ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Sáng sớm thủ đô hôm nay, cũng không có bầu trời trong xanh, nhất là ở trong nhà tù giam giữ tội phạm hình sự của tổ chức Đệ Nhất, ánh mặt trời trở thành sự tự nhiên quá xa vời.

Dường như cơn mưa đã bao phủ cả thành phố này rất lâu, trừ những ngày thỉnh thoảng cơn mưa dừng lại thì cả thành phố đều chìm trong bầu không khí âm u, không thể thấy nổi ánh mặt trời ấm áp, áp lực ẩn sâu trong lòng mỗi con người cũng sẽ được phóng đại và bùng nổ lên.

Quy luật đó, được thể hiện một cách toàn diện với một cô gái vừa trưởng thành không lâu, chưa nếm trải mùi đời.

Bấy giờ, Lỗ Phi Nhã đang đứng trước cửa sổ nhà giam, cô độc nhìn ra bên ngoài, chỉ mới vùi mình trong căn cứ của tổ chức Đệ Nhất vài ngày thôi mà cô ta đã ốm yếu đến nỗi không còn hình người.

Tuy rằng lúc trước cô ta có gạt gia tộc để nhận sự huấn luyện sát thủ cũng từng bị người ta bắt đi làm tu binh và có những trải nghiệm tàn khốc, nhưng khi phải rời xa quê hương, bản thân lại ở trong hoàn cảnh này thì cô ta mới hiểu được nó đau khổ đến mức nào!  
Bởi vì…  
Theo lời của tổ chức Đệ Nhất nói thì dù có là cao thủ tầng thứ bảy, muốn trốn ra khỏi cái nhà giam được đúc từ kim loại đặc này thì chắc đang mơ.

Chẳng có một cơ hội nào.

Thậm chí là cơ hội đi hít thở không khí cũng chẳng có.

Chỉ có thể ở trong nhà giam, ăn những thứ được đưa tới, nhìn những tù nhân khác ở bên ngoài chơi bóng, sau đó bấm ngón tay tính thời gian, rồi đi ngủ, thế là hết một ngày.


Đó chính là… Cuộc sống của tội phạm hình sự nặng!  
Đáy mắt cô ta đầy mệt mỏi, một bàn tay siết lại thật chặt, tay kia thì nắm lấy thanh sắt trên cửa sổ.

Cô ta cố gắng dùng sức, muốn lấy sức mình để kéo ra một cái lỗ, nhưng sau khi thử vài lần thì cuối cùng cô ta thở dài: “Vẫn không được ư?”  
Bấy giờ, phía sau đột nhiên có giọng nói xa lạ vang lên: “Cách chạy trốn đó lại xuất hiện trong đầu cô, đôi khi tôi thật sự rất nghi ngờ cô có phải là người của bộ tộc Thánh Đường hay không!”  
“Hay cô đã nếm trải được cảm giác tuyệt vọng nên chỉ có thể dùng đến cách nguyên thủy nhất như thế!”  
“Vu Kiệt!”, ánh mắt Lỗ Phi Nhã trở nên căng thẳng.

Giọng nói quen thuộc đó cùng với giọng điệu khiến cô ta căm ghét, tim Lỗ Phi Nhã chợt run lên, không sai, đó chính là Vu Kiệt!  
Lang Vương Hoa Hạ tiếng tăm lừng lẫy, trong khe núi Tuyết, tên ma quỷ này đã một mình tiêu diệt hết cả đoàn người!  
Anh đến rồi.

Lỗ Phi Nhã nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy gương mặt đầy góc cạnh sắc bén đó thì lập tức ngây ngẩn: “Là anh thật ư…”  
Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Vu Kiệt đứng bên ngoài nhà giam, sát ý trong mắt anh khiến cả căn phòng chìm vào bầu không khí đầy áp lực, nhân viên nhận được chỉ thị từ cấp trên để dẫn anh vào còn chẳng dám thở mạnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, vẻ mặt thấp thỏm lo lắng của Lỗ Phi Nhã bỗng có sự thay đổi.

Cô ta buông nắm tay đang siết chặt, thẳng sống lưng đang khom lên, nét mặt tươi tắn với nụ cười đầy ẩn ý: “Không thể tin nổi, anh vẫn còn kiên nhẫn để nói với tôi những lời như thế”.

Giọng Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Thế nên cô đoán xem tôi đến đây để làm gì?”  
Lỗ Phi Nhã gật đầu: “Mấy tên đàn ông như anh ấy à, muốn gặp cũng khó quá, tôi đoán là người bên gia tộc đã ra tay rồi, hơn nữa còn thành công bắt người anh quan tâm đến, đúng không?”  
Là một sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ, khả năng phân tích của Lỗ Phi Nhã không phải là thứ người bình thường có thể so sánh được, chỉ ngắn ngủi vài phút, cô ta đã đoán được nguyên nhân Vu Kiệt đến đây.

Nhưng…  
Nếu điều đó khiến cô ta tưởng rằng mình đang nắm quyền chủ động, thì cô ta sai rồi!  
Khi cô ta vừa mới dứt lời  
Một tiếng “răng rắc”.

Tiếng xiềng xích đứt gãy vang lên trong không gian.

“Rầm”.

Rào sắt được đóng kín lập tức bị đá văng cửa trong nháy mắt.


Một giây sau đó, nhân viên công tác đứng bên cạnh Vu Kiệt hít một hơi thật sâu, hai mắt trừng lớn, vội vàng giơ tay ngăn cản!  
“Anh Vu…”  
Người đó la lớn, tim nhảy lên tới cổ họng.

Thế nhưng với tốc độ và sức mạnh của người đó!  
Thì không còn kịp nữa rồi.

Bước chân Vu Kiệt chợt lướt qua, chỉ trong nửa giây, anh đã đi thẳng tới chỗ Lỗ Phi Nhã, bàn tay to như vuốt rồng, sắc bén như thanh giáp đặt trên cổ cô ta.

Sau đó…  
Dùng lực!  
Nhấc lên cao!  
Lỗ Phi Nhã bị Vu Kiệt bóp cổ nhấc lên lơ lửng giữa không trung.

Không cho cô ta bất kỳ thời gian nào để chuẩn bị, anh muốn ra tay là lập tức ra tay, anh nổi giận!  
“Khụ khụ… Khụ…”, Lỗ Phi Nhã bị bóp cổ ho khan mấy tiếng, mặt bắt đầu đỏ bừng lên, cảm thấy hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.

Dần dà, tầm mắt cô ta bắt đầu trở nên mơ hồ, bàn tay đang bóp cổ cổ ta dường như vẫn không hề có ý định dừng lại, vẫn liên tục dùng sức!  
Dường như...!Đang muốn cô ta chết!  
Thấy cảnh đó, nhân viên công tác lập tức trở nên kích động: “Anh Vu… Đừng… Đừng… Nếu cô ta chết… Tôi… Tôi sẽ không tiện giải thích!”  
Vu Kiệt: “Một kẻ mang trọng tội chết, chẳng lẽ tổ chức Đệ Nhất lại phải gánh trách nhiệm gì à?”  
Nhân viên đó lắc đầu: “Trách nhiệm thì không lo, chỉ lo anh Vu sẽ gặp phải phiền toái!”  
“Phiền toái?”  
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên lạnh lùng: “Giết chết một sát thủ thì tôi sợ gì phiền toái?”  
“Chỉ là một sát thủ thôi mà!”  
“Đâu phải..

Là chưa giết bao giờ!"  
Xoẹt!   
Vừa mới nói xong thì sắc mặt Lỗ Phi Nhã lập tức thay đổi.

Không phải là nghề nghiệp gì đáng sợ, sát thủ thôi mà, con rệp sống trong bóng tối, giết người để kiếm cơm, đâu phải là chưa giết bao giờ? Nên biết rằng khi anh dẫn theo mười hai Lang Nha ra biên giới chấp hành nhiệm vụ trấn thủ đã giết không tới hàng trăm cũng phải hàng ngàn sát thủ rồi.

Cũng vì những chiến tích đó nên anh mới biến Hoa Hạ thành nơi có danh hiệu là cấm địa của sát thủ.

Khi nghe thấy Vu Kiệt nói ra những lời đó, nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng trào, lan đến từng lỗ chân lông trên người Lỗ Phi Nhã.


Đúng vậy!  
Bây giờ cô ta mới nhận ra rằng Vu Kiệt là người nói được thì sẽ làm được.

Nhớ tới hơn trăm tên lính đánh thuê bị anh giết ở khe núi Tuyết, cô ta có tư cách gì mà dám… Hống hách trước mặt Lang Vương!  
“Cái đó…”, người kia nghe thế thì không nói gì thêm nữa.

“Buông… Buông tôi ra…” Lỗ Phi Nhã sợ, đứng trước cái chết, dù một người có tố chất tâm lý vững vàng cách mấy cũng phải cúi đầu, dù sao trên thế giới này, chỉ có rất ít người thật sự không sợ hãi cái chết!  
Vu Kiệt khẽ buông ra một chút nhưng anh không thả hẳn, ánh mắt vẫn lạnh như băng nói: “Lỗ Phi Nhã, cô có thể đoán được thì chắc cũng biết tôi đến tìm cô để làm gì nhỉ!”  
“Tôi không muốn lắm hơi thừa lời với cô, cũng chẳng muốn lãng phí thêm chút thời gian nào cho cô”.

“Thủ đoạn tra tấn thì chắc là cô cũng nếm thử ở tổ chức Đệ Nhất rồi, tôi có thể nói cho cô biết rằng cách tra tấn tôi nắm trong tay còn nhiều hơn những gì trong đầu cô nghĩ!”  
“Câu hỏi, tôi chỉ nói đúng một lần, đưa ra đáp án, cô có thể sống!”  
“Trong vòng một phút không nói, chúng ta hẹn nhau dưới địa ngục!”  
“Nghe hiểu thì gật đầu!”  
Lời Vu Kiệt rất nhanh và rõ ràng, áp lực mạnh mẽ khiến nhân viên kia cũng không dám thở mạnh.

Sau đó, Lỗ Phi Nhã còn chẳng thèm nghĩ đã vội vàng gật đầu.

Vu Kiệt buông tay ra.

“Bộp!”  
Lỗ Phi Nhã rơi xuống đất.

Cô ta há miệng thở, cố gắng hít một cách tham lam.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng.

Vu Kiệt đã hỏi với sát ý ngút trời:  
“Nói, đại bản doanh của bộ tộc Thánh Đường...!Nằm ở đâu?”  


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi