ĐỆ NHẤT HẦU

184. Người đến là tặc, nên giết.

Hạng Nam cúi đầu nhìn xuống áo bào trắng đang mặc.

Thật ra áo trắng lúc trước là áo trong, hắn bị đè dưới thi thể của các đồng bạn, chiến hữu, binh phục thì bắt lửa đành phải chật vật cởi binh phục ra để chạy trốn.

Lúc ấy, hắn không ngừng trốn chạy, không biết nơi trước mặt có phản quân hay không cho nên không thể dừng lại, cũng không nghĩ tới phải thay quần áo, sau đó là không muốn thay nữa.

Áo trong bắn đầy máu, là máu của đồng đội, là máu của chính hắn, và còn máu của phản quân, nó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn đã từng trải qua những gì.

Đấy là chật vật, là sỉ nhục, là bi thương.

Hiện tại, thứ hắn mặc đương nhiên không phải áo trong nữa, mà là áo bào trắng làm bằng chất liệu tốt đẹp, nhóm tiểu binh lúc đầu đi theo hắn cũng giống hắn, mang theo máu tươi, cừu hận của thân nhân đồng bạn, cho nên họ cũng mặc áo bào trắng, dần dần người càng ngày càng nhiều.

Hắn cũng không biết vì sao vẫn mặc tấm áo bào trắng, rồi thành lệ thường đối với mọi người.

Hiện tại, chiếc áo ấy đã thành một biểu tượng, một lá cờ, dân chúng thấy được sẽ vui mừng, quan viên trong thành trì thấy được sẽ an tâm, binh mã thấy được sẽ hâm mộ, phản quân thấy được sẽ sợ hãi....

Hạng Nam nhìn mấy người mặc áo bào trắng trước mặt, không hỏi cũng biết ý trong lời nói của bọn họ, hiện giờ trong cảnh nội của Hoạt Châu có rất nhiều binh mã trộm mặc áo bào trắng.

"Chỉ cần dám giết địch, không cần phải để ý mặc cái gì." Hắn nói.

Thấy đối phương không trách cứ bọn họ giả mạo, mấy người kia thật vui mừng.

"Mấy người nói là xung quanh lại có Phạm Dương quân ư?" Hạng Nam hỏi.

Mấy người kia lúc này mới nhớ lại, sau đó kể lại mọi chuyện đã trải qua, Hạng Nam cũng kinh ngạc.

"Hướng bọn họ đi là Tứ Thủy đúng không." Hắn quay lại hỏi binh tướng bên người.

Binh tướng này là người địa phương, rất quen thuộc với địa hình ở đây, người này gật đầu, còn đưa ra phân tích: "Trong khoảng thời gian này không nhìn thấy Phạm Dương quân, mười mấy người kia vừa xuất hiện, nhìn thấy áo bào trắng thì chạy, vậy rõ ràng là đã phản quân đã từng ở chỗ này."

Vì sao bọn họ lại trở về?

"Đào vong đều muốn về doanh trại cũ." Một quan tướng khác nói. "Nhất định không chỉ có bọn họ mà còn nhiều hơn."

Hạng Nam nhìn về phía Tứ Thủy: "Đi điều tra đi."

Trần Nhị đứng bên cạnh lập tức thưa dạ, tự mình dẫn theo nhóm thám báo nhanh chóng rời đi, tới khi chiều hôm buông xuống bọn họ mang về tin tức khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Đồn trú xung quanh Tứ Thủy có gần 1 vạn binh mã Phạm Dương quân.

Bảo trường tự mình bưng canh thịt được tỉ mỉ hầm nhừ cho Hạng Nam đang ngồi trong thành trấn đơn sơ có tường vây bao quanh, nghe vậy mặt tái mét, chén canh thịt cũng thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất.

Có lẽ Hoạt Châu không xong rồi, bảo trấn có tường vây bao quanh này của hắn nhất định không giữ được rồi, là 1 vạn binh mã đánh úp lại đấy.....

Quan tướng Bạch bào quân đứng đầy trong gian phòng nhỏ hẹp, biểu tình trên mặt bọn họ có kinh ngạc, có ngưng trọng nhưng không có sợ hãi.

"Bọn họ vừa mới hạ trại hay sao?" Hạng Nam bình tĩnh tiếp tục hỏi chi tiết, còn tự mình nhận lấy chén canh bảo trường đang nắm chặt trong tay.

Trần Nhị nghĩ ngợi, rồi lắc đầu: "Không phải, ta xem xét phân ngựa thì thấy ít nhất đã ở 5 ngày rồi."

"Đây không giống cách làm của Phạm Dương quân, thường họ chỉ dựng trại đóng quân nghỉ ngơi 1-2 ngày là đủ rồi, nay đã 5 ngày mà đại quân còn chưa tiến vào cảnh nội Hoạt Châu, có thể thấy được...." Hạng Nam đưa canh thịt lên miệng. "Mục đích của bọn họ không phải Hoạt Châu."

Hắn uống vài ngụm rồi đặt bát canh xuống: "Ta tự mình đi xem."

...

...

Trong bóng đêm, doanh địa cũng không hề yên ắng, thỉnh thoảng có binh mã ra vào.

"Ban ngày, binh mã cũng chạy băng băng như vậy." Trần Nhị nhỏ giọng chỉ cho Hạng Nam đang ghé sát mặt đất. "Sau khi bọn họ rời khỏi thì lập tức sẽ có binh mã tới, thoạt nhìn là đang đổi gác."

Nhưng xung quanh đây có nơi nào cần phòng bị ư?

"Bọn họ đang thủ Tứ Thủy." Hạng Nam nói. "Quả nhiên, mục tiêu của bọn họ không phải Hoạt Châu."

Nhưng vì sao lại thủ Tứ Thủy, qua Tứ Thủy là đâu? Nghi Châu! Chiêu Vương! Đầu óc Hạng Nam như thể hồ quán đính*.

*Thể hồ Quán Đính là thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ, ví von ngộ ra chân lý một cách nhanh chóng.

Sau khi để lại vài thám báo nhìn chằm chằm đại doanh bọn họ quay về bảo trấn có tường vây bao quanh.

"Đô tướng, ý của ngài là An Khang Sơn muốn giết Chiêu Vương ư." Nghe Hạng Nam phân tích, đám quan tướng bên cạnh hỏi: "Đám binh mã này muốn đi Nghi Châu à?"

"Hoàng đế băng hà, bệ hạ có 3 người con trai, Thái Tử ở kinh thành, Chiêu Vương ở Nghi Châu, Lỗ Vương ở Lân Châu." Hạng Nam nói. "An Khang Sơn nhất định muốn trảm thảo trừ căn, đám binh mã này hoặc là đi Nghi Châu, hoặc là quân tiếp viện của binh mã tấn công Nghi Châu."

Biểu tình của mọi người ngưng trọng: "Đô tướng, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"

Hạng Nam nhẹ nhàng xoa xoa áo bào trắng: "Bạch bào quân chúng ta giết địch ngay tại chỗ, nay giặc đã tới đương nhiên xông lên giết hết rồi."

...

...

Tôn Triết cũng không thèm để ý khi cảnh kỳ báo có địch tập.

Ba tầng binh mã giới nghiêm Tứ Thủy ngoài đại doanh là để nghênh đón kẻ địch tập kích.

"Bọn đạo chích nửa đêm tới đánh lén à." Hắn kê cao gối nhắm mắt, kéo chăn kinh thường lẩm bẩm.

Nhưng ngay sau đó, có báo cáo rằng tầng binh mã đầu tiên đã bị đánh lui, đồng thời có người đến miêu tả:

"Đại nhân, có khoảng hơn 7.000 người, tất cả đều mặc áo bào trắng." Có quan tướng bước nhanh vào nói: "Hẳn là Bạch bào binh mà đám người kia nói."

Tôn Triết xoay người ngồi dậy: "Số lượng không ít đâu, lá gan cũng không nhỏ, dám tới đánh lén đại doanh của ta, khó trách có thể dọa đám nhãi con kia chạy mất."

Ngoài miệng tuy hắn nói vậy cũng không hề sợ hãi, còn tỏ ra vài phần hứng thú.

"Để ta xem đám người mặc áo tang này là đồ chơi gì."

Tôn Triết chỉ mặc áo ngủ được một chúng binh tướng vây quanh đi ra doanh địa, hắn đứng trên xa giá cao cao là có thể nhìn được quân trận đang chém giết phía trước. Những ngọn đuốc rơi xuống thiêu đốt quân kỳ và cỏ khô, như đang xé rách bóng đêm, áo bào trắng nổi bật phản chiếu ánh sáng lóa mắt phảng phất như đồ sứ trắng vừa mới được nung trong lò.

"Quần áo đúng là cổ quái và buồn cười." Tôn Triết ôm bụng cười ha ha, nhưng càng nhìn thì nụ cười trên mặt hắn dần tan đi.

Vọt qua tầng binh mã đầu tiên, nhóm kỵ binh tiên phong đã tan rã, áo bào trắng chói mắt như một đại trận bên trong trống rỗng xông lên, mặt đất chấn động, không ngừng đánh sâu vào quân trận đối phương.

Hàn quang từ binh khí cùng với huyết nhục vẩy ra.

Từ sau khi ra Phạm Dương, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một đội binh mã Đại Hạ hung hãn đến vậy. Da mặt Tôn Triết giật giật, trách không được Điền Trình để binh mã rút khỏi Hoạt Châu, nếu cứ ở cỗ này sẽ đại thương nguyên khí, không có cách nào đoạt được công lớn khi công phá Nghi Châu.

Nhưng mà....

"Không cần để ý tới bọn họ, bọn họ có hung hãn đến đâu thì số lượng cũng không nhiều." Tôn Triết nói. "Không đánh được sẽ rút lui thôi."

Hắn không phải loại người chỉ biết đến vũ lực, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là phòng thủ, 1 vạn binh mã không cần chủ động xuất kích mà chỉ cần chờ đám thiêu thân chui đầu vô lưới thôi.

Chúng quan tướng thưa dạ, Tôn Triết ngáp một cái chuẩn bị xoay người trở về tiếp tục ngủ, nhưng trong nháy mắt kia, khóe mắt hắn lướt qua một tia sáng trắng. Đó là ánh hàn quang phát ra từ trường thương trong tay một người mặc áo bào trắng, người này cưỡi ngựa xông vào chiến trận. Tức thì 4-5 gã Phạm Dương quân bị trường thương đánh gã, sau đó rơi mạnh xuống đất, những ngọn đuốc thiêu đốt trên mặt đất bắn tung tóe tựa như pháo hoa nở rộ soi sáng xung quanh người mặc áo bào trắng cưỡi ngựa trắng.

Trong bóng đêm, nơi hắn đứng là nơi sáng nhất trong thiên địa này.

Tôn Triết thấy được khuôn mặt đối phương, hai mắt hắn sáng như sao, phát ra một tiếng tru dài.

"Hạng Nam! Là Hạng Nam! Hạng Nam!" Hắn hô to, thân thể muốn nhảy xuống khỏi xa giá.

Cũng may binh tướng xung quanh kịp thời giữ chặt, khó hiểu gọi to "đại nhân".

Tôn Triết không giải thích với bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm tiểu tướng mặc áo bào trắng đang chém giết trong quân trận, hô lên: "Lấy giáp trụ và binh khí của ta tới đây, ta phải chính tay chém hắn!"

Như này thật quá đột nhiên, ổn trọng đạm nhiên lúc trước đâu rồi? Chúng binh tướng sôi nổi khuyên can: "Đại nhân, không thể dấn thân vào nguy hiểm được."

Tôn Triết không nghe, chờ thân binh mặc giáp trụ cho mình xong, hắn sải bước lên ngựa: "Giết hắn! Ta muốn giết hắn." Sau đó giơ đao ra lệnh. "Đêm nay không được để hắn chạy! Tuyệt đối không được để hắn chạy!"

Hắn giơ đao phóng ngựa đi, nhóm thân binh, hộ vệ nhanh chóng đuổi kịp.

Chúng binh tướng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh bắt đầu điều binh không để đám Bạch bào quân kia trốn chạy.

Toàn bộ đại doanh cùng với binh mã ở nơi xa bắt đầu kích động, đại địa dường như cũng chấn động.

...

...

"Đại doanh của Phạm Dương quân bị người đánh bất ngờ à?"

Lý Minh Lâu bọc áo choàng mới dựa vào thân cây nghỉ tạm nghe vậy lập tức tỉnh lại, nàng hỏi lại thám báo vừa tới trước mắt.

- ----------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi