ĐỆ NHẤT HẦU

169. Phu thê qua lại.

Binh mã lướt nhanh trên con đường lớn, ở phía trước có một đám dân chúng người đẩy xe người gánh gồng trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, vó ngựa dồn dập như gõ vào trong lòng mỗi người,.

Trong đoàn bọn họ có người giàu, có bình dân, ngựa đối với bọn họ là công cụ đi đường hay để ngoạn nhạc, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tiếng vó ngựa lại là tiếng kèn đòi mạng.

Bước chân vội vàng hoảng loạn chạy về hai bên đường, chợt trong đội ngũ có người phất tay ngăn họ lại.

"Không phải sợ, không phải tặc quân." Người này kêu lên, duỗi tay chỉ về phía trước. "Nơi này là cảnh nội của phủ Quang Châu, có binh mã tuần tra đề phòng rồi."

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy ở thành trấn phía trước có cờ xí tung bay, có binh mã canh giữ trên đài cao. Thủ vệ đứng trên đài cao nhìn thấy binh mã chạy băng băng cũng không dò hỏi hay ngăn trở mà chỉ phất cờ xí báo hiệu.

Dân chúng gồng gánh né tránh sang ven đường, đội binh mã này lướt nhanh về phía trước, vó ngựa không cố ý dẫm đạp lên bọn họ, binh sĩ cũng không hề dùng roi da hay binh khí quất đánh bọn họ.

"Là binh lính phủ Quang Châu à?"

"Nhìn không giống, thoạt nhìn thật hung dữ...."

Binh lính phủ Quang Châu không ngăn trở, có phải vì đám binh mã kia quá hung dữ hay không? Bọn họ đã gặp qua quá nhiều những thành trì đóng chặt cửa, binh mã bên trong không hề chống cự mà chạy trốn còn nhanh hơn cả dân chúng.

Đám người đi vào ngoại thành, sau khi trạm gác ở đây kiểm tra đối chiếu xong thì cho bọn họ đi vào.

Tuy rằng bên trong thành vẫn còn rất nhiều nơi bị phá hủy. chưa kịp sửa chữa, nhưng mà quả thật người qua người lại tấp nập, quán trà quán ăn bên đường cũng đã được bày bán.

Quang cảnh phủ Quang Châu đúng là không tồi, dân chúng rất có tinh thần và tâm tình để buôn bán.

"Binh mã tuần tra sẽ đến mua nước và thức ăn." Lão bản giải thích. "Nhìn bọn họ gặm lương khô quả thật không nỡ, vốn dĩ là muốn cho bọn họ đồ ăn thức uống, nhưng nói thế nào bọn họ cũng không nhận, cuối cùng nhất quyết trả tiền để mua. Hơn nữa, có rất nhiều người chạy nạn tới phủ thành, đi ngang qua cũng muốn mua chút đồ ăn cho nên nhiều cửa hàng đã mở cửa."

Việc phủ Quang Châu đánh lui tặc binh đã truyền khắp, dân chúng hoảng sợ không nơi nương tựa hầu như đều chạy tới đây.

"Đừng nghĩ loạn, binh mã vừa rồi cắm cờ xí của Chấn Võ quân." Nghe bọn họ suy đoán về toán binh mã kia, lão bản giải thích: "Ta xem phương hướng chắc là đến từ kinh thành."

Chấn Võ quân? Dân chúng vẫn còn ngơ ngác.

"Vì sao phủ Quang Châu chúng ta có thể đánh lui được tặc quân? Đó là vì Chấn Võ quân ở huyện Đậu." Xem ra những người chạy nạn này mới tới cảnh nội của phủ Quang Châu, lão bản giải thích tỉ mỉ hơn. "Thê tử và mẫu thân của Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ quân đang ở huyện Đậu, lần này là do Võ thiếu phu nhân tự mình mang binh mã đến giải vây khốn cho phủ thành."

Hắn nâng tay nheo mắt nhìn về toán binh mã đã đi xa.

"Sau khi đánh lui tặc binh đã báo tin về kinh thành, lần này hẳn là hồi âm từ kinh thành đến." Nói xong hắn lại cười. "Võ Đô úy nhớ thương tức phụ đó."

Ai mà không nhớ thương người thân đâu, mấy người mới tới cảm thán, chua xót ngũ vị tạp trần gật đầu.

"Nhưng mà nhìn qua chỉ có binh lính, không có sứ giả triều đình." Lão bản hứng thú nói thêm. "Lần trước khi Chấn Võ quân ở huyện Đậu đánh lui loạn binh, hoàng đế còn hạ chỉ phong thưởng cho Võ phu nhân và thiếu phu nhân, người tới tuyên chỉ là một thái giám, các đại nhân trong châu phủ còn đi cùng, lúc ấy thật náo nhiệt...."

Nói tới đây, thanh âm của hắn dần dần biến mất, Quan sát sử Hoài Nam đạo đầu hàng tặc nhân, một nửa Hoài Nam đạo cũng đã thay đổi thiên địa.

Thiên hạ đại loạn như này, dù đánh lui tặc binh thì hoàng đế cũng không có tâm tình tưởng thưởng.

Nay khác với xưa, thật khiến người thương cảm.

...

...

Lần này từ kinh thành tới chỉ có Vương Lực và thư từ, Võ thiếu phu nhân cũng không thấy thương tâm hay thất vọng gì.

Quản gia của Võ thiếu phu nhân là Khương Ám cùng với người mang tin tức của Võ Đô úy là Vương Lực ở bên ngoài phủ nha nhiệt tình tay bắt mặt mừng, kể ra tưởng niệm của mỗi người, phát tiết vui mừng sau khi trải qua đại chiến, tựa như huynh đệ đã kết giao vài thập niên chứ không phải là những người xa lạ trúc trắc gặp nhau mới được hai lần.

Vương Lực được đưa tới trước mặt Lý Minh Lâu.

Tình hình chiến sự cụ thể và tỉ mỉ đã được miêu tả qua thư từ và ngôn ngữ của những người khác rồi, nàng không nhiều lời nữa.

"Việc ở phủ thành rất phức tạp, tặc quân bên ngoài lại như hổ rình mồi, cho nên phu nhân vẫn còn ở huyện Đậu, bên ấy được hộ vệ rất nghiêm mật." Nàng nói. "Hiện tại, ở chỗ ta và kinh thành đều rất bận rộn cùng hỗn loạn, nhân thủ khan hiếm, cho nên không đưa các ngươi qua thăm phu nhân được."

Cho nên nàng sẽ không để bọn họ có cơ hội một mình gặp Võ phu nhân, hộ vệ ở bên kia cực kỳ nghiêm mật, dù có muốn lén đi đoạt người thì nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Sự quan tâm của Võ Nha Nhi ở kinh thành đối với mẫu thân và thê tử nàng đã tin, cho nên không cần hắn phải dong dài nữa.

Vương Lực dứt khoát nhanh nhẹn thi lễ cáo lui.

Hắn được Khương Ám đưa ra phủ nha, lại sắp xếp nhân thủ rồi lưu luyến không rời đưa ra khỏi cảnh nội phủ Quang Châu.

Việc nhỏ này nàng không để ý nữa mà tiếp tục cùng Nguyên Cát đọc thư của Minh Ngọc gửi từ Kiếm Nam đến, còn đánh dấu trên tấm dư đồ.

So với hỗn loạn ở bên này thì xung quanh Kiếm Nam đạo rất yên ổn, có chút không yên ổn mới nhoi đầu ra ở Phúc Kiến đã bị Tề Sơn duỗi chân dẫm bẹp.

"Tề Sơn rất lợi hại." Nàng nói.

Nguyên Cát gật đầu: "Khi đại đô đốc còn trên đời cũng đã từng khen ngợi hắn rất nhiều, có người này ở đó, Kiếm Nam chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút."

Nhẹ nhàng à? Cũng không phải, Tề đại đô đốc này cũng chẳng phải người lương thiện gì, hoặc có thể nói là trong 10 năm chiến loạn hắn không hề là người lương thiện, nàng cười cười:

"Hắn sẽ nhanh chóng tới thỉnh binh xin chúng ta chi viện, nói cho Lý Mẫn, một binh một tốt Kiếm Nam cũng không cho."

Lúc này không phải nên đồng tâm hiệp lực hay sao? Nguyên Cát không đặt ra nghi vấn cũng không phản đối, chỉ nhíu mày nói: "Làm như vậy chỉ sợ sẽ tổn hại thanh danh khiến cho người khác có cơ hội mượn cớ bôi nhọ."

Cũng đúng, đời trước Kiếm Nam đạo có được thanh danh cực tốt đó là anh dũng thiện chiến đỡ nhược trợ lân.

Khi gặp nguy nan mọi người đều sẽ gửi lời cầu cứu viện tới Kiếm Nam, binh mã Kiếm Nam có thể tùy tiện ra vào địa bàn của người khác, có được địa bàn, có được tín nhiệm, nhất hô bá ứng... Chẳng qua thứ hao tổn ở đây là binh mã còn thanh danh vang dội lại ở trên người Hạng Vân.

Vậy đời này thì ngược lại đi.

Lý Minh Lâu nói: "Để Lũng Hữu xuất binh."

Lũng Hữu và Kiếm Nam đạo là nhất thể, Lũng Hữu xuất binh giống như Kiếm Nam đạo xuất binh. Sắp xếp này không có vấn đề gì cả, Nguyên Cát gật đầu, chẳng qua hắn luôn cảm thấy giọng điệu của tiểu thư có chút cổ quái, hắn nhìn nàng đứng trước dư đồ chăm chú nhìn nơi Minh Ngọc đang ở.

Minh Ngọc đang ở Sơn Nam đạo, nơi ấy cũng không quá yên ổn.

"Đại công tử đang ở đây hiệp trợ, binh mã đều nghe theo Sơn Nam đạo điều phối." Nguyên Cát uyển chuyển nhắc nhở. "Chúng ta có nên tự mình dựng cờ hay không? Nơi kia chỉ biết tự khoe thành tích với triều đình."

Nàng lắc đầu tầm mắt vẫn nhìn dư đồ: "Đây là làm cho bản thân chính chúng ta, hiện tại việc bình định Sơn Nam không lệ thuộc vào Kiếm Nam, bọn họ sao có thể để chúng ta đoạt công lao được? Nhất định sẽ đuổi Minh Ngọc đi."

Cho nên, hiện tại đang chiếm địa bàn đúng không, vậy tiếp theo sẽ là thời điểm tranh đoạt địa bàn ư? Biểu tình Nguyên Cát dần phức tạp, thế đạo này... không chỉ có một mình An Khang Sơn phản loạn à?

Nàng quay đầu nhìn Nguyên Cát, chỉ liếc mắt không giải thích nhiều.

Tiếp theo đây, Hoàng đế sẽ chết, bầu trời cuối cùng cũng sụp xuống, có khoe thành tích cũng không có chỗ biểu hiện. Khi đó, những người như đại đô đốc hay quan tướng tay cầm trọng binh sẽ có những ý nghĩ khác nhau, mà cách làm cũng hoàn toàn khác nhau.

Mỗi người sẽ chiến đấu vì bản thân mình, ai lợi hại hơn mới đáng nói.

Nhưng bây giờ còn chưa được, vẫn còn quy củ, vẫn còn hạn chế, còn phải lễ thượng vãng lai.

Bao giờ hoàng đế mới chết đây? Nàng ngưng thân suy nghĩ, đời trước sau khi phản loạn, binh mã các nơi đã được triệu tập nhưng đám binh tướng lại có rất nhiều oán khí, hơn nữa dưới sự kích động của An Khang Sơn, càng ngày càng nhiều binh tướng mắng chửi La thị, bọn họ cho rằng phản loạn này là do La thị họa quốc gây ra.

Vì để trấn an binh tướng, vì bóc trần lời nói dối của An Khang Sơn, cả nhà La thị bị tru sát, La Quý phi cũng bị ban cho một dải lụa trắng, sau đó hoàng đế cũng chết.

Có người nói là do hoàng đế đau lòng mà chết, cũng có người nói ngài chết là do cái chết của Quý phi dọa đến, cuối cùng cũng có người nói là Hoàng đế vốn bệnh nặng không thể chữa trị.

Nhưng hiện tại, không cần triệu tập đã có rất nhiều binh mã đến kinh thành, việc này đời trước hoàn toàn không có.

"Tiểu thư."

Thanh âm của Nguyên Cát đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Lý Minh Lâu định thần nhìn hắn.

"Thư của cô gia người có đọc không?" Hắn hỏi. "Hay để ta bảo người đưa cho Kim Kết?"

Cô gia à,

Lúc này nàng mới nhìn sang phong thư trước mặt, Vương Lực vừa mới đưa bức thư nhà mà trượng phu của nàng viết cho.

Bởi vì mẫu thân mắt mù cho nên những điều muốn nói với bà đều sẽ viết vào trong thư gửi cho thê tử. Thê tử nàng đây xem xong sẽ đọc lại cho mẫu thân hắn nghe. Đương nhiên, thê tử cũng có thể không xem, bởi vì rốt cuộc vị thê tử nàng đây có rất nhiều người muốn viết thư gửi cho.

Lý Minh Lâu gõ gõ lên bức thư, hắn đúng là kiên trì viết thư nhà nha.

"Để ta xem qua." Nàng nói, vươn hai ngón tay ra mở bức thư.

Nội dung cũng không quá nhiều, chỉ có hai trang giấy mỏng, dò hỏi qua chiến sự tại phủ Quang Châu, còn biểu đạt sự lo lắng và lời khen của hắn. Sau đó lại viết về những gì đang diễn ra ở kinh thành, triều đình hoảng loạn như thế nào, kinh thành đề phòng ra sao, hắn không biết nên làm gì, chỉ có thể mời càng nhiều các đại tướng quân dẫn theo binh mã tới....

Dong dài, nhàm chán tới nỗi muốn ngáp nhưng khi nàng lướt tới đây đã ngồi thẳng lại, nàng không tin hắn nói chuyện ma quỷ đâu. Nàng chỉ nhìn thấy một việc trong này đó là những binh mã kia do hắn lừa tới!

Kiếp trước không hề có binh mã chủ động đến kinh thành.

Hóa ra là do hắn thay đổi chi tiết, binh tướng bị lừa đến chắc hẳn không có quá nhiều oán khí đúng không?

Nàng bắt đầu nghiêm túc đọc tiếp, hắn viết [Triều đình và kinh thành yên ổn hơn rất nhiều, dân chúng cũng an tâm, các người ở bên ngoài vừa nguy hiểm vừa vất vả].... Đương nhiên lời này không cần để ý tới, chỉ cần hiểu rõ ý bên trong câu từ là được, đó là nhóm binh tướng đang ở chung rất vui vẻ với triều đình.

Như vậy thì La thị có chết hay không? Hoàng đế cũng sẽ không chết đúng không?

Nhưng vì sao đời trước lại không phải như vậy? Đời trước Võ Nha Nhi cũng ở kinh thành mà?

Nàng ngồi cũng không yên đành đứng dậy dạo bước, Nguyên Cát ở bên cạnh không dò hỏi chỉ yên lặng hầu lập.

Nàng không nghĩ ra được, có lẽ là do mẫu thân hắn không chết cho nên cách hành sự bây giờ cũng khác với đời trước, tóm lại, vận mệnh có thay đổi hay không?

Nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn dư đồ, tầm mắt cố định ở một nơi.

Võ Nha Nhi đã thay đổi một ít vận mệnh vậy sao nàng không nhân cơ hội thử một lần xem? Ví dụ như vận mệnh của một người khác.....

...

...

Trung Ngũ đẩy cửa tiến vào, hắn thấy trong phòng rất yên tĩnh, Lý Minh Lâu đang đứng trước dư đồ, Nguyên Cát đứng trước bàn, một người xem dư đồ, một người xem công văn, dường như không phải đang thương nghị việc lớn gì.

"Đại tiểu thư." Hắn thi lễ, đánh vỡ không khí yên ắng trong phòng.

Lý Minh Lâu quay đầu: "Trung Ngũ, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ để tới một tòa thành, sau đó đánh lui 3.000 binh mã bao vây thành trì đó thì cần bao nhiêu binh lính."

Hoài Nam đạo có tòa thành nào đang bị vây công à? Từ khi giải quyết được loạn binh bao vây phủ Quang Châu, thanh danh Chấn Võ quân huyện Đậu được tuyên dương khắp nơi, các châu phủ xung quanh nơm nớp lo sợ đã phái người đến cầu viện, chỉ hận không thể mời toàn bộ bọn họ đến nơi ở của mình. Đương nhiên là phủ Quang Châu không đồng ý, mà Chân Võ quân cũng không đến được.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể ổn định lại cảnh nội của phủ thành, bọn họ không đủ binh mã để bảo vệ nửa cái Hoài Nam này, nếu muốn đi cứu viện một tòa thành nào khác thì sẽ khiến phủ Quang Châu rơi vào nguy hiểm, là nơi quan trọng thế nào mà tiểu thư chuẩn bị mạo hiểm như vậy?

Trung Ngũ nói: "Vậy phải xem khoảng cách là bao xa, còn phải xem là binh mã ở đâu."

Binh mã Hoài Nam không thể so sánh với binh mã Chiết Tây được.

Nàng nói: "Nghi Châu, Phạm Dương quân."

Trung Ngũ hít sâu một hơi, nhất thời không thể trả lời vấn đề.

Tầm mắt của nàng lại trở về dư đồ, nàng duỗi tay chỉ vào Nghi Châu:

"Chiêu Vương ở đây, ngài ấy có nguy hiểm, An Khang Sơn sẽ phái người vây giết ngài ấy."

Trung Ngũ cố gắng nuốt nuốt nước miếng đang nghẹn ứ ở yết hầu xuống, ngưng thần nhìn dư đồ nói: "Để tới Nghi Châu phải vượt qua Hoài Nam đạo, Võ Ninh đạo, nếu đi tắt thì còn phải xuyên qua cả Tuyên Võ đạo. Kỵ binh hành quân với khoảng cách đó thì không phải vấn đề lớn nhất, mà là Phạm Dương quân...."

Hắn nắm chặt bàn tay, Phạm Dương quân và Kiếm Nam đạo một nam một bắc chưa bao giờ đối chiến, nhưng Lý Phụng An từng nói rằng: Vệ quân Đại Hạ hoang phế thế nào thì có 2 cánh quân không thể coi khinh một đó là Sóc Phương ở Mạc Bắc và hai chính là Phạm Dương.

Đây là giao chiến với Phạm Dương quân đấy, việc đánh bại vài nghìn binh mã tán binh lúc trước ở phủ thành còn chẳng phải là chủ lực của An Đức Trung Chiết Tây làm sao mà so được.

Trung Ngũ hít sâu một hơi: "Nếu thật sự muốn đánh thì cũng không phải không được, nhưng nhóm dân tráng không thể coi là chủ lực, phải điều động toàn bộ binh mã của Kiếm Nam đạo, còn phải huy động cả bọn Trung Tề."

Trung Tề dẫn đầu của hồi môn quân, nương việc tìm kiếm của hồi môn mà ở lại Hứa Châu, hắn đang lăn lộn đến hô mưa gọi gió. Nói vậy thì không bao lâu Trung Võ quân sẽ phụ thuộc vào bọn họ như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Nếu rút Trung Tề về thì phải từ bỏ địa bàn bên kia, hơn nữa cũng phải từ bỏ phủ Quang Châu, chỉ còn sót một chút lực lượng để bảo đảm an toàn cho huyện Đậu.

Lý Minh Lâu trầm mặc.

Không bắt được một nửa Hoài Nam đạo thì đừng nói đến việc giữ được huyện Đậu.

Chiến loạn không phải diễn ra trong ngày một ngày hai, tiếp theo chỉ có càng hỗn loạn hơn. Phản quân của An Khang Sơn cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh, hung tàn hơn.

Lúc này rút lui thì sẽ không còn cơ hội đi về phía trước nữa.

Nguyên Cát thấy được nàng do dự không nỡ bỏ, đây là địa bàn nàng tận tâm tận lực mới bắt được vào tay, hắn nhỏ giọng nói: "Binh mã của Đại công tử cũng có thể chi viện, chẳng qua là khoảng cách quá xa cần phải có thời gian."

Nàng lắc đầu, thứ cần nhất ở đây là thời gian.

Lúc này, Khương Ám tiến vào, thấy trong phòng yên tĩnh và biểu tình trên mặt Trung Ngũ cùng Nguyên Cát trở nên ngưng trọng thì hơi khó hiểu, hắn vội hồi bẩm: "Đã đưa người của cô gia ra khỏi phủ Quang Châu, ven đường tới huyện Đậu cũng đã có cảnh giới." Dứt lời, hắn muốn lui ra ngoài miễn cho mình quấy rầy bọn họ, mới vừa rụt chân đã nghe thấy Lý Minh Lâu "ha" lên một tiếng.

Ba người ở trong phòng ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng duỗi tay chỉ vị trí kinh thành trên dư đồ, thanh âm mang theo ý cười: "Thật là hồ đồ, ta có trượng phu mà."

...

...

Trên đường phố, một đội binh mã vọt đi như bay, dân chúng kinh thành vội tránh lui sang hai bên, không có tiếng mắng chửi cũng không có tiếng dò hỏi kinh sợ. Từ năm ngoài đến giờ cảnh binh mã chạy trong kinh thành tựa hồ đã quá quen thuộc.

Trung Hậu từ khe cửa xoay người lại, kinh ngạc thốt lên: "Ta vừa nhìn thấy Trung Ngũ."

Đám đàn ông ở trong sân viện cũng rất kinh ngạc: "Ngươi có nhìn lầm không? Sao hắn lại tới kinh thành?"

Mấy người Trung Hậu và Trung Ngũ lúc trước từng chạm mặt với Chấn Võ quân ở ngoài cửa nhà Lương Chấn, vì ngừa vạn nhất nên Trung Hậu ngay đến cửa cũng không dám ra.

Lúc này, lại có người lách từ ngoài vào: "Trung Ngũ tới cùng Khương Danh, cải trang thành tùy tùng của hắn."

Đây là nhãn tuyến tra xét trên đường phố, hắn nhất định không nhìn lầm. Đám đàn ông trong sân cũng rất kinh ngạc, lại có chút bất an. Khương Danh phụ trách qua lại mang tin tức với Võ Nha Nhi. Võ Nha Nhi phái người đi vấn an Võ Thiếu phu nhân ở phủ Quang Châu là việc rất bình thường, mà Võ thiếu phu nhân cũng sai người tới thăm trượng phu là điều hiển nhiên, nhưng đã có chuyện gì lại khiến Trung Ngũ phải mạo hiểm tới đây như vậy?

Trước cửa Võ trạch, Vương Lực vừa về còn chưa kịp nghỉ cũng cực kỳ kinh ngạc ra nghênh đón.

"Khương Danh huynh đệ, ngươi cũng đến à, sao không cùng đi để trên đường có bạn?" Hắn hô lên.

Khương Danh nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ đầu vai của đối phương, thì thầm nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ không để cho ta tới đâu, mấy người vừa mới đi, thiếu phu nhân chợt nhớ đến một việc nên vội vã muốn nói với Đô úy, thục giục chúng ta tới đây, hai vợ chồng không ở gần nhau đúng là không thuận tiện."

Đây là tưởng niệm trượng phu sao? Vương Lực cười ha ha: "Vậy thì ta và ngươi chỉ có thể vất vả chạy chân nhiều một chút thôi." Hắn cũng vỗ đầu vai đối phương. "Nhanh đi vào thôi, dù Đô úy có bận như thế nào thì việc của thiếu phu nhân cũng phải gặp ngay lập tức."

Khương Danh cười, sửa sang lại tóc tai quần áo một chút, rồi quay đầu nhìn các tùy tùng phía sau. "Các ngươi chờ ta ở ngoài này."

Vương Lực nhìn lướt qua, có quen mắt có xa lạ, tùy tùng, binh mã, hộ vệ mỗi lần đi theo đều không giống nhau, hắn vội dặn dò người khác: "Mang các huynh đệ đi uống bát rượu để thân mình ấm áp chút đi."

Người của hai bên đều thưa dạ, nhiệt tình kề vai sát cánh tựa như thật sự là huynh đệ với nhau. Trung Ngũ kéo mũ xuống nhìn Khương Danh theo Vương Lực đi vào.

Khương Danh đi vào trong phòng, bên trong có 7-8 người đang ngồi, trên bàn rơi rụng các loại công văn, dư đồ treo trên giá, giữa mặt đất có trải quân đồ, hiển nhiên là bị đánh gã khi đang nghị sự.

Hắn cúi người thi lễ.

Võ Nha Nhi cũng không nhiều lời hỏi: "Thiếu phu nhân có tốt không?"

Khương Danh lấy ra một phong thư, trình lên bằng hai tay: "Phu nhân và thiếu phu nhân đều tốt cả, thiếu phu nhân để cho ta tới mượn Đô úy 3.000 binh mã dùng một chút."

Hắn nhanh nhẹn, dứt khoát nói ra ý đồ đến khiến đám đàn ông trong phòng không ai kịp phản ứng.

Võ Nha Nhi cũng sửng sốt: "Mượn binh?"

Người kia khoanh tay lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, giống một lão nông sầu lo về vụ thu hoạch: "Đúng vậy, thiếu phu nhân không đủ nhân thủ, cuộc sống thật quá khó khăn."

"Ta...." Một người đàn ông đứng bật dậy trừng mắt, hô lên một tiếng "ta", sau đó lại rầm một tiếng ngồi xuống, tựa hồ như nuốt phải cái gì, cuối cùng chỉ hàm hồ phát ra thanh âm: "... Trời ấm dần rồi."

Khương Danh gật đầu tán đồng: "Bông cải ngoài đồng cũng bắt đầu nở hoa."

...

...

- --------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi