủ!
Chỉ có một số ít người không động, bởi vì bọn họ phát hiện có nhiều cao thủ Hãn Hải thủ ở chỗ này như vậy! Không phải bởi vì sợ hãi những cao thủ này, mà là nếu Tiên Phủ đoạt dễ như vậy, những người này đã sớm đi vào cướp sạch Tiên Phủ, làm gì đến nỗi toàn canh giữ ở cửa bất động.
Sau khi Đế Long chui vào Tiên Phủ, phát hiện đám người tiến vào trước nàng toàn bộ đứng bất động giữa không trung. Cung Thần của Thanh Lam treo trên đầu mọi người, năng lượng mạnh mẽ hóa thành từng đợt từng đợt dải lụa rủ xuống bảo vệ đại gia. Một tòa trận đài xuất hiện dưới chân đại gia như ẩn như hiện, mảnh mẽ căng ra một mảnh đất bằng để mọi người đứng. Đây là mọi người trước đó đã thương nghị tốt, vì phòng ngừa đi vào bị Phong Thiên trận đánh gϊếŧ, mọi người dùng trận đài nhỏ bố thành một cái tiểu thế giới độc lập vọt đi vào, đợi đến khi thấy rõ tình hình Tiên Phủ lại hành động.
Không ai dám di chuyển lung tung, kể cả Thanh Lam xưa nay kiêu ngạo không sợ trời, không sợ đất. Bởi vì ngay cả nàng đều cảm giác có một cổ áp lực khổng lồ đánh úp lại, làm da đầu nàng tê dại. Nàng cảm thấy bên trong có năng lượng hủy diệt, cho dù là nàng cũng có khả năng thua ở nơi này.
“Tiên khí” ở đây và “Linh khí” bên ngoài không giống nhau, nó thuần khiết giống như đã trải qua tinh luyện, đều sắp kết thành nước. Bọn họ đứng ở kia, cho dù cách một tòa pháp trận, vẫn có thể cảm thấy linh khí tự động thấm vào trong cơ thể. “Linh khí” quá dồi dào, tầm nhìn bọn họ đều bị sương mù kết từ linh khí ngăn trở cảm giác, cho dù lấy Nguyên Thần lực dò la, cũng chỉ có thể nhìn thấy tình hình xung quanh ba mét. Tiên thảo linh dược khó tìm bên ngoài, ở chỗ này giống như cỏ dại, khắp nơi đều có.
Một vị nữ thái thượng trưởng lão Nguyên Thiên buông tiếng thở dài: “Địa phương thần tiên như này, chỉ sợ tùy tiện mang một cây cỏ dại tiến vào đều có thể bị tiên khí nơi này tẩm bổ hóa thành linh thảo. Đi vào nơi này, chớ nói tìm được tiên bảo, chính là nhổ đám cỏ dại trước mặt đi ra, cũng tính chuyến đi này không tệ.”
Khương Hoài Ưu hỏi Đế Long đang dùng Thiên Nhãn nhìn quét nơi đây: “Có thể đi vào sao?”
Đế Long đem ảo cảnh mà mình nhìn thấy bày ra trước mặt mọi người, nói: “Các người tự mình xem đi."
Mọi người thấy thế, đều hít sâu một hơi! Muốn tại địa phương này lấy tiên bảo, còn khó hơn lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Mảnh không gian tung hoành ngang dọc trước mặt, không chỉ có là mặt đất, liền không trung đều là những trận văn ngang dọc đan xen, trên mỗi trận văn đều có hơi thở sấm sét lóe lên, mà trận văn này chính là tạo thành từ nghiệp hỏa. Mảnh không gian này rất lớn, Đế Long chỉ hiện ra phạm vi mấy trăm dặm quanh đây.
Khương Hoài Ưu khẽ nhíu mày, nàng nói với Đế Long: “Cô dùng Thiên Nhãn nhìn bầu trời thử, có mặt trời mặt trăng hay không?”.
Đế Long dùng Thiên Nhãn nhìn lên trên trời, nhìn trái nhìn phải, tức khắc hỏi Khương Hoài Ưu: “Sao cô biết trên trời có mặt trăng mặt trời?”. Nàng tây ngón tay chỉ trên không, nói: “Ở kia, có một viên cầu lửa, đường kính đại khái tầm trăm mét!”. Lại chỉ tay sang chỗ khác, nói: “Bên đây cũng có một viên cầu, đại khái có mười mấy mét, nó đang hấp thụ nhiệt độ từ quả cầu lửa sau đó phản xạ ra …..Ánh trăng tinh hoa?” Đế Long kinh ngạc, hơi hơi mở miệng, ngay sau đó nhíu mày.
Khương Hoài Ưu lại nói: “Cô lại dò tìm, xem có thể tìm được dấu vết tổn hại hay không?”. Đây là chỗ duy nhất thiếu trận trụ trong Phong Thiên trận, pháp trận thiếu, thì thế giới này cũng sẽ có một chỗ yếu địa thiếu.”. Cỏ cây nơi đây tràn đầy linh khí, có đầy ánh sáng mặt trời, hiển nhiên đã tự thành một giới, vạn vật tuần hoàn, sinh sôi không dứt. Nếu không có ngoại lực can thiệp, linh khí sẽ càng dồi dào. Có Linh khí nơi đây tẩm bổ trận trụ, năng lượng pháp trận hẳn là phải càng ngày càng mạnh, sao có thể xuất hiện tàn khuyết? Bởi vậy suy ra, pháp trận xuất hiện khe hở nhất định không phải bởi vì niên đại xa xưa, mà là mảnh không gian chỗ trận trụ xuất hiện vấn đề.
Nguyên Thần niệm lực Đế Long rất mạnh, nàng mới sinh ra không lâu bị người ta đuổi gϊếŧ trong không gian đã có thể liếc mắt một cái thấy rõ tình huống của một viên tinh cầu, muốn xem thấu tiểu thế giới này tất nhiên không khó. Nàng lại thi triển ảo thuật, hiện ra cảnh tượng hoàn chỉnh của mảnh không gian này trước mặt mọi người, thậm chí dưới nền đất cũng hiện ra.
Mảnh không gian không lớn, ước chừng chục nghìn km, giống như là bị ai bổ một khối lục địa chuyển vào nơi này, lại lấy pháp lực chống đỡ mảnh khối lục địa. Bên cạnh lục địa chính là tràn ngập năng lượng hủy diệt —— không gian hỗn loạn giữa đại thế giới và tiểu thế giới.
Khương Hoài Ưu thấy rõ cảnh tượng, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không phải thế giới chân chính, chỉ là có người cố ý dịch chuyển một mảnh nhỏ lục địa lại đây, tạo mặt trăng mặt trời, để vạn vật nơi đây có thể sinh trưởng.” Nàng chỉ một mảnh sa mạc trong mảnh không gian, nói: “Đây! Trận trụ!”. Sa mạc tung hoàng mấy ngàn mét có một thanh đao khổng lồ cắm sừng sững ở kia, tản ra hơi thở khiếp người. Quanh thân cây đao trải đầy vết rách, giống như tùy thời sẽ đứt gãy.
Thanh Lam cũng nhìn ra manh mối, nói: “Đao này nát như vậy, không có khả năng chống đỡ pháp trận lớn như vậy, pháp trận này chỉ sợ là nối liền với nhau. Rút thanh đao kia ra, trận trụ chỗ này cũng liền phá!”.
Đế Long nặng nề mà gật đầu, nói với Thanh Lam: “Ừm, nói có lý, cô đi rút đao đi!”
Khương Hoài Ưu nói câu: “Một khi rút đao ra, ắt hẳn sẽ bị lực lượng cả tòa pháp trận tấn công, không thể động lung tung.”.
Thanh Lam hướng Đế Long nhếch miệng, nói: “Cô vẫn là nên nghĩ vào trận như thế nào đi! Ấy, đừng quên nha, chúng ta lần này đến là vì tiên bảo, không phải đến phá trận.”. Nàng nhìn thấy có rất nhiều dị bảo, lại không thể bước ra lấy, quá khó tiếp thu rồi!
Đế Long dẩu môi, nói: “Tôi vốn là muốn lấy trận trụ, kết quả…. đồ rách!”. Nàng lập tức ghét bỏ thanh đao rách nát ra, cho dù đó là binh khí cấp Tiên Đế cũng ghét bỏ.
Thanh Lam kêu lên: “Cô chê hả? Vậy gỡ xuống rồi cho tôi!”
Đế Long kêu lên: “Muốn thì tự đi mà lấy!” Đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được có khác thường, quay đầu vừa thấy, thình lình nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một tòa trận đài không khác bọn họ lắm đang bay vào, trên trận đài còn có hai người. Nàng lại nhìn về phía sau hai người, thình lình nhìn thấy mặt sau còn đi theo một đám người, mà những người này thân ở một khu khác trong mảnh không gian.
Hai người kia hiển nhiên phát hiện trận đài có thể tiến vào một giới này, điều khiển trận đài tiến lên phía trước, sau đó trận đài đánh vào hoa văn trong mảnh không gian, nháy mắt sấm sét và nghiệp hỏa tuôn ra, “Ầm” một tiếng nổ vang, hai người tính cả trận đài lập tức bị nổ thành mảnh nhỏ bị nghiệp hỏa thiêu không còn một mảnh, liền hừ cũng chưa kịp hừ.
Mà một màn này vừa lúc đập vào trong mắt mọi người, tức khắc sợ tới mức đồng thời biến sắc, liền Thanh Lam cũng không tự chủ được mà rùng mình.
Khương Hoài Ưu đã bị pháp trận Phong Thiên đánh một lần, hiện giờ ít nhiều gì cũng hiểu biết một ít pháp trận này, tuy rằng còn không tìm được cách phá trận, nhưng đã hiểu được làm sao đi bên cạnh pháp trận tránh đi nguy hiểm. Đế Long càng không sợ Phong Thiên trận, nàng còn có thể lăn lộn trong pháp trận.
Tầm mắt Đế Long lại dừng trên chuôi đao rách nát, nói: “Tuy rằng là tàn đao, nhưng có thể dung luyện một lần nữa thành thần khí đi? Tôi đi rút nó!” Dứt lời, thi triển thuật hóa thân, người vẫn như cũ, chỉ là hơi thở trên người lại giống y như đúc hơi thở pháp trận, như là người được tạo thành từ nghiệp hỏa, cả người tản ra sấm sét.
Hơi thở kia quá khiếp người, ngoại trừ Khương Hoài Ưu và Thanh Lam, tất cả mọi người đều lui về phía sau vài bước, e sợ đụng vào trên người Đế Long.
Thanh Lam dùng khuỷu tay chạm vào Đế Long, hỏi: “Hóa thân thuật của cô có tiến bộ không? Sẽ không thất bại giống lần trước không thể mang tôi từ trong phong ấn ra ngoài đi?”.
Đế Long trừng mắt Thanh Lam, hỏi: “Khi đó tôi có thất bại sao?”.
Thanh Lam nhấp miệng, nói: “Cô khi đó không gọi là thất bại hả? Chỉ có thể biến chính mình, không thể biến người khác!”.
Đế Long trừng mắt liếc Thanh Lam, nói: “Tôi biết cô muốn làm gì! Còn không phải muốn tôi biến thân cho các người sao?” Nàng duỗi duỗi cánh tay, duỗi cẳng chân, nói: “Tốt xấu gì nuốt hơn 10000 tấn linh thạch vào bụng, chút pháp thuật nhỏ này vẫn có thể làm được.” Thuật hóa thân của nàng chỉ có thể dùng cho bản thân, không thể dùng cho người khác. Nhưng nàng có thể câu ra một sợi Nguyên Thần lực của mình bao bọc xung quanh bọn họ. Rất nhanh, hơn ba mươi “Người” ở đây đều có một tầng ánh sáng nhàn nhàn trên người —— từ Nguyên Thần lực của Đế Long biến thành bao lấy bọn họ kín mít, mỗi tia sáng đều tản ra hơi thở giống pháp trận y như đúc. Đế Long dẫn đầu nhảy xuống pháp trận dưới chân, bước đi bộ, yên yên ổn ổn mà đạp trên pháp trận. Nàng nói: “Nhớ kỹ, pháp thuật duy trì lâu nhất chỉ có một canh giờ, khóa chặt căn nguyên hơi thở và pháp thuật của chính mình, Nguyên Thần lực tôi gắn trên người các người không nhiều lắm, một khi hơi thở của các người phá tan Nguyên Thần lực của tôi, thì chờ bị pháp trận đánh đi.”.
Mọi người tự nhiên là nhìn thấy một tầng hơi thở Đế Long gắn trên mình, dù biết thuật hóa thân của Đế Long lợi hại, chỉ là không nghĩ tới thuật hóa thân của nàng thật sự có thể bình yên vô sự mà đạp lên trên pháp trận! Tuy là Khương Hoài Ưu cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh dị, nói: “Dù cho hơi thở của cô và pháp trận này hòa làm một, vì sao những năng lượng nghiệp hỏa sấm sét trên pháp trận không truyền vào người cô?”.
Đế Long nhếch miệng cười, hỏi: “Đôi mắt của các người có thể nhìn thấy pháp trận sao?”.
Mọi người lắc đầu, trừ Đế Long có Thiên Nhãn có thể nhìn thấy hết thảy, còn ai có thể nhìn thấy!
Đế Long kêu lên: “Bởi vì bây giờ pháp trận là yên lặng không phát động. Pháp trận này chỉ khi nào gặp được tấn công hoặc đụng phải dị vật, mới khởi động tấn công, sẽ không tấn công năng lượng căn nguyên.”.
Thanh Lam không yên tâm hỏi câu: “Lỡ như những người lão già bên ngoài đụng phải pháp trận dẫn tới tấn công làm sao bây giờ? Có ngộ thương chúng ta không?”.
“Cô đừng lộ hơi thở bản thân ra ngoài, pháp trận sẽ không tấn công cô, năng lượng pháp trận chỉ biết tuân theo trận văn, còn chúng ta chỉ bị nó coi là năng lượng còn dư khi nó phóng ra năng lượng, sẽ không bị để ý tới.”
Người ở đây người đều há hốc mồm. Tuy rằng bọn họ đều sẽ bày trận, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai biến thành pháp trận, trước nay không nghĩ tới pháp trận vậy mà còn chia địch chia ta. Ngay sau đó mọi người hiểu rõ, tựa như các môn phái bố trí pháp trận hộ sơn, cảm ứng được hơi thở các đệ tử trong môn sẽ tự động thu hồi tấn công, người bày trận pháp trận mình bố ra làm người của mình bị thương.
Nghe được Đế Long nói như vậy, tất cả mọi người yên tâm. Lập tức từ trận đài xuống dưới, đi ngắt lấy linh thảo trong mảnh không gian này.
Đế Long hô to: “Kiếm Tiên Môn, Nguyên Thiên Thánh địa, còn có các vị giao tộc, các ngươi đừng quên, lấy được đồ vật đều phải chia một nửa cho ta!”. Sau đó nhỏ giọng nói với Khương Hoài Ưu: “Đi, để bọn hắn giúp chúng ta nhặt đồ vật, chúng ta đi nhặt thần đao.”.
Tất cả mọi người không có ý kiến, không có con rồng nghịch thiên này, ai cũng đừng nghĩ bước chân vào pháp trận, tuy rằng chia nó một nửa đều xót ruột, nhưng cũng chẳng dám phân biệt —— lỡ như Đế Long bực mình, thu hồi Nguyên Thần lực trên người bọn họ để bọn họ đứng trơ trơ trên trận đài. Vậy chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Thanh Lam vừa thấy Đế Long và Khương Hoài Ưu lén lút, nói với Sở Tịch Nhan: “Con cẩn thận một chút, đi theo Hắc sư phó đi!” Nàng quyết định đi theo Đế Long và Khương Hoài Ưu.