ĐẾ LONG TU THẦN


Thanh Lam biết ý của Sở Tịch Nhan không phải là chuyện người trưởng thành so đo với một đứa trẻ ba tuổi, mà là tranh quyền thống trị một giới, chuyện kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh thâu tóm.

Đạo lý thà làm con gà cúi đầu trước trâu mọi người đều hiểu, nhưng tiền đề là con gà có thể sống sót dưới chân con trâu! Nếu có thể, Thanh Lam bằng lòng thành tâm liên thủ với Tu Tiên Giới chống địch, dù sao mọi người cũng là dân bản địa, còn hơn phải núp dưới bóng kẻ địch, di chuyển nơi ở? Nhưng cô dám hợp tác với Tu Tiên Giới sao? Kiếp nạn Yêu Tộc gặp phải hôm nay đã là minh chứng tốt nhất.

Hợp tác với Tu Tiên Giới? Sau lưng bị đâm một dao khi nào còn không biết, sớm hay muộn cũng bị ăn sạch sẽ không còn một chút cặn thừa.

Nếu để Yêu Tộc thần phục Tu Ma Giới, Thanh Lam nàng thà rằng để bản thân mang theo Yêu Tộc đánh Tu Ma Giới cho đến khi yêu cuối cùng ngã xuống còn hơn, vẫn còn tốt hơn là đầu hàng làm kẻ hèn sống chui sống nhủi không hề có tự tôn.

Đi Tề Quốc! Cho dù không cách nào chống lại năm vị lão tổ, ít gì trên đỉnh đầu còn có một Chân Long đỡ cho, thái độ của năm vị lão tổ đích thật rõ ràng —— không muốn làm kẻ thù của Đế Long.

Đế Long hẳn là có thể giữ được thái bình một phương.
Thanh Lam trở lại chính điện, triệu tập toàn bộ đại yêu, đồng thời ra lệnh: Lập tức chuẩn bị di chuyển, đóng cửa thánh địa, cấm Yêu Tộc ra ngoài, cấm Tu Tiên Giới tiến vào, Tu Tiên Giới chỉ cần thò một chân trước vào liền đánh nát đầu, nguyên thần cũng không được phép giữ lại.
**************************************
Đế Long không vui, rất không vui.

Nàng đánh bại hai triệu quân của Tu Tiên Giới nhưng vẫn luôn cảm thấy tức giận, trái tim lạnh lẽo.
Khương Hoài Ưu quanh thân tỏa ra hơi thở mát lạnh đứng trên tường thành, lạnh nhạt nói: "Sao phải tức giận vì bọn hắn?"
Đế Long hỏi: "Nàng không giận sao?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng cười, nói: "Ta xem bọn hắn như người chết.

Ta sao lại đi tức giận người chết?"
Đế Long thở dài, hầm hực, "Ta không có tấm lòng tốt như nàng." Vừa quay đầu lại, nhìn thấy thành Yêu Tộc nơi nơi đều là thi thể, đôi mắt lập tức tóe lửa.

Nguyên Thiên Thánh Địa không phải tát nàng một cái thì là gì? Đầu quân nàng lại phản bội nàng, coi Đế Long nàng ra cái gì? Sâu bọ sao? Thích lợi dụng là lợi dụng, thích phản là phản! Hôm nay không để bọn hắn hối hận thì nàng không phải Đế Long.


Nàng hậm hực nói với Khương Hoài Ưu: "Ta có việc ra ngoài một chút." Phóng lên trời, ở không trung lấy ra Ma Quan, chân đạp Ma Quan, trực tiếp vọt vào Tu Ma Giới.
Khương Hoài Ưu kinh ngạc: Người Nguyên Thiên Thánh Địa chọc ngươi, ngươi đi Tu Ma Giới làm cái gì?
**************************************
Đế Long đi thẳng đến Ma Quật của năm vị lão tổ, đứng trên không Ma Quật hậm hực, kêu: "Đi ra."
Một nam tử bộ dáng thư sinh hơn ba mươi tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt Đế Long, hỏi: "Con rồng nhỏ lại gặp chuyện gì rồi?"
"Ta muốn chuyển nhà," Đế Long hầm hực nói.
Mắt phượng của nam tử đảo qua trên mặt Đế Long, hỏi: "Chuyển Ta? Thì liên quan gì chúng ta?"
Đế Long nghiêng đầu im lặng nhìn hắn, nói: "Mấy người còn chưa dịch chuyển Tề Quốc ra ngoài, sao ta dọn qua được? Hơn nữa, Nam Cương ta không dịch chuyển được, cho nên ta cần giúp đỡ." Môi dẩu cao, một chút cũng không vui, còn đang tức giận vì Nguyên Thiên Thánh Địa.
Nam Tử nói: "Còn không phải là không tiện dịch chuyển sao? Mấy triệu ma quân, hàng ngàn hàng vạn dân, muốn dịch chuyển là dịch chuyển, nào có dễ như vậy đâu?"
Đế Long liếc nhìn hắn một cách khinh bỉ, nói: "Cái này có gì khó? Mấy người có pháp lực thần thông lớn mà? Tay áo phất một cái, thu cả tòa thành và vùng đất đi là được.

Như vậy bọn họ không cần bỏ nhà bỏ thành, mấy người lại dịch Tề Quốc ra cho ta.

Nếu không, các ngươi dịch chuyển Tề Quốc đến Nam Vương, ta dịch Nam Cương đến Tề Quốc?"
"Quá tốn công, không bằng vậy đi, các ngươi vẫn ở Nam Cương, chúng ta tiến binh từ Tề quốc cũng được."
Đế Long lập tức nóng nảy, kêu to: "Nằm mơ.

Không dịch chuyển Nam Cương cũng được, nhưng Tề Quốc phải trả."
Tên nam tử vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Đế Long, nói: "Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy đâu?" Đế Long vừa giữ lại Nam Cương, bọn họ còn phải trả lại Tề Quốc.

Đùa cái gì vậy! Mạnh mẽ dùng pháp lực phá vỡ sức mạnh không gian đào một con đường cố định tốn rất nhiều pháp lực, cho dù là năm người bọn họ liên thủ, lần trước mở một cái khe ở Tề quốc phải tĩnh dưỡng 5000 mới có thể mở ra cái khe thứ hai.

Vùng Tề Quốc kia hao phí của bọn họ mấy ngàn năm sức mạnh tinh lực, nếu không phải nể mặt Đế Long một hai đòi mảnh đất kia, bọn họ vì cầu vây không thể không đồng ý Đế Long, muốn bọn họ rút lui khỏi Tề Quốc? Nằm mơ đi! Mà so sánh lãnh thổ Tề Quốc với thoát vây, vậy không đáng một xu, Tề Quốc là cây cầu bọn họ xây nên, cầu có thể xây lại, nhưng chìa khóa để thoát vây thì không thể đắc tội.
Đế Long ngẩng cao đầu, nói: "Dù sao hiện tại các ngươi có việc cầu ta."
Ánh mắt tên nam tử phát lạnh: Con nhóc này, được voi lại đòi tiên!

Đế Long cảm giác có biến, bật người nhảy xa gần nghìn mét, Ma Quan đạp ở dưới chân, ma khí hôi hổi bao bọc cơ thể, đế khí lại bảo vệ Ma Quan và bản thân, chính là bộ dáng con thỏ chuẩn bị chạy trốn.
Tên thư sinh bị tính nhát gan của Đế Long chọc cười.

Nào còn một chút uy nghiêm của Đế Long, giống một con cá chạch.

Hắn chỉ hù nàng ta một chút, cũng sẽ không ra tay, ngược lại còn phải dỗ dành con rồng nhỏ này.

Bọn họ không chắc là sẽ khống chế Đế Long được, lỡ như không khống chế được, Đế Long trốn đi dẫn Tiên Đế tiền nhiệm đến, là một hồi thảm họa khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.

Hắn lộ ra vẻ mặt hiền hòa cười tươi vẫy tay với Đế Long: "Lại đây nào, sẽ không ai làm ngươi đau, chúng ta còn phải nhờ ngươi giúp thoát đây.

Chỉ dọn nhà thôi đúng không? Chuyện nhỏ! Sau nửa canh giờ, ta sẽ bảo lão...!Lão bạn trả Tề Quốc cho ngươi." Hai chữ "lão Long" sắp thốt ra khỏi miệng vội vàng nuốt vào.

Để con rồng nhỏ này nghe được, không chừng sẽ có rắc rối khác.
Đế Long vẫn đề phòng, nàng đứng đằng xa nói: "Ta không dịch chuyển Nam Cương nổi, sau khi các người dọn sạch ma tộc khỏi Tề Quốc, lại giúp ta dọn Nam Cương qua đi.

Còn nữa, Kiếm Tiên Môn đầu quân ta, về sau phạm vi lãnh thổ của Kiếm Tiên Môn cũng là của ta."
Người thư sinh kia giả vờ tức giận trừng mắt Đế Long, nói: "Ngươi đây là được một tấc lại tiến mộc thước.

Nếu toàn bộ Tu Tiên Giới đầu quân cho ngươi, tôn thờ ngươi, có phải chúng ta sẽ không thể để nơi này giáp với thế giới thật đúng hay không?" Bọn họ chỉ có thể rời Phong Thiên trận từ thế giới thật.

Tu Ma Giới là nơi chôn rau cắt rốn của họ, nơi đây đã chôn cất rất nhiều anh hào, họ không thể để tro cốt của những người đã khuất ở lại nơi này, mà tro cốt của những anh hùng hào kiệt đã sớm hòa thành chất dinh dưỡng cực kỳ tốt, có vô số chỗ tốt, một giới này là hy vọng, là tương lai của họ, dù phải trả giá đắt đến đâu họ cũng phải mang Tu Ma Giới đi cùng.


Muốn mang Tu Ma Giới đi, điều kiện tiên quyết là phải làm Tu Ma Giới dính liền với thế giới thật, mới có thể nghĩ cách thu Tu Ma Giới vào bên người.

Chỉ khi năm người bọn họ ở thế giới thật thì mới không bị thiên địa nơi này trói buộc, không thể tự do hoạt động.

Cái này giống như có một chiếc túi lớn, ngươi đứng bên ngoài có thể nhấc, kéo túi tùy ý, nhưng không thể kéo miệng túi từ bên trong.

Những thứ này họ không thể để Đế Long biết, càng không thể để Đế Long nhìn thấy thực thể của họ.

Nếu không con rồng nhỏ này chắc chắn sẽ trực tiếp quay đầu rời khỏi Phong Ma Tinh.

Nếu Đế Long muốn đi, năm người bọn họ dù hợp lực cũng không thể giữ được, đầu tiên là tốc độ của con rồng nhỏ này quá nhanh, nhưng quan trọng là nàng ta rõ Phong Thiên trận như lòng bàn tay, hai bước là có thể trốn vào Phong Thiên trận sau đó rời khỏi Phong Thiên trận rời đi Phong Ma Tinh, dù họ muốn đuổi cũng chỉ có thể nhìn!
Tên nam tử thấy đôi mắt Đế Long sáng lên, ý muốn nói: Vậy các ngươi đừng để Tu Ma Giới và Tu Tiên Giới giáp ranh, không chờ Đế Long mở miệng, hắn đã nói: "Ngươi đi hỏi Khương Hoài Ưu thử, cô ta có bằng lòng thành tiên rời đi, để mấy trăm nghìn con cháu ở lại nơi không gian sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào không."
Đế Long quyết đoán nuốt lời định nói vào.

Nàng không cần nói cũng biết bọn họ sẽ không đồng ý.

Dù sao nàng không thể thuyết phục bọn họ ngừng tấn công Tu Tiên Giới được, Tu Tiên Giới lại không ngăn cản được bọn họ, mục đích nàng tới đây cũng chỉ là tìm vài tên cu li dọn nhà cho nàng mà thôi.

Đế Long nói: "Dù sao Kiếm Tiên Môn là của ta, các người không thể động đến, các ngươi phải giúp ta dịch Nam Cương đến Tề Quốc, nếu không....!Nếu không tất cả....." Lại nhìn thấy đôi mắt của hắn ta lóe lên sát khí, nàng dứt khoát im lặng.

Xem như nàng đã nhìn thấu, mấy người này không chịu nổi bị người khác nặng lời hoặc đe dọa, mỗi lần định nặng lời hoặc đe dọa một chút bọn họ sẽ kiểu ta liều mạng với ngươi.
Tên nam tử tức giận liếc mắt Đế Long một cái, nói: "Được, chỉ là chuyện nhỏ.

Một chốc ta dịch chuyển thành Ma ra khỏi Tề Quốc, sau đó phân ra một phân thân đi Nam Cương." Không muốn tiếp tục nói chuyện với con rồng vô lại này, trực tiếp biến mất.
Đế Long trở lại Nam Cương, đứng bên ngoài nơi Kiếm Tiên Môn dừng chân.

Đệ tử Kiếm Tiên Môn nhìn thấy Đế Long xuất hiện, lần lượt đứng dậy nhìn.

Bây giờ Tu Tiên Giới đã có sự thay đổi lớn, sống hay chết gần như nằm trong sự kiểm soát của Đế Long, ngoài lo lắng, tất cả đều đặt hy vọng lên người nàng.

Đế Long trực tiếp dừng trước mặt Thạch Tùng Tử, nói: "Ông mang theo đệ tử trở về Kiếm Tiên Môn đi, Tu Ma Giới sẽ không động đến Kiếm Tiên Môn." Nàng ngừng một lát, lại nói: "Đừng đi lên vết xe đổ của Nguyên Thiên Thánh Địa bước vào Tu Tiên Giới, tự mình giải quyết cho tốt đi." Dứt lời, xoay người đi tìm Phương Đông Tấn.

Phương Đông Tấn vừa thấy Đế Long đến, lập tức kêu: "Chào sư phụ."
Đế Long trừng mắt Phương Đông Tấn, nói: "Ta không phải sư phụ của cậu.

Ta có chuyện muốn nói với cậu."
Phương Đông Tấn vội vàng nói: "Mời sư phụ sai bảo!"
Còn gọi sư phụ! Đế Long lại trừng mắt liếc Phương Đông Tấn một cái.
Phương Đông Tấn vội nói: "Công ơn của người ta không dám quên."
Đế Long tức giận liếc nhìn Phương Đông Tấn.

Nàng có việc nghiêm túc muốn nói với Phương Đông Tấn, không có tâm trạng dây dưa những vấn đề nhỏ nhặt này với y.

Nàng nói: "Đi đến Tề Quốc, hết thảy tuân theo mệnh lệnh của Khương Hoài Ưu."
Phương Đông Tấn nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đế Long lại nói: "Năm mươi nghìn người của cậu từ nay về sau gọi là dân nước Tề, được không?"
Phương Đông Tấn sững sờ, sau đó lại nói: "Ta đến nhờ cậy sư phụ và Nữ Đế, vì thế mọi việc tùy người."
"Ta biết cậu vì cái gì đến nhờ ta, Phương Đông Tấn, cậu không phải là người tốt, nhưng cũng không phải người ác độc, nếu cậu có tài hoa, Tề Quốc là nơi mà cậu có thể trổ tài, nhưng cậu phải nhớ kỹ một điều, đặt thiên hạ thương sinh lên đầu.

Ta không thích Tu Tiên Giới hiện tại, một đoàn chướng khí mù mịt, ta đã từng đến Hà Nguyệt cốc, đó là nơi mà Khương Hoài Ưu ở, là nơi xưa kia thành lập Tề Quốc, thái bình êm đềm, tuy có hận thù, nhưng không có xung đột, không có chiến tranh, bình yên, tự nhiên."
Phương Đông Tấn lắng nghe, suy xét ý trong lời nói của Đế Long.
"Ta muốn xây dựng một Tề Quốc thái bình hưng thịnh vì Khương Hoài Ưu, nếu ai muốn gây ra hỗn loạn chém giết, ta sẽ dùng Ma Quan giết người đó trước."
Phương Đông Tấn rùng mình, đây là trực tiếp cảnh cáo! Những người chết dưới Ma Quan đều không còn lại gì, linh hồn cũng tan biến.
Đế Long lại nói: "Hãy bỏ những suy nghĩ quanh co đó đi, không nói thành tiên, nhưng những gì các ngươi được hưởng sẽ là thứ các ngươi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghĩ tới."
"Dạ, cảm ơn sư phụ dạy bảo."
Đế Long nhẹ nhàng nhìn Phương Đông Tấn, đi mất.

Nàng bay thẳng đến Nguyên Thiên Thánh Địa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi