Cuối cùng, hai người này cũng dìu dắt nhau đi về phía Hướng Thiên Lĩnh.
“Này người anh em, cậu đợi tôi một chút”.
“Nhà họ Thường chúng tôi còn rất nhiều tiền bạc châu báu, đều là của các cậu hết!”
“Cậu nói cho chúng tôi biết, các cậu là người của Bộ binh nào vậy, là bên Lạc Thành sao?”
“Chúng tôi và Bộ binh bên kia cũng xem như là có chút quan hệ, hay là cậu gọi một cuộc điện thoại hỏi thử xem?”
“Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải tự phá nhà mình làm gì”.
Giọng nói của ông cụ nhà họ Thường rất nhẹ nhàng, còn có chút khiêm tốn.
Những lời ông ta nói có đúng hay không, tiểu đội trưởng sao có thể không nghe ra được chứ.
Nếu như thật sự quen biết người của Bộ binh, sao lại có thái độ như vậy?
Hơn nữa, cho dù thật sự có quen biết với người trong Bộ binh ở Lạc Thành, thì có liên quan gì?
Đừng nói là Bộ binh ở thành phố hạng ba nhỏ bé này, cho dù có là Bộ binh ở thủ đô cũng không thể khống chế tổ Báo bọn họ.
Rất nhanh, ông cụ nhà họ Thường và ông quản gia đã được đưa đến chỗ ba người kia.
“Đội trưởng, đây là gia chủ nhà họ Thường và quản gia nhà họ Thường”.
Giọng nói này vang lên, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Lão Ưng thở dài.
“Vậy tôi đi trước đây, chuyện ở đây giao cho tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo vậy”.
Lão Ưng lại tiếp tục thở dài, cúi đầu nhìn tôn thái tử nhà họ Lý.
“Người, tôi đưa đi trước, cụ thể chi tiết mọi chuyện, sau này tôi sẽ tìm hiểu sau”.
Nói xong, Lão Ưng nhắc nhở.
“Nhẹ tay thôi!”
Bọn họ biết, sau chuyến bay này, sẽ có một đợt sóng gió nổi lên.
Ông cụ nhà họ Thường hoảng sợ ngây người tại chỗ, lúc nãy ông ta đã nghe thấy hai cái tên.
Tổ chức Đệ Nhất!
Tổ Báo!.