183. Binh mã giao hội.
Binh lính mặc áo bào trắng giao hội với binh mã đến cậy nhờ may mắn còn sót lại, rồi cùng phát ra tiếng kêu gào uy hiếp với đám Phạm Dương quân đang chạy trốn.
Chỉ có kêu gào.
Bọn họ không hề đuổi theo đám người trốn chạy, hay dùng cung tiễn, dùng trường đao gi,ết chết đám phản quân kia, mà chỉ vừa gầm rú vừa quan sát xung quanh, chờ đến khi binh lính Phạm Dương không còn một mống thì lập tức quay đầu ngựa vọt vào thành trấn được tường vây bao quanh, binh mã đến cậy nhờ bị bỏ lại phía sau.
"Mấy người chạy cái gì á! Giả bộ cũng phải đuổi theo một đoạn chứ!" Mấy người may mắn còn sống hoảng loạn chạy theo vào, không chờ thả lỏng đã hô lên. "Nếu họ quay đầu phát hiện ra thì chúng ta chết là cái chắc rồi."
Mười mấy binh lính mặc áo bào trắng nhảy xuống ngựa, trên khuôn mặt căng thẳng đều là mồ hôi, vung vẩy cánh tay đã cứng đờ: "Đuổi cái gì mà đuổi, nếu như đuổi theo bị phát hiện chúng ta chỉ làm bộ thì mới là chết chắc đó."
Một thủ binh trốn trên tháp cao cúi xuống nói: "Bọn họ chạy thật rồi, không quay lại."
Nghe đến đó mọi người bên trong tường vây đều thở phào nhẹ nhõm, lại có 2-3 binh lính đi ra, vây quanh binh sĩ mặc áo bào trắng cười cười: "Áo bào trắng này đúng là dùng được."
Mười mấy người cũng vui vẻ nhìn áo bào trên người.
"Bạch bào quân liên tiếp đoạt lại 13 thành ở Hoạt Châu chúng ta, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho nên đám phản quân kia vừa thấy áo bào trắng là trốn."
"Chúng ta mặc áo bào trắng là an toàn."
Người cầm đầu lớn tuổi suy nghĩ chu toàn: "Bạch bào quân khiến phản quân sợ hãi, nhưng cũng khiến phản quân thống hận, chúng ta ngẫu nhiên lấy ra dùng phòng thân còn được, đừng dùng nhiều sẽ dẫn phản quân tới đây."
Vậy cũng đúng, mọi người sôi nổi gật đầu, cởi áo bào trắng ra cẩn thận gập gọn, sau khi mọi cung bậc cảm xúc như căng thẳng, vui sướng, kích động lắng xuống, đám người mới nhớ hỏi han đã xảy ra chuyện gì.
"Tại sao mấy người lại gặp phải Phạm Dương quân? Không phải bọn họ đã bị đánh chạy rồi sao?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay không thấy bóng dáng bọn chúng."
Trong lòng mấy người sống sót vẫn còn thấy sợ hãi: "Đúng vậy, cũng vì gần đây không thấy bóng dáng phản quân cho nên chúng ta phụng mệnh bắt đầu tuần tra, không nghĩ rằng đột nhiên gặp phải đám người này."
Bảo trường lớn tuổi nhíu mày suy nghĩ: "Việc này nên cấp báo cho Bạch bào quân, để bọn họ đề cao cảnh giác và phòng bị, cũng miễn cho quân dân Hoạt Châu chúng ta gặp kiếp nạn."
Còn phải báo thù cho các chiến hữu chết đi, mấy người may mắn còn sống sót nghĩ về chiến hữu đã khuất, bi thương và phẫn nộ nói: "Chúng ta phải nhanh chóng đi tới quận Vọng tìm Bạch bào quân."
Bảo trường nói: "Chúng ta cùng đi thôi."
Cửa lớn của thành trấn lại được mở ra, mười mấy người mặc áo bào trắng nhanh chóng chạy về hướng đông, đường rộng hẻo lánh không hề có Phạm Dương quân, trên sườn núi cũng không có người nhìn trộm.
Bởi lúc này, hai người nhìn trộm đã đi theo sau đám binh lính Phạm Dương đang chạy trốn.
Bọn họ đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, ngẫu nhiên còn tranh chấp vài câu, tựa như chưa nhất trí được việc xông lên giế,t chết đám Bạch bào quân hay là nhanh chóng rời khỏi nơi này gì đó, cuối cùng càng đi càng xa, dọc theo Tứ Thủy đi vào một đại doanh.
Đây là một doanh địa thật lớn, có binh mã tuần tra ra vào, hai thám báo không dám lại gần, mà cẩn thận trốn ở nơi xa nhìn mười mấy binh sĩ phi ngựa vào đại doanh.
"Bạch bào quân?" Tôn Triết đang cởi áo giáp trong doanh trướng hỏi, vừa hoạt động vai lưng vừa quay đầu lại nhìn mấy gã binh lính đứng trước mặt: "Đó là binh lính gì?"
"Bọn họ mặc áo bào trắng, cho nên mới xưng hô là Bạch bào quân." Một binh lính nói.
Tôn Triết cười ha ha: "Mặc áo tang sao? Nghĩa Thành quân dùng điều này biểu hiện hiếu tâm với hoàng đế à."
Hoạt Chậu là nơi đóng quân của Nghĩa Thành quân.
Khi quan tướng nói giỡn thì binh sĩ nên cùng hùa theo nhưng lúc này, mấy gã binh lính không thể phát ra lời đùa giỡn.
"Bọn họ đúng là có Nghĩa Thành quân, rất nhiều người gia nhập với bọn họ."
"Còn có từ nơi khác tới, sau đó ở quận Vọng giết Thôi đại nhân."
"Từ đấy ở lại quận Vọng, dẫn dắt Nghĩa Thành quân giết người của chúng ta khắp nơi."
"Tính ra từ trước tới nay đã có mấy ngàn binh sĩ của chúng ta chôn vùi trong tay bọn họ."
"Chúng ta không thể không rời khỏi Hoạt Châu để tạm tránh đi mũi nhọn."
Mấy người mồm năm miệng mười nói.
Sắc mặt Tôn Triết dần dần nghiêm túc: "Ta còn tưởng rằng Điền Trình nói dùng toàn lực bắt lấy Nghi Châu là sự thật, thắng nhãi kia quả nhiên gian trá, hóa ra hắn không thể bắt được Hoạt Châu nên mới nói vậy. Các ngươi vừa gặp Bạch bào quân à?"
Mấy gã binh sĩ liên tục gật đầu.
Tôn Triết nhìn bọn họ: "Cho nên các ngươi bị họ dọa chạy sao?" Tầm mắt của hắn đảo qua áo giáp và binh khí của mấy người này. Đột nhiên hắn đứng dậy, túm lấy roi sắt vừa mới dỡ xuống, hung hăng quất vào vài binh sĩ trước mặt: "Áo giáp của các ngươi sạch sẽ chỉnh tề, binh khí của các ngươi trắng bong như ngọc. Đại đô đốc cho các người bạc vàng giáp sắt là để cho đao thương của đối thủ không thương tổn các ngươi, đại đô đốc cho các ngươi bảo đao cung tiễn là để cho chúng nhiễm máu ăn thịt!"
Mấy gã binh sĩ Phạm Dương quân không kịp đề phòng bị quất đến kêu lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất.
"Các ngươi vừa nhìn thấy đối thủ chiến cũng không dám chiến mà bỏ chạy ư?"
"Phạm Dương quân chúng ta nuôi đám phế vật các ngươi có lợi ích gì đây?"
Sức lực của Tôn Triết cực lớn, roi sắt lại gắn thêm đinh nhỏ, chỉ vung lên 2-3 lần đã khiến máu tươi của đám người kia bắ,n ra đầy đất, binh tướng ở xung quanh người ôm cánh tay, người khinh thường cười nhạo bàng quan.
"Tôn đại nhân, Tôn đại nhân." Một người nằm dưới đất liều mạng giãy giụa. "Lúc trước bọn họ chưa từng tới đây, lần này xuất hiện cho nên chúng ta e sợ bọn họ sẽ ảnh hưởng đến việc lớn, vì vậy mới vội vàng trở về báo cáo, đợi báo cáo xong chúng ta sẽ lập tức xông lên tử chiến với bọn họ."
Một gã quan tướng đang bàng quan nghe vậy, nhíu mày: "Hắn nói cũng đúng, hiện tại chúng ta là người mang trọng trách, không thể để bọn đạo chích kia trì hoãn."
Tôn Triết dùng roi sắt ph,át tiết hết lửa giận xong mới ném roi xuống đất, quát: "Cút đi!"
Mấy binh sĩ bị đánh đến máu chảy đầm đìa không dám trì hoãn, chịu đựng đau xót quay cuồng trên mặt đất bò lết ra ngoài.
"Bạch bào quân." Tôn Triết ngồi xuống phun một ngụm: "Kẻ nào đang giả thần giả quỷ đây."
"Mặc kệ là ai, chờ chúng ta hoàn thành việc quan trọng của Đại đô đốc xong thì sẽ để bọn họ tự mặc áo tang cho bản thân mình đi." Một gã quan tướng cười nói.
"Đúng vậy, chiến sự ở Nghi Châu mới là mấu chốt." Một gã quan tướng khác gật đầu. "Đại đô đốc đang hướng về kinh thành, chúng ta bảo vệ cho Tứ Thủy, để Nghi Châu phía sau an tâm, để Đại đô đốc phía trước vô ưu."
Tôn Triết nói: "Ta biết nặng nhẹ, chẳng qua không nhìn được đám phế vật này mà thôi, báo tin ư? Giết sạch đối phương rồi xách đầu bọn chúng về mới là báo tin."
Đám quan tướng sôi nổi tán thưởng, khen tặng. "Thủ hạ của Điền Trình làm sao có thể so với đại nhân được."
Tôn Triết hừ một tiếng: "Ta biết bọn họ đều xem thường xuất thân của Tôn Triết ta, nhưng bản lĩnh của ta thì thấp hơn bọn họ ở chỗ nào?"
Đám quan tướng gật đầu: "Có đại nhân canh giữ ở đây, đám Điều Trình mới có thể thuận lợi bắt được Nghi Châu."
Không khí trong doanh trướng trở nên sáng sủa hơn.
Chiều hôm dần bao phủ, khói bếp dâng lên trong doanh địa, lúc này hai thám báo tựa như hòa mình với đại địa mới đứng dậy, vô thanh vô tức vòng qua các trạm gác cả minh lẫn ám của Phạm Dương quân, cũng tránh đi thám báo tuần tra không ngừng chạy băng băng của đối phương. Tới khi bóng đêm trải đều xuống đại địa mới dám giục ngựa như bay thẳng về nơi có ánh lửa bập bùng le lói.
Ở đây cũng có doanh địa, nhưng so với Phạm Dương quân thì nhỏ hơn rất nhiều, cũng đơn sơ hơn rất nhiều, không hề có lều trại được dựng lên mà chỉ có màn trời chiếu đất.
Lý Minh Lâu ngồi ở nơi khá xa lửa trại, thân ảnh nàng được bóng đêm che giấu thoắt ẩn thoắt hiện, Trung Ngũ cùng với mấy quan tướng đang tụ tập bên người nàng. Mọi người cùng nghe thám báo miêu tả tình cảnh phía trước, khi nghe thấy số lượng khoảng 1 vạn Phạm Dương quân đang bảo vệ Tứ Thủy thì mọi người đều trầm mặc.
"Một là xông vào, hai là đi đường vòng." Trung Ngũ nói. "Hoặc là chờ binh mã tiếp viện của chúng ta theo kịp."
Đáp lại lời hắn vẫn là trầm mặc như cũ.
Binh mã của bọn họ chỉ có hơn 2.000, lấy 2.000 chiến đầu với 1 vạn ư, dù liều chết xông qua sợ rằng cũng chỉ còn ít ỏi vài người, lúc ấy, đối mặt với đại quân ở Nghi Châu thì có ích lợi gì.
Đi đường vòng hay chờ đợi đều cần thời gian, mà hiện tại không có thời gian nữa. Chờ Chiêu Vương chết, Nghi Châu bị diệt mới đến thì cũng vô dụng.
Lý Minh Lâu nghĩ, có lẽ nàng làm sai rồi, không nên tính toán đi cứu Chiêu Vương, việc ấy nào có dễ làm.
Nhưng nàng lại nghĩ, nếu không làm, thì cũng chết, vẫn lên lựa chọn phương án đầu thôi.
Nàng xuất thần nghe thám báo nói tiếp: "Trong cảnh nội Hoạt Châu có Bạch bào quân, Phạm Dương quân tựa hồ rất sợ hãi."
Bạch bào quân? Nàng hoàn hồn, chăm chú lắng nghe thám báo miêu tả cảnh tượng lúc ấy.
Mấy người Trung Ngũ cũng kinh ngạc: "Đây là địa bàn của Nghĩa Thành quân, Bạch bào quân là quân gì?"
Khuôn mặt sau lớp che mặt của nàng cũng hiện nghi hoặc.
Đời trước, Phạm Dương quân không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lúc sau cũng có rất nhiều binh mã có thể chống lại bọn họ. Ví dụ như Thanh Hải quân dưới trướng Tề Sơn chiếm cứ Đông Nam, Thiên Bảo quân của Sơn Nam, Chấn Võ quân của Võ Nha Nhi cùng với Kiếm Nam đạo của nàng không cần nhắc đến.
Nhưng chưa bao giờ nghe tới có Bạch bào quân.
Hơn nữa Hoạt Châu là nơi phản quân của An Khang Sơn vờn quanh, tại sao lại có một nhánh binh mã như vậy tồn tại được?
...
...
Bóng đêm dần dần rút đi, sương sớm tựa như tấm màn che mặt của mỹ nhân dần bị vạch trần, trên đường lớn có thể thấy rất rõ mười mấy binh mã mặc áo bào trắng đang đi đường, biểu tình của bọn họ không có vẻ mỏi mệt nhưng lại mang đầy kinh hoàng, họ không tự giác quan sát xung quanh tựa như tùy thời sẽ có thứ gì đó nhảy ra.
"Phía trước có người!" Một binh sĩ chạy đầu tiên hô lên.
Lời này khiến cho mười mấy người phía sau thiết chút nữa ngã ngựa, bọn họ hãi hùng khiếp vía dò hỏi.
"Ở đâu?"
"Bao nhiêu người?"
"Người nào vậy?"
Bọn họ ghìm ngựa lại chăm chú nhìn về phía trước, dưới ánh mặt trời ló rạng có một đội binh mã xuất hiện.
Giống như mười mấy người này, họ mặc trên mình những chiếc áo bào trắng, nhưng không biết có phải do dáng người đĩnh bạt hay là võ ngựa chỉnh tề mà 100 người này lại mang theo uy thế cả ngàn quân, khiến cho mặt đất cũng chấn động.
Mười mấy người đang thít chặt dây cương tức khắc giục ngựa phi nhanh, không co rúm thân mình hận không thể núp sau lưng ngựa nữa mà giơ hai tay lên hô to.
"Bạch bào quân!"
"Bạch bào quân!"
...
...
Dưới ánh mắt trời, những giọt sương sớm trong suốt lấp lánh run rẩy trên những tán lá, chấn động từ vó ngựa khiến chúng rơi xuống như mưa, có người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vươn tay đón lấy chúng, kiên nhẫn chờ đợi những giọt sương ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nâng lên vã vào mặt.
"Hạng đại nhân." Thân binh bên cạnh lập tức đưa một chiếc khăn lụa trắng ra.
Hạng Nam duỗi tay nhận lấy, đắp lên mặt rồi ngẩng đầu nhẹ nhàng xoa xoa, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt người thanh niên lóe sáng như sương sớm.
"Sao ta lại không nhận ra các ngươi nhỉ?" Hắn nhìn hai binh sĩ mặc áo bào trắng trước mặt.
Hai người kia nhìn khuôn mặt của người phía trước, đồng thời bật thốt lên:
"Chúng ta ngưỡng mộ Bạch bào quân, cũng muốn mặc áo bào trắng cùng với đại nhân."
- -------------------------------