ĐỆ NHẤT HẦU

168. Lúc này và lúc đó.

Quan viên bị Thôi Chinh phái tới tìm Võ Nha Nhi đến cửa cũng không thể bước vào, chỉ đành thở phì phì trở về cáo trạng.

"Nói là đang bận, cũng không biết bận cái gì." Hắn hô. "Lúc trước, không có việc gì thì mỗi ngày ở trong triều, ở trước mặt bệ hạ, tự xưng mình là thần tử là cánh tay đắc lực, giờ cần dùng đến thì cái bóng cũng không nhìn thấy."

"Binh mã của hắn vẫn còn đó." Thôi Chinh nhíu mày.

"Nhưng hắn trốn tránh ở trong nhà." Quan viên kia nói.

Nhất cử nhất động của Võ Nha Nhi không thể tránh thoát được tai mắt của vô số người trong kinh thành này. Sau đó họ sẽ phóng đại, khoa trương, thêm thắt, sửa chữa nhất cử nhất động ấy rồi truyền bá ra ngoài. Lúc trước hắn ngày ngày khoe khoang ương ngạnh ra sao, hiện tại nhút nhát chỉ biết tránh trong nhà như thế nào.

"Hiện tại thứ chúng ta cần là binh mã chứ không phải là hắn." Có một quan viên nhỏ giọng nói. "Triệu hắn tiến cung hộ giá, chỉ cần binh mã của hắn còn ở thì có hắn hay không thì sao chứ?"

Thôi Chinh vuốt râu suy tư, nắm binh mã trong tay luôn thuận tiện và an tâm hơn so với ở trong tay người khác.

"Tướng gia." Có quan viên từ bên ngoài bước nhanh vào. "Có Thiên Bình, Võ Ninh, Ngụy Bắc, Chiêu Nghĩa Đại tướng quân tới hộ giá, thỉnh mệnh bình định."

Thôi Chinh nghe vậy thì đại hỉ: "Đến nhanh thật! Tốt quá rồi! Nhanh mời vào."

Từng đội từng đội binh mã chạy băng băng trong thành, ngày đêm không ngừng nghỉ. Dù ầm ĩ nhưng dân chúng lại an lòng hơn rất nhiều, rất nhiều người đã ra khỏi nhà nghe ngóng những người vừa vào thành miêu tả.

"Bên ngoài đều là binh mã."

"Vây quanh kinh thành, những mười mấy vạn đấy."

"Đây đều là tới hộ giá, bình định."

"Nhiều binh mã như vậy thì nhất định kinh thành không có việc gì."

Cũng lúc đó, tin tức càng nhiều địa phương đánh lui được phản quân được truyền đến.

Hoài Nam đạo tuy rằng đã bị phản quân chiếm cứ một nửa nhưng vẫn còn Chấn Võ quân đang chiến đấu hăng hái không hề lùi bước. Kiếm Nam đạo và Lũng Hữu đã tập kết binh mã đợi lệnh. Lý Minh Ngọc tiết độ sứ của Kiếm Nam vừa lúc ở Sơn Nam đạo, hiệp trợ Sơn Nam tiêu diệt hai luồng binh mã phản loạn. Mặt khác ở Lĩnh Nam đại đô đốc Tề Sơn xuất binh ở Ngạc Nhạc, Đàm Nam chống cự lại phản quân ở Phúc Kiến và Chiết Đông. Tại Mạc Bắc có Lương Chấn tự mình dẫn binh mã đi san bằng Bình Lư, Phạm Dương....

Thiên hạ bắt đầu rào rạt phản kích An Khang Sơn.

Dân chúng thở phào nhẹ nhõm, triều đình cũng thở phào nhẹ nhõm, vì biểu đạt lời khen ngợi với các tướng quân tới hộ giá, hoàng cung còn tổ chức yến hội.

Trong hoàng cung, hoa đào khoe sắc, có hoa lụa rực rỡ, có hồ nước long lanh, trân châu đá quý lấp lánh như sao trời. Nhóm vũ cơ nâng đèn múa hát trên cầu cửu khúc. Hoàng đế không kích trống nhưng đã có nhạc sư, trong tiếng trống dồn vang, La Quý phi khoác lụa màu lượn vòng trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, trong cung yến nhóm quyền quý vỗ tay trầm trồ khen ngợi, càng có nhiều người ngả nửa thân mình ra ngoài lan can để thấy rõ cảnh tượng ấy.

"Đó là thần tiên à?"

"Đó là La Quý phi á."

"Như thế nào làm được vậy? Đẹp quá!"

Bọn họ chỉ trỏ, lớn tiếng hỏi han trò chuyện với nhau, thanh âm lấn át cả cầm cổ. Bọn họ mặc trên người không phải lăng la tơ lụa mà là quân bào giáp y, theo động tác phát ra thanh âm lạnh lẽo chói tai.

Đây là những Đại tướng quân suất binh mã tới hộ giá, bọn họ không phải tiết độ sứ, cả đời này vốn dĩ không đủ tư cách để tham gia yến hội cung đình.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ được bước vào đây, hơn nữa lần cung yến này là cố ý tổ chức cho bọn họ. Ngay khi yến hội vừa mới bắt đầu, hoàng đế ngồi trên đài cao còn tiếp khiến bọn họ, ban cho mỗi người một chén ngự rượu.

Đương nhiên, đến bây giờ bọn họ đã uống không chỉ một chén nữa, trên người đã tỏa ra mùi rượu nồng, mặt đỏ tai hồng bị ánh đèn chiếu rọi tràn đây men say.

Say rượu trong tiệc rượu cung đình cũng không phải hành động bất nhã, nhớ năm đó, cũng đã có đại thi hào uống say, nhưng sau khi hắn uống say, chân hắn bước nhẹ nhàng, cầm lên bút mực, múa bút viết xuống một bài thơ từ kinh diễm.

Mà lần này, chỉ là mấy binh tướng với thân hình vụng về tập tễnh đung đưa, thô kệch không hề tuyệt đẹp, càng không thể viết ra thơ từ ca phú gì, lời thốt ra thì cũng thô bỉ khó nghe. Khi La Quý phi kết thúc điệu múa trên đài cao, có gã quan tướng còn vỗ tay hô lên "múa thêm một điệu nữa đi".

Bọn thái giám ở bên cạnh không nhịn được mở miệng trách cứ.

Quan tướng bị trách cứ chợt tỉnh rượu, mờ mịt hỏi: "Ta làm gì sai rồi à? Ta không nên đến nơi này ư?"

Một câu nói khiến mọi người bừng tỉnh, đương nhiên đám quan tướng này nên ở đây, đám người quan tướng này nếu không tới thì những người ở kinh thành sao có thể an tọa yên bình ngồi chỗ này được?

Không có người nào dám mở miệng nữa, ngay cả thái giám vừa quát lớn cũng trở nên sợ hãi. Hôm nay, bọn họ có thể đứng ở nơi này là vì Toàn Hải cũng rất nhiều thái giám đã bị một võ tướng.chết.

Hiện tại, trên mặt đất trong hoàng cung vẫn còn dính đầy vết máu đấy.

Võ tướng và binh lính chính là cơn ác mộng của bọn thái giám.

Trong nháy mắt, yến hội lâm vào đình trệ, Thôi Chinh tựa hồ như không nghe thấy lời nào, mà bên phía La thị có một người vỗ bàn đứng dậy, nhưng La Quý phi trên đài cao đã hé cưới mở miệng trước.

"Không phải nha, bọn họ muốn nói rằng ngươi tới đây lần đầu tiên nên không biết, mỗi lần bổn cung chỉ nhảy một điệu mà thôi." Thanh âm của nàng uyển chuyển như chim hoàng oanh. "Lại nhảy sẽ khó coi."

Nàng lấy một chén rượu từ trong tay cung nữ quỳ bên cạnh.

"Vừa rồi, bệ hạ đã ban rượu, vậy hiện tại bổn cung cũng cùng các ngươi uống một chén đi."

Tức khắc quan tướng kia bật cười, đám quan tướng bốn phía cũng đứng dậy theo.

"Có thể được bệ hạ và nương nương thưởng rượu là thiên đại vinh hạnh của chúng thần." Bọn họ cúi người, thi lễ cao giọng khấu tạ. "Tạ bệ hạ, tạ nương nương long ân."

Cùng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

La Quý phi cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Thôi Chinh cũng bưng chén rượu dứng dậy, mặt hướng lên đài cao hô: "Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tất cả mọi người cùng đứng dậy hô to, cổ nhạc lại vang lên một lần nữa, nhóm vũ cơ nhẹ nhàng lay động, một lần nữa yến hội lại trở nên náo nhiệt.

Lần yến hội này khiến thanh danh của 5 vị Đại tướng quân tăng vọt, vượt qua cả sự sủng ái của hoàng đế và Quý phi đối với Võ Nha Nhi lúc trước.

Trong một đêm, ngựa xe trước cửa Võ trạch thưa thớt dần.

"Người của chúng ta vẫn còn đang chạy khắp thành đấy." Lão Hồ phì một tiếng. "Tại sao không nhìn thầy chúng ta được?"

"Binh mã của bọn họ lại nhiều hơn 3 vạn." Võ Nha Nhi nhìn tin báo trong tay. "Quả nhiên lúc trước họ che giấu số lượng chân thật."

"Đám hỗn trướng ấy, vậy mà dám lừa gạt chúng ta?" Lão Hồ trừng mắt. "Không nói thật với chúng ta à."

Võ Nha Nhi cười: "Vì sao bọn họ phải nói thật với chúng ta, một là chúng ta không phải thượng quan của bọn họ, hai là không thể mang lại vinh quang gì cho bọn họ."

Đám đàn ông ngồi đây lâm vào trầm tư.

"Có thể khiến bọn họ dẫn theo toàn bộ thân gia, tụ tập tại kinh thành, chống cự được sự dụ hoặc của An Khang Sơn cũng chỉ có bệ hạ thôi." Võ Nha Nhi nói, đồng thời ném tin báo xuống. "Binh mã có thể tụ tập càng nhiều thì càng tốt, bọn họ tới đây không phải đuổi chúng ta đi, thì chúng ta cũng không có tổn thất gì."

Tổn thất gì à? Bị quan viên triều đình coi khinh? Bị dân chúng chán ghét? hay mất đi địa vị trước mặt Hoàng đế? Những thứ đó, quả thực bọn họ chưa từng có, làm sao có thể mất đi.

Đám đàn ông tươi cười gật đầu, trong phòng lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Võ Nha Nhi nhìn sang bức thư mới viết được một nửa: "Các ngươi có ai rảnh viết nốt thư cho Võ thiếu phu nhân đi?"

Lập tức cả phòng im ắng, ngay sau đó là tiếng bàn ghế va chạm và tiếng bước chân lộn xộn.

"Ta nhớ ra bên binh doanh còn một số việc chưa dặn dò."

"Đúng đúng, bọn họ quy thuận tới đây đừng để họ nắm giữ địa bàn của chúng ta."

"Ô Nha à, ta phải so tài uống rượu với đám tiểu tử của Chiêu Nghĩa quân, nhất định phải bắt đám tôn tử kia gọi ta là gia gia."

Đảo mắt trong phòng trống không, ầm ĩ tan đi chỉ còn yên ắng. Võ Nha Nhi chỉ có thể lắc đầu, lại lần nữa tự mình đề bút.

Trong hoàng cung ban ngày không ầm ĩ như ban đêm, đặc biệt là sau khi thiếu đi rất nhiều thái giám và cung nữ, tẩm cung của Hoàng đế lại càng yên tĩnh hơn.

Có tiếng đàn như có như không truyền ra.

Hoàng đế nhắm nghiền hai mắt, ngồi trên long sàn, chiếc cổ cầm gác trên đầu gối được ngài vỗ về chơi đùa, đầu ngài thỉnh thoảng gật gù. Trước kia, khi hoàng đế chìm đắm trong ca vũ thường xuyên có hành động như vậy, nhưng hiện giờ, có lẽ do mái tóc càng thêm hoa râm, khuôn mặt già nua không còn nét hồng hào khiến cho ngài càng thêm khốn đốn tựa như ngủ gật.

La Quý phi đi vào, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như chim yến bay vào lồ,ng ngực của hoàng đế.

"Bệ hạ." Nàng cúi người gác đầu lên đầu gối của ngài, hai mắt ửng hồng. "Hương Nhi bị những người đó nhục nhã, chờ bình địch gian tặc xong, ngài phải phạt bọn họ cho Hương Nhi đấy."

Hai mắt Hoàng đế vẫn nhắm chặt, ngài nâng bàn tay đang đánh đàn lên, chạm vào đầu Quý phi, nhẹ nhàng xoa xoa.

...

...

- --------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi