ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Khua môi múa mép cũng không phải là sở trường của Vu Kiệt.

Chẳng qua, có một số người rất thích đấu khẩu, giành quyền lợi, hòng thỏa mãn thói ham hư danh của mình, vậy thì, anh cũng sẽ không ngại dùng đạo của người để trị người.

Cụt tay!

Què chân!

Hai từ, bốn chữ, mỗi một chữ đều như đâm vào tim.

Không có tay, không có chân nên không tự đỗ được à?

Nếu như bị tàn tật, có thể gọi người chở giúp!

Ngay lúc này đây, sắc mặt Dương Chân vô cùng khó coi. Cô ta dẫn bạn trai về nhà là muốn anh ta cảm nhận được cảm giác thuộc về nơi này, nhưng hiện tại, còn chưa gặp mặt bố mẹ, thì đã bị một tên người làm chế giễu.

Chuyện này…

Chuyện này…

Đây còn là nhà họ Dương của cô ta sao?

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực Dương Chân, cô ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt: “Có bản lĩnh, anh nói lại một lần nữa xem!”

Owen vung tay áo: “Bé cưng, xem ra người làm nhà em không biết nghe lời, loại chó không biết tôn trọng chủ nhân này… hay là để anh thay em dạy dỗ hắn ta một trận!”

“Vừa khéo, cũng để anh trút giận một phen, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, anh bị người ta mắng là cụt tay, què chân đó! Đồ chó, mày… đi chết đi!”

Dứt lời, Owen hét lên một tiếng, bày ra tư thế ra chiêu Taekwondo, chân phải duỗi ra nhanh như gió, nhảy vọt lên không, đá về phía Vu Kiệt.

Xuất thân từ gia đình có truyền thống Taekwondo, tuổi còn trẻ đã lên được đai đen, việc dạy dỗ một tên người làm đối với anh ta chẳng phải quá dễ dàng hay sao?

Trong tầm mắt, thậm chí là trong đầu, anh ta đã tưởng tượng ra cảnh Vu Kiệt bị mình đá ngã ra đất, ôm bụng kêu rên, mặt mày nhăn nhó, khổ sở.

Thế nhưng…

Anh ta sai rồi!

Múa rìu qua mắt thợ à?

Vu Kiệt vẫn không đổi sắc, bình tĩnh, thong dong, ngay khi chân Owen sắp đá đến, anh cúi người, đá chân trái ra sau một góc chín mươi độ, tốc độ cực nhanh, góc độ cũng cực kỳ lắt léo.

“Bốp!”

Kết đó, một âm thanh nặng nề vang lên.

Owen… bị đá bay ra ngoài, nện thẳng xuống đất.

“Owen!”

Một cú đá!

Chỉ với một cú đá!

Owen nằm dài trên mặt đất, trên bộ đồ vest sang trọng của anh ta có thêm một dấu chân màu đen.

Trái lại, Vu Kiệt vẫn đứng thẳng người, tựa như một cây tùng vững chãi trên đỉnh núi cao.

Dương Chân biến sắc, vội chạy đến bên cạnh Owen.

“Anh không sao chứ? Owen, anh đừng có việc gì đấy… Anh không sao chứ…”

“Không sao hả?”

Vẻ mặt Owen lập tức trở nên dữ tợn: “Sao có thể không sao được?”

Anh ta thua!

Thua một cách thảm hại!

Thua trong tay một tên… người làm!

Vẻ mặt Vu Kiệt vẫn thờ ơ như cũ: “Cần gọi xe cứu thương không?”

“Mày…”, Owen cảm thấy vô cùng uất ức.

“Mày đủ rồi đó!”

“Thân là người làm, vậy mà mày… mày…”, vừa nói, Owen vừa siết chặt nắm đấm, bò dậy.

Nhưng anh ta còn chưa nói dứt lời thì chợt thấy quản gia từ trong biệt thự vội vàng chạy đến, há miệng thở dốc.

“Cô… cô chủ?”

“Ông Chu, ông đến vừa đúng lúc, ông nhìn đi, đây là người do ông quản lý đó hả? Ông nhìn tên này đi, hắn không biết một chút phép tắc gì cả, không biết nghe lời, không có tố chất, mà bây giờ, bây giờ thậm chí… hắn còn ra tay đánh người, còn ra thể thống gì nữa!”

Vừa nhìn thấy quản gia, Dương Chân lập tức chỉ về phía Vu Kiệt, luôn mồm tố cáo.

Quản gia ngẩn ra.

Người làm?

Với tư cách là người phụ trách tất cả các công việc của người làm trong sinh hoạt hằng ngày tại nhà họ Dương, kể cả những việc lặt vặt khác trong các bữa tiệc, vừa nghe được tin cô chủ Chân đi du học sáu năm về, quản gia Chu lập tức chạy ra đón.

Nhưng khi ông vừa đến, thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh tượng một người đàn ông nằm sõng soài bên cạnh cô chủ Chân nhà mình.

Hiện tại, người nọ còn chỉ vào một người làm, nói một đống thứ khó hiểu.

Ai là người làm?

Người làm nào?

Nhìn theo hướng ngón tay của Dương Chân, ánh mắt ông Chu dần di chuyển, sau đó… khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò, ngăm đen, tràn đầy nghiêm nghị của Vu Kiệt, ông ta sững sờ.

“Tôn… tôn… tôn thái tử!”

Những lời này khiến cho bầu không khí trong phút chốc trở nên chấn động.

“…”, Dương Chân.

“…”, Owen.

Trời ạ, vậy mà lại là Vu Kiệt…

… Người quanh năm vẫn luôn làm bạn bên cạnh ông chủ, nhất là vào năm ngoái, sau khi ông chủ Dương Chấn Hoa trở về từ thủ đô, ông Chu là người biết rất rõ tất cả những chuyện xảy ra sau đó.

Lại nói, trong tất cả các sự kiện đã xảy ra, để lại ấn tượng sâu đậm nhất, không ai khác chính là… Cậu chủ nhà họ Lý!

Vu Kiệt!

Người mặc áo quân đội màu xanh cùng quần túi hộp trước mắt không phải Vu Kiệt thì còn ai vào đây?

“Thái… thái tử…”, ông Chu lắp bắp.

“Ừm!”

Vu Kiệt gật đầu, hỏi: “Cẩm Tú và ông Dương đang ở đâu?”

“Ở… ở nhà bếp!”, ông Chu đáp.

“Giờ tôi qua đó được không?", Vu Kiệt lại hỏi.

Ông Chu gật đầu lia lịa, đáp: “Được chứ, được chứ, chắc chắn là được rồi, thái tử à, cậu a nói giỡn cái gì vậy?”

Bạn trai của hòn ngọc quý trên tay ông chủ nhà họ Dương.

Đường đường là đứa cháu độc đinh thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý danh giá tại thủ đô.

Nếu cậu ấy còn không được, thử hỏi còn ai đủ tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Dương nữa?

“Được, vậy tôi đi tìm cô ấy!”

Nói xong, Vu Kiệt xoay người, bước vào cổng, không liếc mắt nhìn Owen cùng Dương Chân lấy một cái.

Bởi vì anh vốn dĩ không để tâm đến bọn họ.

Không bao lâu sau, Vu Kiệt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đến lúc này, Dương Chân mới hoàn hồn, kịp phản ứng.

Cô ta lạnh lùng chất vấn: “Ông Chu, vừa rồi ông gọi tôn thái tử là có ý gì?”

“Suỵt… suỵt…”

Ông Chu sợ hãi, vội ra hiệu chớ nói lớn.

Ông ta không mù, thế nên, đương nhiên ông ta có thể nhìn ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Ông Chu vội nói: “Cô chủ Chân, người đó chính là bạn trai của cô Cẩm Tú”.

“Bạn trai?”

Dương Chân bật cười: “Hóa ra là bạn trai của Cẩm Tú à? Còn chưa kết hôn đã lớn lối như vậy, ông còn gọi hắn là thái tử, tôi không nghe lầm đấy chứ?”

Ông Chu vội giải thích: “Ông chủ rất thích thái tử, xem như ông Chu van xin cô, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô cũng đừng có gây khó dễ với cậu ấy, có được không?”

“Ông chủ rất thích à?”

Mấy lời này không hiểu sao lại khiến Dương Chân có cảm giác nguy cơ.

Nếu ông Chu đã nói như vậy, có nghĩa là, người đàn ông kia rất được bố cô yêu mến.

Hẳn là vì Dương Cẩm Tú…

“Bố tôi thích thì đã sao? Chỉ cần tính tình không ổn, làm đủ loại việc xấu… loại người như vậy tuyệt đối không thể bước vào cửa lớn nhà họ Dương. Hiện tại bố tôi đang ở đâu?”

“Cô chủ Chân à, cô muốn làm gì? Này… này… khó khăn lắm cô mới về một chuyến mà!”

“Nói, bố tôi đâu?’, vẻ mặt Dương Chân nghiêm túc, còn tưởng là ai, hóa ra cũng chỉ là bạn trai của Dương Cẩm Tú, còn chưa chính thức bước vào cửa lớn nhà họ Dương, kiêu ngạo cái khỉ gì?

Không có Dương Cẩm Tú, hắn ta là cái thá gì chứ?

Lại nói, Dương Chân vốn là con cháu nhà họ Dương, chẳng lẽ còn không bằng một người ngoài?

“Ở… ở nhà bếp!”, ông Chu cũng không dám không đáp.

“Nhà bếp à?”

Dương Chân tỏ thái độ cực đoan: “Giờ tôi sẽ đến nhà bếp, nói rõ cho bố tôi biết, cái gã bạn trai này của Cẩm Tú ngang ngược cỡ nào!”

Đánh người!

Mắng người!

Ra vẻ cho đã… rồi định phủi mông đi à?

Không có cửa đâu.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi