ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Sau khi đưa ra tất cả mệnh lệnh, Vu Kiệt cúp điện thoại.

Sở dĩ anh để Mật Điệp Tư đi điều tra chuyện này không phải là vì anh muốn biết tình hình cụ thể của Lâm Doãn Nam, mà là vì anh muốn trấn an bản thân.

Nếu như sau khi bị tổ tác chiến kinh tế sa thải, lại bởi vì chuyện của anh, mà Lâm Doãn Nam phải chịu sự đối xử bất công, anh sẽ cảm thấy rất áy náy.

Dĩ nhiên…

Cả đời này, người khiến anh áy náy nhất, ngoại trừ bố mẹ cùng những anh em của đội Lang Nha đã qua đời, thì chỉ có Cẩm Tú.

Cất di động vào túi, Vu Kiệt nhấc chân, chuẩn bị đi vào.

Nhưng…

… ngay khi anh định bước đi thì…

… cửa sắt rộng gần 50 mét một lần nữa mở ra.

Ngay sau đó, một chiếc Lamborghini màu xanh da trời đời mới nhất từ từ tiến vào trang viên một cách hào nhoáng.

Âm thanh động cơ tựa như mãnh thú gào thét, sau một loạt tiếng “brừm brừm” vang dội, cuối cùng, nó dừng lại trước mặt Vu Kiệt.

Tiếp đó…

… chợt nghe hai tiếng “xiu… xiu…”, cửa xe được nâng lên.

Một người thanh niên ngoại quốc mặc đồ vest màu vàng, tóc dài, màu vàng, thái độ kiêu ngạo duỗi cái chân dài ngoằng ra, bước xuống xe.

Anh ta hất hất mái tóc của mình, dùng một tư thế đặc biệt khiến cho mái tóc trông có vẻ bồng bềnh, ánh mắt anh ta rơi vào căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, mang một nét rất riêng biệt, khiến người ta liên tưởng đến một lâu đài ở trước mặt, nét mặt anh ta lộ vẻ tán thưởng.

“Wow, hóa ra đây là nhà của em sao, bảo bối babe?”

Anh ta khen ngợi một tiếng, sau đó nói bằng chất giọng lơ lớ.

Sau khi người thanh niên kia nói xong, một phụ nữ độ khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc một chiếc váy liền màu đen sẫm, tư thái nhã nhặn, rất có phong cách của một quý bà, chân mang giày cao gót từ vị trí ghế lái của Lamborghini bước xuống.

Sáu năm rồi!

Đã sáu năm trôi qua!

Cô ta chưa một lần trở lại ngôi nhà mà mình đã lớn lên từ nhỏ, nơi mang đến cho cô ta cảm giác tự hào và thuộc về nơi này một cách mãnh liệt. Dương Chân hít sâu một hơi, trong khoang mũi tràn đầy bầu không khí quen thuộc.

Với tư cách là cô chủ nhỏ nhất thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Dương, vai vế của cô ta đã rất cao.

Tuy nhiên, nếu nói về tuổi tác thì cô ta là nhỏ nhất, ngoại trừ Dương Cẩm Tú.

Cũng bởi vì tuổi tác cách biệt khiến Dương Chân không hợp với những anh chị em khác, thế nên sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta quyết định ra nước ngoài du học, quen biết thêm nhiều thanh niên tài giỏi khác.

Người thanh niên tóc vàng này đến từ Lập Kiên, là một trong những người mà Dương Chân quen biết ở nước ngoài, bất kể là thân phận hay địa vị cũng đều xứng với nhà họ Dương, thậm chí là còn cao hơn nhà họ Dương.

Tất nhiên, lần này cô ta dẫn anh ta trở về còn có một mục đích khác.

Đó chính là kết hôn.

Quét mắt nhìn biệt thự trước mặt, Dương Chân thản nhiên nói: “Đương nhiên, đây không chỉ là nhà của em, mà còn là nhà của chúng ta”.

“Nhà của chúng ta?”

Tên của người thanh niên tóc vàng kia là Owen.

Anh ta mỉm cười, nụ cười xen lẫn một chút kiêu ngạo cùng nham hiểm, tuy nhiên, anh ta đã che đậy rất kỹ những suy nghĩ thầm kín của mình.

“Đúng vậy, là nhà của chúng ta!”, Dương Chân gật đầu, không hiểu sao, cô ta chợt nhớ đến dáng vẻ của con nhóc Dương Cẩm Tú kia.

Cũng không biết sau sáu năm, cô bé ngày nào còn bi bô tập nói, đuổi theo sau cô ta, giờ đã thay đổi như thế nào rồi.

Nghe Dương Chân nói thế, Owen lại nói: “Anh thật sự rất háo hức, không biết lát nữa gặp bố của em sẽ như thế nào, anh có nên đi mua một ít quà không, chẳng hạn như rượu?”

“Đám bạn của anh từng nói văn hóa rượu chỉ có ở Hoa Hạ, lần đầu đến nhà, có phải anh cũng nên…”

“Không cần đâu!”

Dương Chân khoát tay, khuôn mặt với từng đường nét cân xứng nở một nụ cười tự tin, nói: “Nhà em không phổ biến văn hóa rượu, anh chỉ cần xem mình là chủ nhân nơi này là được”.

“Chủ nhân?”

“Ừm!”, Dương Chân ngẫm nghĩ, rồi nói: “Trong trang viên, tất cả mọi người đều phải tôn kính anh!”

“Vậy à? Được!”

Owen gật đầu, ánh mắt lập tức rơi trên người Vu Kiệt đứng cách đó vài mét.

Nhìn quần áo trên người Vu Kiệt, Owen vô thức xem anh là bảo vệ của nhà họ Dương, anh ta xoay người, rút chìa khóa xe ra, rồi quay sang, dùng giọng điệu ra lệnh, khiến người ta cảm thấy chán ghét nói với Vu Kiệt.

“Này, tên tóc ngắn kia, mặc đồ xanh, đúng rồi đó, đúng đúng, chính là mày!”

Anh ta la to, mắt đối mắt với Vu Kiệt.

Vu Kiệt thờ ơ, không đáp, vừa định quay người đi thì…

Owen chợt ném chùm chìa khóa trong tay về phía anh.

Thuận tiện nói: “Đi đỗ xe cho tao, nhớ kỹ, đừng có đỗ dưới nắng, nếu để bị trầy dù chỉ là một chút thôi, thì coi chừng tao cho mày nghỉ việc, ra đường hít không khí mà sống đấy, nghe chưa hả?”

Nói dứt lời, chùm chìa khóa cũng bay lên không trung.

Theo như mạch suy nghĩ bình thường thì dù có chán ghét cái giọng điệu của người thanh niên tóc vàng kia như thế nào, người được gọi cũng sẽ vô thức đón lấy chùm chìa khóa.

Thế nhưng…

Cảnh tượng tiếp theo đó lại khiến hai người Dương Chân và Owen biến sắc.

Chùm chìa khóa bay tới, nhưng không có ai tiếp.

“Loảng xoảng…”

Chùm chìa khóa rơi xuống đất, ngay trước mặt Vu Kiệt.

Xấu hổ!

Xấu hổ!

Vô cùng xấu hổ!

Vu Kiệt không nhúc nhích, thậm chí, anh không hề có một chút cảm xúc nào, lẳng lặng nhìn hai người trước mặt, cứ như đó là hai đứa ngốc.

Xem anh là… tài xế à?

Haha…

Thấy vậy, hai người Dương Chân trợn trừng mắt, thoáng cái, ánh mắt bọn họ trở nên lạnh lùng.

Chỉ là một tên người làm thôi, lại dám không nghe lời chủ nhân?

Owen cảm thấy bị nhục nhã: “Thằng nhóc kia, bảo mày đi đỗ xe, mày điếc à?”

Dương Chân bước tới, liếc nhìn Vu Kiệt từ trên xuống dưới: “Anh là người mới? Vừa nãy, anh có hành vi vô lễ, tôi có thể bỏ qua vì anh không biết, nhưng hiện tại, tôi nói cho anh biết, tôi là Dương Chân, cô hai nhà họ Dương, lập tức đi đỗ xe cho tôi, nghe không?”

Nghe!

Ừm, đã nghe!

Nhưng nghe rồi thì phải làm à?

Trên thế giới này, có một số việc, không phải cứ nghe rồi sẽ đi làm, bởi vì không cần thiết.

Vu Kiệt cảm thấy không cần phải làm vậy.

Anh lạnh giọng nói: “Bản thân… không có tay à?”

“Không tự đi đỗ được à? Bộ chân các người bị què rồi sao?”

Xoát!

Vừa dứt lời, sắc mặt hai người Dương Chân lập tức sầm xuống.

Không có tay?

Bị què?

Đây… đây là lời mà người làm nhà họ Dương nói với chủ nhân sao?

Thái độ gì vậy hả?

Nghe được những lời như vậy, khóe mắt hai người không khỏi nheo lại.

Nhưng khi bọn họ định quát lên, thậm chí là dạy dỗ tên người làm này một trận thì…

Vu Kiệt không cúi đầu, cũng không xoay người, anh duỗi chân ra phía trước, chạm nhẹ vào chùm chìa khóa trên mặt đất, dường như có từ trường và phản lực ngay thời điểm đó, chùm chìa khóa bị đá văng ra trước.

“Loảng xoảng…”

Một chuỗi âm thanh va chạm phát ra từ chùm chìa khóa.

Nó bị đá đến trước mặt Owen một lần nữa.

Giọng Vu Kiệt vang lên: “Chuyện của mình, tự mà làm!”

“Nếu như đứt tay, hay bị què thì tôi đề nghị các người nên ngồi xe lăn khi ra đường, đừng lái xe, để lỡ có chuyện gì cùng không bị người ta đánh!”

“À, đúng rồi, nếu các người thật sự bị tàn tật thì tôi cũng không ngại nhận tiền mặt, tôi sẽ giúp các người gọi người lái xe thuê…”

“… đến đỗ xe cho các người!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi