ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Mạc Lâm giận run nhưng sức lực đã cạn kiệt, bị trói chặt tay hệt như cá nằm trên thớt không thể động đậy.

"Bảo bối, tha cho anh lần này nhé, lần sau nhất định sẽ nghe lời em, anh thề......" Trương Văn Dã vội vàng ngậm lấy cặp vú nhỏ của y, chỉ hận không thể hút ra sữa.

Nghe hắn nói vậy Mạc Lâm càng tức hơn, giơ chân đạp hắn liên hồi: "Đừng cắn nữa!"

Mỗi lần Trương Văn Dã mút vú y xong thì hôm sau chỗ đó lập tức sưng lên, chỉ mặc áo thôi cũng không chịu nổi. Y đã nói bao nhiêu lần nhưng người này vẫn chẳng chịu nghe.

"Không sao, anh mua yếm về rồi, từ mai em bắt đầu mặc đi, cần thiết lắm đấy......"

Ngực tiểu phu nhân mềm như đậu hũ non, chỉ bóp nhẹ một cái là có thể gây ra một trận sóng thịt nho nhỏ. Trương Văn Dã yêu thích không buông tay, hết hôn lại liếm làm núm vú đỏ bừng, bộ ngực trắng nõn cũng hiện đầy dấu tay nhìn vô cùng đáng thương.

Trương Văn Dã thấy dưới đôi mắt bị che khuất của Mạc Lâm cái mũi thanh tú hơi nhăn lại, miệng cũng hé ra như thể kinh ngạc lắm.

Hắn buồn cười chồm tới ngậm đầu lưỡi Mạc Lâm say sưa liếm mút.

"Không phải...... Anh thả em ra!" Mạc Lâm quay đầu né tránh, hai tay bị trói vào nhau đẩy ngực Trương Văn Dã không cho hắn tới gần, "Yếm? Anh mua lúc nào hả?"

Hôm nay Trương Văn Dã về nhà y đã nhìn kỹ những thứ hắn cầm trong tay, chỉ là chút quà vặt bình thường chứ làm gì có cái yếm nào?

Trước kia ở Trương phủ y từng mặc yếm nhưng sau này thu dọn hành lý đã bỏ ra. Cứ tưởng không phải mặc thứ này nữa, ai ngờ lão biến thái Trương Văn Dã này lại mua về.


Thật ra Mạc Lâm cũng không nói oan cho hắn, Trương Văn Dã muốn ngắm tiểu phu nhân để vú ướt dầm dề mặc yếm cũng không phải một hai ngày, trước đó hắn đến y quán lấy thuốc đã hỏi khéo Lý đại phu xem Mạc Lâm có cần mặc cái này không.

Lúc ấy Lý đại phu nghiêm túc nói: "À cái này quan trọng nhất đó, lần trước quên dặn các cậu. Nhớ khuyên em cậu đừng thẹn thùng, đây là vật rất cần thiết, cuối thai kỳ có thể sẽ chảy sữa, đến lúc đó nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mới được."

Trương Văn Dã cũng nghiêm túc đáp ứng, sau đó lập tức đi mua một đống yếm, giờ còn đang giấu trong rương dưới gầm giường.

Côn thịt vội vã cắm vào, Trương Văn Dã thở dốc hôn tay y, hạ thân cũng bắt đầu đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt. Mạc Lâm vừa rên rỉ vừa cố thít chặt hoa huyệt muốn đuổi cẩu nam nhân này ra.

Ai ngờ cẩu nam nhân càng hưng phấn hơn.

"Chà! Lâm Lâm thật chặt......" Trương Văn Dã ôm người trong ngực rồi vùi mặt giữa hai vú ra sức hít hà.

Hai tay Mạc Lâm ôm đầu hắn kêu khóc: "Đừng! Sâu quá sâu quá!"

Quy đầu như đã đâm tới ngọn, khoái cảm này khiến y sợ hãi, huống chi trong bụng còn có đứa bé. Vừa nghĩ tới con, Mạc Lâm đột nhiên kích động.

"Em nói xem...... có khi nào anh đụng vào bé con không?" Trương Văn Dã nắm hai chân y khoác lên vai rồi nhét âm hành vào hoa huyệt chặt khít. Mạc Lâm ngửa đầu rên rỉ một tiếng, vòng eo run run, bị câu nói của hắn kích thích lên đỉnh.

"A...... Anh...... Anh đừng có nói lung tung ư ư......"

"Huyệt Lâm Lâm vừa chặt vừa ướt ngâm anh mềm nhũn, Lâm Lâm lợi hại quá, em......"

"Đừng nói nữa a a a!"

Mạc Lâm run giọng, trong huyệt tuôn ra từng vũng nước lớn. Y thút thít nhấc eo để huyệt rời khỏi côn thịt rồi quay đi ổn định hơi thở.

Nhưng côn thịt Trương Văn Dã vẫn còn cứng ngắc, hắn nhìn tiểu phu nhân vô tình rồi lại mặt dày mày dạn chồm tới ôm y: "Lâm Lâm, Lý đại phu nói nằm nghiêng sẽ thoải mái hơn, cũng tốt cho em bé nữa, mình làm thử nhé?"

Đầu óc Mạc Lâm hệt như bột nhão chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ nghe mỗi câu tốt cho em bé. Nước mắt thấm ướt áo trên mặt. Y nghe lời giơ một chân lên để lộ hoa huyệt bị thao đỏ bừng giữa hai chân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi