ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Giường lớn rung kẽo kẹt, trước đó Mạc Lâm đã muốn sửa nhưng bị Trương Văn Dã cản lại, còn nói lúc ân ái nghe vậy mới thích. Lúc ấy tiểu phu nhân xấu hổ đánh hắn, còn giờ đến lượt Trương Văn Dã bị âm thanh này tra tấn.

Quá kích thích rồi.

Hắn không thấy được Mạc Lâm ngồi trên côn thịt xoay mông thế nào mà chỉ nghe thấy động tĩnh và tiếng rên rỉ ngọt ngào từ miệng Mạc Lâm, trong đầu liên tục hiện ra những hình ảnh có thể sánh ngang với mộng xuân.

"Bảo bối...... Bảo bối...... Thả anh ra được không...... Cho anh nhìn em đi......"

Huyệt thịt nóng bỏng siết chặt làm da đầu hắn tê rần. Trương Văn Dã nhịn không được vội vàng ưỡn hông lên đâm vào chỗ sâu nhất của Mạc Lâm làm y thốt ra một tiếng nghẹn ngào, suýt nữa ngã phịch xuống.

"Sao rồi? Không bị té chứ?" Trương Văn Dã quay đầu lo lắng hỏi, chiếc áo phủ trên mắt tuột xuống khiến hắn có thể mơ hồ thấy người trên thân mình.

Mạc Lâm đang chống hai tay sau lưng ôm bụng thở. Âm hành vốn che khuất hoa huyệt lúc này đứng thẳng làm lộ ra mép thịt đỏ hồng ngậm lấy dương cụ Trương Văn Dã.

Cửa huyệt ướt sũng làm lông rậm dưới bụng Trương Văn Dã dính bết lại. Trong lúc lên xuống, cửa huyệt sủi bọt trắng, mép thịt lật ra bị đè ép biến dạng. Hai mảnh thịt đỏ như cánh bướm xòe rộng, ở chỗ tiếp giáp phía trên là hạt đậu đỏ run rẩy.

Trương Văn Dã nhìn mà miệng đắng lưỡi khô: "Em có mệt không...... Để anh tới đi."

Mạc Lâm khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, y miễn cưỡng nhổm người dậy, khi huyệt đỏ rời khỏi âm hành còn phát ra một tiếng "bụp", cửa huyệt nhất thời không khép lại được, liên tục tuôn nước ra bụng Trương Văn Dã.

Y kiểm tra dây vải trói tay Trương Văn Dã, y cột chặt cực kỳ nên cổ tay bị hằn ra vết đỏ.

Có lẽ bị bức ép nóng nảy nên hai mắt lão gia đỏ ngầu, còn long lanh nước nhìn rất tội nghiệp. Mạc Lâm cúi đầu hôn lên mắt hắn, lông mi cọ vào môi hơi ngứa, y sợ trói hắn đau nên do dự muốn cởi ra cho hắn.

"Anh đau không?"

Trương Văn Dã chớp mắt rồi ngẩng đầu muốn hôn miệng y nhưng bị tránh đi. Hắn nài nỉ với vẻ đáng thương: "Đau chứ...... Lâm Lâm cột chặt quá, phía dưới cắn cũng chặt nữa......"

Thấy tiểu phu nhân lại sắp trừng mình, Trương Văn Dã vội đánh trống lảng: "Anh sai rồi Lâm Lâm, bảo bối ơi anh không chọc em nữa đâu, cởi trói cho anh được không, siết đau lắm......"

Mạc Lâm hừ một tiếng rồi chỉ nới lỏng nút thắt cho hắn chứ không cởi ra: "Ai thèm tin anh, toàn lừa gạt bắt nạt em thôi, sau này kiểu gì đứa nhỏ cũng bị anh làm hư."


Trương Văn Dã đột nhiên nhìn bụng y nói: "Bảo bối, em đưa bụng lại gần đây cho anh hôn được không? Chỉ hôn hôn thôi......"

Mạc Lâm nghi ngờ nhìn hắn nhưng vẫn nghe lời nhích tới, ôm bụng cúi người tìm miệng Trương Văn Dã.

Tật xấu lớn nhất của Trương Văn Dã chính là cái miệng không thành thật.

Mạc Lâm biết tỏng nhưng cũng chẳng nhớ lâu.

Y ngây ngốc nhìn nam nhân bên dưới hất áo che mắt ra, sau đó hai cánh tay đột nhiên nâng mông y lên mặt mình rồi há miệng ngậm hoa huyệt bắt đầu liếm mạnh.

"A! Anh lại gạt em...... A...... Đừng...... Đừng!"

Hai chân trắng nõn kẹp hai bên đầu Trương Văn Dã gần như sắp quỳ không nổi. Mép thịt bị khoang miệng ấm áp ngậm trọn, lưỡi to luồn vào khuấy đảo liếm láp, liếm đi tất cả lý trí của y.

Trương Văn Dã thở hổn hển liếm thỏa thích làm tiếng nước lép nhép không dứt, quanh miệng hắn cũng dính đầy nước. Sau khi chơi đùa hai mảnh thịt kia đỏ bừng, hắn ôm người nhẹ nhàng trở mình rồi lấy dây vải trói tay tiểu phu nhân và bịt kín hai mắt y lại.

Sau đó hắn ngậm vành tai đỏ bừng của Mạc Lâm thì thầm: "Bảo bối, giờ đến lượt em nghe lời được không......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi