ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Ẩn núp giả hướng đoàn người nhảy một cái, thuận thế đẩy ngã mấy người xung quanh, đuôi hắn ở trong đám người vung vẩy, mọi người rít gào lên chạy trốn, trùng hợp có Resse lẫn ở trong đó, dũng cảm đứng ra cùng hắn vật lộn, nam nhân vững vàng chế trụ được chủy thủ(1) của tên ẩn núp kia, vốn tưởng rằng đã thoát được, nam nhân gầm nhẹ một tiếng, bị cái đuôi dài nhỏ của bò cạp đâm trúng, cả người cứng ngắc ngã trên mặt đất.

1: dao găm

"A ――! Hạt nhân(2)! Có hạt nhân ――!!" Có người lớn tiếng kêu cứu.

2: hạt: bò cạp; nhân: người (thấy hạt nhân thì đừng nhầm nhé=)))

Trong hỗn loạn, Sa Nặc Nhân cũng cùng chạy theo đoàn người, Iman đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng té lăn trên đất, một tay nắm chặt Sa Nặc Nhân không buông, rất có tư thế phải chết cùng chết. Ẩn núp giả nhảy lên, thẳng hướng Sa Nặc Nhân nhào tới, ở giữa không trung, bị một súng thẳng mặt bắn bay ra ngoài.

Sa Nặc Nhân vẫn chưa hết sợ hãi, quay đầu lại, là đài cơ giáp đỏ đen giao nhau kia, đang điều khiển một khẩu súng Gaussian, nhát súng vừa rồi, chính là nó bắn ra. Một bên khác, chiến đấu đã sắp đến hồi kết thúc, đài thú giáp kia, coi như mạnh hơn, chung quy một cây làm chẳng nên non, đã bị oanh tạc tơi tả, lảo đà lảo đảo. Cơ giáp của Xích Linh cũng bị công kích qua, có vài chỗ tổn hại, cũng may không nghiêm trọng, người không có chuyện gì.

Xích Linh nhảy xuống khỏi cơ giáp, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, đi về phía này.

Sa Nặc Nhân nghênh đón, "Xích..."

Xích Linh vòng qua cậu, đi về phía Iman đang nằm dưới đất, cẩn thận kiểm tra, phát hiện ở phía sau eo có một vết thương, hẳn là do đuôi bò cạp gây ra, Iman đây là trúng độc, trừ hắn ra bên ngoài còn có mười mấy người, ngã trên mặt đất không có cách nào cử động.

Chiến đấu bên kia đã kết thúc, bộ đội đang dọn dẹp chiến trường, cứu viện người bị thương, đồng thời phòng bị ẩn núp giả khác.

Sa Nặc Nhân đi tới, "Thương của hắn thế nào?"

Xích Linh trầm mặc không nói, đuôi của hạt nhân có chứa kịch độc, chỉ cần cắt qua da một chút, người sẽ bị tê liệt, vết thương biến đen, máu không có cách nào đông lại, chờ độc tố ngấm vào trong máu, người kia trên căn bản không còn thuốc chữa.

Trước đó Đế quốc tập hợp rất nhiều dược sư cấp cao, tập trung nghiên cứu ra một loại dược tề kháng độc, đặc biệt nhắm vào độc bò cạp biến dị, chỉ là dược tề kia hiệu quả rất chậm, cần phải uống lâu dài. Độc bò cạp biến dị đối với Resse là thương tổn trí mạng nhất, sau khi bị thương, coi như sử dụng dược tề kháng độc, phản ứng, năng lực hoạt động cũng đều chậm hơn so với dĩ vãng, chỗ biến thái nhất của loại độc bò cạp này chính là cái này, không có biện pháp rút ngắn chữa trị, nếu như là ở trên chiến trường, chỉ cần bị thương, sẽ không có cách nào nhanh chóng trở lại chiến trường. Bây giờ lại là thời kỳ hòa bình, loại dược tề kháng độc này không được chế tác số lượng lớn, hiện tại tình huống khẩn cấp, cũng không kịp điều chuyển dược tề tới.

Xích Linh suy nghĩ một chút, từ không gian lấy ra một bình Thâm Hải U Lam, nếu nó có thể loại bỏ vật chất có hại trong thân thể, như vậy hi vọng nó hữu hiệu.

Sa Nặc Nhân vừa thấy, liền đoạt tới.

Xích Linh ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày.

Sa Nặc Nhân bị ánh mắt lạnh băng của anh đâm tới, từ trong không gian của mình lấy ra một bình dược nhỏ hơn đưa cho anh, chỉ có 3 ml, là chất lỏng hai lần tử khỏa. Bằng này đối với người bình thường cũng đã là đủ rồi, cao nữa chỉ sợ thân thể chịu không nổi.

Sa Nặc Nhân cười khẩy nói, "Anh cho là tôi ngăn cản anh cứu hắn?"

Xích Linh nhìn cậu, có chút áy náy, Sa Nặc Nhân quay người đi về phía bên cạnh, nâng dậy một người bị thương, một bình nhỏ Thâm Hải U Lam rót vào trong miệng người kia, thấp giọng nói một câu, "Nuốt đi, một lát nữa ngươi có thể tốt lên."

Xong một người, đổi sang người khác.

Xích Linh nhìn một lát, lúc này mới cho Iman uống bình Thâm Hải U Lam trong tay. Mùi vị đó khiến Iman không chịu được, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu lại, nhẫn nhịn buồn nôn nuốt xuống.

Đầu lưỡi cùng cuống họng chậm rãi khôi phục tri giác, Iman mơ hồ không rõ hỏi, "Đây là... Cái gì?"

Xích Linh thu bình dược tề, không nói gì, đứng dậy đi về phía hạt nhân bị một súng đánh chết nằm trên đất. Hắn nằm trên mặt đất, dưới thân chảy một vũng máu, không nhúc nhích, Xích Linh dùng chân lật hắn lại, trong chớp mắt, đuôi bò cạp hướng Xích Linh đâm tới. Xích Linh nghiêng người tránh đi, huy đao chém đứt đuôi bò cạp, hạt nhân thống khổ kêu to, Xích Linh một cước đạp trên cổ của hắn, tiếng kêu bị chặn lại trong bụng, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói, "Mục đích của các ngươi là gì?"

Hạt nhân lộ ra một nụ cười dữ tợn, trong miệng máu chảy ra ồ ồ, "Vũ trụ này... Thuộc về hạt nhân... Các ngươi chờ... Nhận lấy cái chết!"

Nói xong câu đó, triệt để tắt thở, bản tính của hạt nhân, trước khi chết cũng phải tìm người chôn cùng.

Xích Linh đứng lên, suy tư nhìn Sa Nặc Nhân đang mớm thuốc cho những người bị thương. Người hạt nhân truy đuổi đầu tiên chính là em ấy, một người khác cũng ẩn núp, trong bóng tối tùy thời ra tay, là vì cơ giáp trong tay em ấy sao? Ngoài nó ra Xích Linh cũng không thể nghĩ ra Sa Nặc Nhân còn có gì khiến người khác chú ý, hoặc là còn muốn hơn nữa... Thân phận người thức tỉnh tinh thần lực bẩm sinh?

Người biết đến thân phận người thức tỉnh tinh thần lực bẩm sinh của Sa Nặc Nhân có hạn, coi như bọn họ có hận Sa Nặc Nhân, cũng chắc chắn sẽ không hợp tác cùng hạt nhân.

Quần chúng bị thương dần dần khôi phục tri giác, bắt đầu lớn tiếng nghị luận, dồn dập chỉ trích Sa Nặc Nhân không phải, có hai Resse kích động, còn muốn chạy lại đây đánh cậu.

Xích Linh đi tới, "Làm sao vậy?"

Iman đã khôi phục lại tri giác, chỉ là động tác còn có chút chậm chạp, chậm rãi lại đây, "Tại thời khắc nguy cơ kia, ta khuyên Sa Nặc Nhân sử dụng cơ giáp của hắn đối kháng kẻ địch, nhưng hắn... Giống như không tình nguyện... Không, không biết vì nguyên nhân gì, chính là không muốn ra tay giúp đỡ."

Quần chúng tức giận nói, "Không sai! Rõ ràng trong tay có binh khí quan trọng, trong tình huống như vậy còn có thể thấy chết mà không cứu, ngươi quả thực chính là tâm địa sắt đá!"

Đối mặt các loại chỉ trích, Sa Nặc Nhân cười rộ lên, nụ cười xinh đẹp lại mỹ lệ, khiến đám người kia ngẩn người, "Các ngươi không nghĩ đến, ta lấy cơ giáp ra sẽ ngộ thương người mình? Ta là người bình thường cũng được, là Arthur cũng tốt, nhưng đều chưa có trải qua huấn luyện cơ giáp chiến đấu chuyên nghiệp."

Quần chúng quát, "Nếu không có khả năng điều khiển, liền giao cho Đế quốc! Để người có năng lực điều khiển!"

Sa Nặc Nhân nhìn một đám người phẫn nộ xung quanh, cuối cùng nhìn tới trên người Iman, mỉm cười nói, "Chúc mừng ngươi, mục đích của ngươi đã đạt được."

Iman có chút hoang mang, "Ngươi có ý gì? Ta nào có mục đích gì? Trong tình huống như vậy, mỗi người đều nên ra một phần lực."

Sa Nặc Nhân chỉ là liếc mắt nhìn hắn, không có phản ứng lại, quay người đi về hướng phế tích.

Iman bị người bỏ lơ, lòng tràn đầy phẫn nộ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, quay sang Xích Linh giải thích, "Nhị ca, ta không có ý gì khác, thật chỉ muốn cứu người..."

Xích Linh ánh mắt sâu thẳm, không có nhiều lời, cùng Sa Nặc Nhân đi qua.

Iman lúc này mới đột nhiên ý thức được, hắn càng biểu hiện chính trực vô tư, được người ủng hộ, chính là đang tích góp nhân khí cho Xích Kính, đang cùng Xích Linh đối nghịch.

Sa Nặc Nhân không có thừa nhiều tâm tư đi phỏng đoán ý đồ của Iman, người khác đều đã đi ra, cậu cũng không thấy Hoa Diên, không biết thương thế của hắn có nặng hay không.

Xích Linh theo tới, "Đang tìm cái gì?"

Sa Nặc Nhân, "Anh có nhìn thấy đài cơ giáp màu bạc kia sao? Đài bị thú giáp công kích đầu tiên."

Xích Linh nhìn thẳng cậu, "Trước đó em là ở cùng hắn?"

Sa Nặc Nhân không có che giấu, "Trên đường gặp được, không quen, hắn ở đâu? Còn chưa cảm tạ hắn đã cứu tôi."

Xích Linh nói, "Đi rồi, cơ giáp của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, nửa đường đã lui khỏi chiến trường."

Sa Nặc Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là tốt rồi.

Xích Linh lúc này mới bắt đầu tính sổ, trầm giọng nói, "Em đi đâu vậy?"

Sa Nặc Nhân có chút chột dạ, "Không đi đâu cả, chỉ ngồi xổm ở kia chờ anh xuất hiện."

Lông mày Xích Linh nhíu lại, đã muốn nổi giận, Sa Nặc Nhân vội vàng nói, "Tôi không có chạy loạn, tôi chính là muốn trà trộn lên thuyền, cùng anh đi tới đàn phái tinh vực."

Xích Linh quả thực tức đến nở nụ cười, "Em nghĩ rằng tinh hạm của chúng ta là loại gì? Còn muốn trà trộn lên tàu sao?"

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, nguyên lai lần này là đi bằng tinh hạm, không phải phi thuyền, nhưng là vẫn không phục, "Tinh hạm lớn như vậy, chung quy vẫn phải có một ít nhân viên hậu cần đi? Tôi đóng giả thành một nhân viên hậu cần, có thể trà trộn vào như thường đi, không tin tất cả mọi người trên tinh hạm anh đều nhận thức."

Xích Linh thương hại cậu, "Trước khi lên hạm, tất cả đều phải đối chiếu vân tay, quét hình võng mạc cùng cùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể, những khẩu lệnh đó cùng với chứng nhận sĩ quan gì đó còn chưa nói, em cho rằng mình có thể qua được mấy cửa?"

Sa Nặc Nhân bị chặn đến triệt để không nói được câu nào, lúc trước lên phi thuyền của anh, cũng không thấy những trình tự này đâu, chẳng lẽ là do cậu ngốc? Sa Nặc Nhân hoài nghi mình.

Xích Linh nói, "Đi đàn phái tinh vực không phải chuyện nhỏ, người lên hạm đều phải nghiêm khắc xét duyệt, không thể để những người không liên quan trà trộn vào, em từ bỏ đi."

Sa Nặc Nhân đầu hàng, lấy lòng nói, "Anh mang em theo đi, em phải vào trong đó tìm một thứ."

Sa Nặc Nhân chịu thua, làm cho Xích Linh rất hưởng thụ, "Cái gì?"

Sa Nặc Nhân khoa tay múa chân, "Một thứ để phong bế như tụ khí lồng, lúc trước em chế tác dược tề, dù nỗ lực như thế nào, cao nhất cũng chỉ có thể chế ra trung phẩm, Pidgey nói cho em, nguyên nhân là ở lô đỉnh, sau đó liền nói đến... Thời điểm thượng cổ, mọi người chế tác dược tề đều là dùng tụ khí lồng, dược tề chế ra cấp bậc cũng rất cao, sau đó các nước đều phỏng chế, nói không chừng bên trong di tích cổ kia sẽ có thì sao?"

Những chuyện vũ trụ sơ cấp, hai lần vũ trụ hủy diệt đều bị Sa Nặc Nhân bỏ bớt đi, ở bên trong nhận thức cửa mọi người, vũ trụ là vĩnh hằng, không thể hủy diệt. Nếu như không phải Pidgey nói, cậu cũng vẫn luôn cho là như thế, bất quá tuổi thọ của vũ trụ đối với con người mà nói, cũng tương đương với vĩnh hằng, không muốn mất công tốn sức giải thích những chuyện này, trực tiếp tóm tắt lại.

Xích Linh hiển nhiên rất bất ngờ, "Chuyện như vậy, Pidgey là làm sao biết? Anh chưa bao giờ nhìn thấy những ghi chép như vậy trên bất cứ văn kiện nào."

Sa Nặc Nhân bị hỏi, không thể làm gì khác ngoài bịa chuyện, "Pidgey nói là tổ tiên nó truyền lại, anh biết, văn minh của một con thỏ không phải chúng ta có thể hiểu hết được, bộ dáng của nó, không giống nói láo, có lẽ thứ này thật sự tồn tại đó? Tìm về phỏng chế, như vậy trình độ chế dược của Đế Quốc không phải đều thăng lên một cấp bậc sao?"

Xích Linh trầm ngâm, hiển nhiên là cân nhắc đến giá trị của thứ này.

Sa Nặc Nhân lại nói thêm, "Cho nên anh nhất định phải mang em đi, chỉ có em mới có thể nhận ra vật kia..."

Xích Linh nói, "Pidgey đâu? Gọi nó ra, anh có việc muốn hỏi nó."

Sa Nặc Nhân, "Ây... Nó bế quan rồi."

Xích Linh híp mắt lại, "Chuyện khi nào?"

Sa Nặc Nhân, "Mới vừa nãy."

Xích Linh lạnh nhạt nói, "Trùng hợp như thế, nó vừa bế quan, hạt nhân kia liền đến tập kích?"

(Ed: chương sau tiểu thụ có chút giống như tuyên bố chủ quyền vậy. Có người sắp bị đánh mặt đấy ạ. Mong chờ đi???

Beta: Tui chỉ muốn nói ai là team nhà ngoại, sau này sẽ còn bị tức hộc máu dài a dài)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi