ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Trên mặt anh ta đầy vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

“Những người này đều do Vu Kiệt ra tay đấy”.

Mạc Vãn Phong nói rõ ràng từng chữ một.

Từng chữ đó giống như một trận mưa sao băng vụt qua trước mắt Lão Ưng.


Rực rỡ, lấp lánh, sức nổ kinh hoàng, nổ tung cả một vùng trời.

Trong nháy mắt, có quá nhiều cảnh tượng diễn ra trong đầu anh ta.

Anh ta lại một lần nữa bị sốc.

Quả thực, tốt nhất là lúc này không nên nghe.

Trong màn mưa, ba người lặng lẽ đứng đó, mặc cho mưa rơi ướt đẫm.

Những người xung quanh kiên quyết vây chặt Vu Kiệt, không phải là trông chừng mà là bảo vệ.

Một số nhân viên y tế đang tiến hành cấp cứu.

Bọn họ cần phải nhanh chóng kiểm tra và xử lý tất cả vết thương.

Nếu không, tùy tiện di chuyển, e rằng vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.


Phía xa.

Một nhóm người của tổ Báo đang thu dọn chiến trường, đưa những thi thể kia ra khu vực lớn hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực rất kinh hoàng.

Trong lúc thu dọn đều là hai người khiêng một cáng, cũng có sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người đã khuất.

Trong quan niệm truyền thống của bọn họ, người đã khuất là lớn nhất, đây là đồng bào.

“Rầm!”  
Một tiểu đội trưởng của tổ Báo trực tiếp hạ gục một kẻ muốn chạy trốn thuộc nhà họ Thường.

Anh ta bắt người này lại, giọng lạnh băng hỏi: “Người có quyền lực nhất trong đám người ở đây là ai, chỉ ra đây cho tôi!”  
Tên thanh niên hai mươi tuổi thuộc nhà họ Thường này hoảng sợ, bị khí tức lạnh băng toát ra từ người đàn ông thuộc tổ Báo này dọa cho run bần bật.

Ánh mắt hắn ta từ từ di chuyển sang phía ông cụ nhà họ Thường.


Thấy vậy, người của tổ Báo cũng lần lượt nhìn về hướng đó.

“Tên khốn, mày muốn chết hả!”  
Ông cụ nhà họ Thường gằn giọng nói.

Tiểu đội trưởng ra lệnh.

“Quản gia nhà họ Thường, đỡ tôi qua đó đi, chân tôi yếu quá!”  
Ông cụ Thường nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông quản gia nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong lòng hoảng loạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi