ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như âm thanh khiến người ta sợ hãi.

Vậy thì ánh mắt chính là thứ khiến người ta không dám đối mặt.

Cuối cùng, quá trình thẩm vấn không xảy ra điều gì bất ngờ, Vu Kiệt đã nhận được kết quả mà mình mong muốn.

Trong rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, vì muốn thể hiện sự hồi hộp trong quá trình thẩm vấn phạm nhân, nên thường sẽ có những phân đoạn miêu tả quá trình đấu tranh về mặt tâm lý, vì chú trọng theo đuổi những hình ảnh mang tính rung động, mà bọn họ đã quên, trong hiện thực, một cuộc thẩm vấn thật sự…
Rất đơn giản và thô bạo, không lãng phí quá nhiều thời gian như vậy.

Bất kể người đang ngồi trên ghế thẩm vấn có là đại diện cho chính nghĩa hay phe phản diện thì đều hiểu rõ hậu quả của việc giữ im lặng.

Bất kể người đứng trước mặt phạm nhân để thẩm vấn có đại diện cho chính nghĩa hay phe phản diện thì cũng đều hiểu rõ, một khi phạm nhân không đưa ra đáp án bọn họ muốn, bọn họ sẽ làm những gì.

Đây chính là logic căn bản nhất.

Cho nên, một bên vì sống sót, nói ra đáp án, một bên khác vì đáp án, chuyện gì cũng có thể làm được, đại khái những người dám bằng lòng hi sinh mạng sống của mình, nhất quyết không chịu khai, chỉ có hai loại:
Thứ nhất, người vẫn còn sống trong thời đại anh hùng của thế kỷ trước.


Thứ hai, là đồ ngốc đã bị tẩy não bởi mớ chân lý điên rồ.

Hiển nhiên, Lỗ Phi Nhã không phải loại người như vậy, khai ra chính là kết quả tất yếu.

Khi rời khỏi nhà giam của tổ chức Đệ Nhất, Vu Kiệt đã có được đáp án mình muốn.

Gia tộc Thánh Đường là một gia tộc cổ xưa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết của giới sát thủ, ngoại trừ mỗi năm phái ra hai mươi tên sát thủ được gia tộc bồi dưỡng tái xuất hiện trong giới sát thủ, mục đích để người đời thấy được thực lực của gia tộc Thánh Đường vẫn không hề suy giảm, thì phần lớn thời gian còn lại, hầu như bọn họ không hề để lộ bất kỳ tung tích gì.

Lại nói, vì mâu thuẫn nội bộ, gia tộc Thánh Đường cũng có sự phân hóa, từ một trăm năm trước đã chia làm bộ Thiên và bộ Địa.

Lỗ Phi Nhã là thiên kim của tộc trưởng bộ Thiên.

Dựa theo những tin tức mà Vu Kiệt có được, có thể suy đoán được hiện tại người bắt cóc Lâm Nhã rất có khả năng đến từ bộ Thiên.

Theo như lời của Lỗ Phi Nhã, anh cũng đã biết được tất cả các cơ sở của hai thế lực lớn thuộc gia tộc Thánh Đường.

Một cán bộ nhận lấy danh sách từ tay Vu Kiệt, cẩn thận dùng di động chụp lại toàn bộ.

“Không hổ là Lang Vương, anh vừa hỏi, cô ta lập tức khai ra, trước đó, dù chúng tôi có dùng phương pháp gì đi nữa, thì cái cô nàng Lỗ Phi Nhã kia cũng không chịu hé môi nửa lời, đúng thật là kỳ quái!”
Cán bộ tỏ vẻ khâm phục, sau khi đã chụp xong, liền gửi ảnh cho tất cả các phòng ban quan trọng khác.

Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Cô ta biết dù các người có dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cũng sẽ không giết chết cô ta, bởi vì cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng đối với tổ chức Đệ Nhất.

Với cô ta, đó chính là vốn liếng giúp cô ta sống sót, nếu như nói ra, trái lại, sẽ phải trả một cái giá đắt vì những sai lầm lúc trước của gia tộc Thánh Đường”.

Nghe nói thế, cán bộ đã hiểu ra: “Thế nên, khi thật sự cảm nhận được cái chết đang đến gần, cô ta mới không chút giữ lại, nói ra toàn bộ mọi chuyện!”
“Ừm!”
Vu Kiệt: “Lập tức sắp xếp cho tôi một chiếc xe, đưa tôi đến bến tàu! Còn chiếc Ferrari kia thì giúp tôi đưa về Tứ hợp viện, mặt khác, nhớ gửi danh sách này cho chú Mạc!”
“Đã hiểu!”
Cán bộ gật đầu: “Sau khi anh xuất phát, tổ chức Đệ Nhất chúng tôi sẽ lệnh cho người tại Luân Thành lập tức hành động!”
“Nếu như anh cần hỗ trợ… người của chúng tôi sẽ âm thầm giúp đỡ!”
“Không cần!”
Cán bộ vừa nói xong, Vu Kiệt lập tức từ chối bằng giọng điệu hết sức kiên quyết.

Thoáng chốc, vị cán bộ kia không khỏi sững sờ, đứng ngẩn ra tại chỗ.


“Không… không cần?”
Anh ta hít sâu một hơi: “Lang Vương, nơi mà anh muốn đi chính là…”
“Không cần hỗ trợ… anh sẽ phải chiến đấu một mình đấy!”
“Tôi biết!”
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên nghiêm túc: “Tôi sẽ đích thân xé nát đám chuột cống trốn trong bóng tối kia!”
“Dùng máu tươi của bọn chúng để tế bái người anh em Vương Tam của tôi!”
“Trận chiến này… một mình tôi là đủ!”


Vu Kiệt rời đi!
Anh không nán lại căn cứ của tổ chức Đệ Nhất quá lâu, sau khi có được tin tức mình muốn, Vu Kiệt lập tức đi đến bến tàu.

Lại nói, sau khi anh rời đi, vị cán bộ kia nhanh chóng gửi danh sách các cơ sở của gia tộc Thánh Đường cho tất cả các bộ phận liên quan, trong đó, hễ là những điểm được đánh dấu đỏ, đều sẽ được tổ chức Đệ Nhất xếp vào hồ sơ cấp độ S, và người của bọn họ không được phép đụng đến những địa điểm này, bởi vì…
Đó là nơi Lang Vương Vu Kiệt muốn đi.

Về phần Lỗ Phi Nhã, lúc này, hai mắt cô ta trống rỗng, hoảng hốt ngồi bệt trên sàn nhà cạnh cửa sổ, từng hạt mưa lạnh lẽo cùng tiếng mưa rơi tí tách bao phủ bóng lưng cô ta.

Cô ta mở to mắt, dường như sẽ không bao giờ nhắm lại được nữa.

Vết thương trên cổ quá mức ám ảnh, có thể cảm nhận một cách rõ ràng, cho đến bây giờ, cô ta vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi đó
Lỗ Phi Nhã khóc.

Nước mắt như mưa, chảy dọc theo hai bên má, nhỏ xuống đất.

“Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Cô ta không ngừng nói xin lỗi, đối với gia tộc của mình, đối với những vị trưởng bối đã nhìn mình trưởng thành từng ngày, đối với anh chị em của mình, cô ta thật sự không nghĩ mình sẽ nói ra bí mật quan trọng nhất của gia tộc.

Rõ ràng cô ta đã kiềm chế bản thân, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Vu Kiệt, tất cả can đảm của Lỗ Phi Nhã tựa như thân cây bị đứt đoạn, cứ thế nứt toạc ra.

Cô ta rất rõ, một khi những vị trí kia bị tiết lộ ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

Thân là thiên kim của bộ Thiên thuộc gia tộc Thánh Đường, cô ta hiểu rất rõ những ân oán từ xưa đến nay giữa tổ chức Đệ Nhất Hoa Hạ và gia tộc mình.

Hiện tại, gần như không cần phải đoán, Lỗ Phi Nhã có thể biết được tiếp theo đây, tổ chức Đệ Nhất sẽ có hành động gì.


Tất cả nội gián mai phục ở nước ngoài sẽ lập tức ra tay, đuổi cùng giết tận gia tộc Thánh Đường.

Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất.

Điều khiến Lỗ Phi Nhã cảm thấy lo lắng nhất chính là cô ta đã đưa một tên ma quỷ đến.

Mà tên ma quỷ kia rất mạnh.

Mạnh đến mức khiến cô ta… không có can đảm để thở.

Trong lòng cô ta vẫn còn in dấu cảnh tượng ngày ấy ở khe vực Tuyết Sơn, khi đó, trên người tên ma quỷ kia toát ra luồng hơi thở chết chóc kinh khủng.

“Kinh khủng… Quá kinh khủng!”
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
“Ông nội… bác… Ha ha ha ha… không cần tranh nữa… không cần tranh bất kỳ điều gì nữa… không cần tranh giành truyền thừa của gia tộc nữa rồi… Ha ha ha ha… Bởi vì… bởi vì…”
Đột nhiên, Lỗ Phi Nhã như phát điên, năm ngón tay vặn vẹo một cách quái dị, không ngừng nắm lấy tóc mình, cào cấu mi mắt, phát điên lên.

“Bởi vì ma quỷ sắp đến…”
“Một hai ba, người gỗ, ma quỷ mở mắt, tất cả đều chạy không thoát… Chạy không thoát… Chạy không thoát… đều phải chết… ha ha ha…”
“Đều chết hết… chỉ còn một mình tôi… Tôi chính là người có địa vị cao nhất gia tộc Thánh Đường… Ha ha ha…”
“Chết đi! Đều chết đi! Tất cả đều chết đi!”
“Ma quỷ đến!”
“Không được phép khóc, không được kêu la!”
“Một tên, hai lên, đứng lại hết, chạy không thoát… chạy không thoát…”
“Ha ha ha ha…”
Cô ta điên rồi!
Kịp phản ứng lại
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi