ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Lúc này đổi lại là Sa Nặc Nhân cau mày, "Anh có ý gì? Hoài nghi Pidgey?"

Xích Linh nói: "Em hiểu biết nó được bao nhiêu, cứ như vậy tín nhiệm nó, cẩn thận bị nó bán đi còn không biết."

Sa Nặc Nhân phản bác: "Nó không biết. Nó là bằng hữu của tôi, tôi hi vọng anh có thể tôn trọng nó."

Xích Linh hừ lạnh, "Chờ nó nói rõ ràng lai lịch của chính mình, rồi tôi mới có thể tôn trọng nó."

Sa Nặc Nhân nổi giận, lớn tiếng nói: "Anh có ý gì? Anh đây là muốn cãi nhau sao?"

Xích Linh nghe thấy lời cậu nói, tức giận cũng nổi lên, "Đúng vậy, đến đi, em trước tiên tính rõ ràng chuyện mình đã làm, lại còn dùng thái độ đúng lý hợp tình đó đến nói chuyện với tôi!"

Hai người đều nộ khí đằng đằng trừng nhau, cuối cùng là Sa Nặc Nhân bật cười trước, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh như vậy, rõ ràng cũng không lớn bao nhiêu, lại cả ngày giả chững chạc trưởng thành, vẫn là lúc này mới phù hợp với tuổi của anh.

Xích Linh cả giận nói: "Đừng cười! Chạy trốn giờ lại theo dõi chơi rất vui sao? Em có biết ngày hôm nay nguy hiểm cỡ nào hay không?!"

Sa Nặc Nhân cười khanh khách nói: "Nếu không theo dõi, làm sao có thể biết được nguyên lai anh là một nam nhân săn sóc như vậy, hả?"

Xích Linh sững sờ, bị một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, đang muốn hảo hảo lập gia quy(1), liền bị một người cắt ngang.

1: quy định/quy tắc trong nhà

"Linh điện hạ, là người phát hiện địch tấn công trước sao?" Một nam nhân cao lớn cường tráng, nghiêm túc uy vũ đi tới.

Xích Linh xoay mặt qua, nhìn thấy người tới, "Mạch tướng quân, không nghĩ tới ngài còn ở đế đô tinh. Cũng không phải ta phát hiện trước, thời điểm ta phát hiện, thú giáp kia chính là đang công kích một đài cơ giáp màu bạc, ta là ra tay thứ hai."

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, người này chính là bạn tri kỉ mà Đồ Tân lão sư không sợ trời không sợ đất sợ nhất ―― Mạch Quân Đình?!

Hắn không phải loại người trẻ tuổi anh tuấn suất khí, cả người đều rất kiên cường, mà là loại nam nhân rất có mùi vị thành thục, đặc biệt là cặp mắt cương trực công chính kia, phi thường hấp dẫn người. Nghe nói hắn đã 36 tuổi, vẫn chưa lập gia đình, đây mới thực sự là nam nhân độc thân hoàng kim 99k vàng ròng, không chỉ chưởng quản toàn bộ người Mạch gia, mà còn là tướng quân quản lý đế đô, cả người quả thực tỏa ra ánh sáng vạn trượng!

Thấy Sa Nặc Nhân chăm chú nhìn nam nhân khác như thế, khiến Xích Linh rất không vui, duỗi ra một cánh tay, trực tiếp đem người ôm đến, mạnh mẽ đụng vào nhau.

Sa Nặc Nhân ôm mũi, căm tức nhìn anh.

Mạch Quân Đình liếc mắt nhìn hai người một cái, không có bất kỳ phản ứng nào, "Rảnh rỗi làm bảng phân tích dữ liệu, chỉ có người cùng đài cơ giáp màu bạc kia có thời gian triền đấu cùng nó dài nhất, ta hoài nghi, đẳng cấp chế tác thú giáp của hạt nhân đã tăng lên, nếu không cũng không khó đối phó như vậy."

Biểu tình hai người đều rất nghiêm nghị, cái vấn đề này Xích Linh cũng phát hiện, sức chiến đấu của thú giáp này so với tám năm trước mạnh hơn rất nhiều, chuyện này đối với con dân Đại Uyển Toàn Tí mà nói, thực sự là tin dữ.

Xích Linh: "Được, rảnh rỗi ta sẽ tới. Có tìm thấy những hạt nhân khác hay không? Có người sống sao?"

Mạch Quân Đình nói: "Hạt nhân bên trong thú giáp tử vong tại chỗ." Nói xong câu này cũng không tiếp tục nhiều lời, quay người đi ra.

Xích Linh: "Sau này không được rời khỏi bên người anh, hạt nhân lại bắt đầu rục rịch xuất hiện rồi."

Sa Nặc Nhân nhíu mày, "Là ai muốn đưa tôi đi?"

Xích Linh vừa nghe, tình tình cũng thấp tới cực điểm, "Rất tốt, chúng ta bây giờ liền trở về đàm luận một chút chuyện em một mình đào tẩu."

Sa Nặc Nhân lập tức biến ngoan, mỉm cười nói: "Trường hợp như vậy em cũng phải cố gắng biểu hiện mới được, bằng không để cho người khác cướp danh tiếng, em sao có thể kéo thấp danh dự của anh đâu? Đúng không?"

Xích Linh nhìn về phía Iman đang vội vàng băng bó vết thương cho người bị thương, liền nhìn thấy người yêu mình cũng đi qua hỗ trợ, miệng nhếch lên một độ cong.

Bất quá hảo tâm của Sa Nặc Nhân không được người nhìn tới, vốn định băng bó cho một người bị thương cánh tay chảy máu, kết quả người kia nhấc tay tránh được, đối Sa Nặc Nhân một mặt miệt thị, hiện nhiên là đối với hành động thấy chết mà không cứu của Sa Nặc Nhân ghi hận trong lòng.

Sa Nặc Nhân thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía Xích Linh. Thật sự không phải cậu không muốn giúp đỡ, mà là người ta không cần đến.

Vào lúc này, Xích Linh cũng không có tức giận với cậu nữa, đưa tay ra, Sa Nặc Nhân ngoan ngoãn nắm chặt.

Xích Linh: "Đi thôi, ăn cơm chưa?"

Sa Nặc Nhân: "Không có, anh không nói em cũng không cảm thấy đói bụng, xong, đói bụng đến không đi nổi phải làm sao bây giờ?"

Xích Linh nhíu mày, "Muốn anh ôm em sao?"

Sa Nặc Nhân lập tức duỗi tay cho anh, "Được đó."

Này ngược lại khiến Xích Linh ngoài ý muốn, Sa Nặc Nhân da mặt mỏng, hai người lén lút hôn một chút cũng có thể không được tự nhiên nửa ngày, trước mặt nhiều người như vậy cậu lại muốn ôm một cái, Xích Linh đương nhiên sẽ không từ chối, khom lưng đem người ôm lên, một cái ôm công chúa hoa hoa lệ lệ!

Xích Linh còn thấp giọng oán giận một câu, "Trên người em bẩn muốn chết."

Điều này làm cho mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, Iman càng là khó có thể tin, hắn không nghĩ tới Xích Linh cư nhiên sẽ sủng cậu ta như vậy, ở trước mặt mọi người ôm cậu ta đi, đây là Linh điện hạ lãnh tình lãnh tâm sao?! Iman quả thực hận đến cắn nát răng.

Xích Linh đem người ôm vào trong thang máy, Sa Nặc Nhân vòng qua cổ của anh, cười híp mắt nhìn anh, "Mệt không?"

Xích Linh rất hứng thú hỏi: "Kết thúc biểu diễn?"

Sa Nặc Nhân giả ngu, "Biểu diễn cái gì, em thực sự là đang đói bụng đó."

Đem người thả xuống, Xích Linh gõ một cái lên đầu của cậu, "Đừng suy nghĩ lung tung, hắn đã là Vương tử phi của Xích Kính."

Nói đến cái này, Sa Nặc Nhân liền phải hảo hảo nói một chút, "Nếu là Vương tử phi của Xích Kính, tại sao đêm nay lại muốn anh đưa hắn trở về?"

Xích Linh bất ngờ, "Em thấy được?"

Sa Nặc Nhân phi thường có niềm tin ưỡn ngực nói: "Không sai, em là chuyên đi trông coi bắt kẻ thông dâm đây!"

Không ngoài suy đoán chút nào, đầu Sa Nặc Nhân lần thứ hai bị gõ, "Đừng nói lung tung."

Sa Nặc Nhân ôm đầu, "Không muốn người khác nói lung tung, thì đừng có làm a! Không biết xấu hổ thân phận của mình sao? Coi như lại là thanh mai trúc mã, dù sao cũng đã kết hôn, hay là người ta hủy hôn quăng anh, anh vẫn còn cô nam quả nữ ở chung một chỗ như vậy, ngươi khác sẽ nói anh chưa dứt tình!"

Xích Linh trầm mặc, Sa Nặc Nhân nói không sai, giải thích: "Xích Kính lâm thời có việc đi trước, anh tiện đường liền dẫn hắn trở về."

Sa Nặc Nhân hừ lạnh, "Hắn ngược lại là yên tâm."

Xích Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, đặt trước món ăn, khiến người đưa tới nhanh chút.

Sa Nặc Nhân quả thực rất đói bụng, ăn ngấu nghiến một chút cũng không ngẩng đầu lên, Xích Linh nhìn thấy liền cau mày, "Tại sao không ăn cơm?"

Sa Nặc Nhân hung hăng nhai đồ ăn, nghĩ thầm anh còn không biết ngại mà hỏi, tiền của tôi đều để mua dược thực, dược tề chế được cơ hồ đều cho anh, anh còn hỏi tôi vì sao không ăn cơm?

Sa Nặc Nhân biểu tình phong phú, Xích Linh: "..."

Mặc cho Xích Linh nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới Sa Nặc Nhân là nghèo đến tiền ăn cơm cũng không có.

Sa Nặc Nhân bắt đầu thận trọng cân nhắc vấn đề tiền nong, không có tiểu kim khố vạn vạn của chính mình là không được, chỉ ra không vào, đây là muốn dìm chết ai đây?

Cậu suy nghĩ tiêu tốn hết thời gian một bữa ăn, sau khi bộ đồ ăn được dọn đi, tiến vào mạng giả lập, xem xét giá cả các loại dược tề, trong lòng hiểu rõ mới tìm Xích Linh nói.

Xích Linh thấy cậu một bộ dáng nghiêm túc, đầy bụng nghi vấn.

Sa Nặc Nhân nói: "Hiện tại chúng ta tới thảo luận một chút, vấn đề giá cả dược tề anh dùng."

Xích Linh: "..."

Sa Nặc Nhân trong lòng mừng thầm, "Lúc thường dược tề anh uống là bao nhiêu tiền một bình?"

Xích Linh: "..."

Bảo bối đây là đang cùng anh chia gia sản sao? Xích Linh tỉnh ngộ, chủ động lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cậu.

Sa Nặc Nhân: "Đây là của chính anh hay là Diễm Vương?"

Xích Linh cảm thấy bị nhục nhã, "Anh."

Sa Nặc Nhân hoài nghi nhìn anh, nghĩ đến anh đi tới những địa phương nguy hiểm săn bắn, chẳng lẽ những vật liệu đó đều bị anh bán đi? Không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền?

Xích Linh mặt lạnh, đối với ánh mắt hoài nghi của Sa Nặc Nhân phi thường khó chịu.

Sa Nặc Nhân thở dài, ngẫm lại Xích Linh khổ cực kiếm tiền như vậy cũng không dễ dàng, lần này liền tính, ngược lại lần sau toàn bộ dược liệu đều được anh bao, liền đem tiền nợ của anh đổi thành dược tề tốt hơn, vẫn là nghĩ xem nên kiếm tiền lời từ người khác đi, vì vậy đem thẻ trả lại anh, Xích Linh đương nhiên không có cầm, đồ vật anh đã đưa cho cậu lại lấy về, kia cũng rất mất mặt.

Xích Linh đương nhiên còn không biết Sa Nặc Nhân đã gán cho anh một cái mác "người nghèo" đâu.

Một bên khác, Iman đã hết bận băng bó cho người bệnh, cũng trở về khách sạn.

Mở cửa đi vào, Xích Kính đang ngồi trên ghế salon chờ hắn.

Thấy hắn tiến vào, hỏi: "Thế nào?"

Iman bất ngờ hắn cư nhiên ở trong phòng, cau mày nói: "Ngươi không đi ra ngoài tác chiến?"

Xích Kính hừ cười nói: "Một đài thú giáp, cần ta ra tay sao?"

(ed: Từ lần đầu tiên mk đã muốn nói, những cái thằng mới gặp lần đầu tiên mà đã có cái suy nghĩ đồi bại kia thì cũng chả ra gì đâu)

Iman không muốn nói thêm cái gì, cởi áo khoác, chuẩn bị đi tắm, lại bị Xích Kính gọi lại, "Chuyện ta bảo ngươi chú ý, có phát hiện gì?"

Động tác cởi quần áo của Iman ngừng lại, "Hắn biểu hiện giống thường ngày, không nhìn ra dị dạng."

Xích Kính tựa tiếu phi tiếu(2), chậm rãi nói: "Gặp lại tình nhân cũ, tâm tình rất khó bình phục?"

2: cười như không cười

Iman không để ý tới hắn, từ khi Xích Linh tới đế đô, cách nói quái gở như vậy, cơ hồ lúc nào cũng nghe thấy.

Xích Kính đứng dậy, đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, thấp giọng nói: "Ngươi đừng quên ngươi là người của ai, chỉ cần ta có thể leo lên đế vị, ngươi sẽ là đế hậu, lúc đó Lữ Lợi gia tộc của ngươi đều có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận."

Hơi thở của Xích Kính ở bên cổ hắn, quyết định vừa mới của Iman có chút dao động, "Trong tay Nhị ca có một loại dược tề, có thể giải độc bọ cạp, so với thuốc giải độc lúc trước tốt hơn rất nhiều, sau khi uống mấy phút liền có thể khôi phục tri giác, ta cũng được uống một bình, loại thuốc này trong tay Sa Nặc Nhân cũng có không ít. Nhị ca có thể điều khiển cơ giáp, sau một hồi chiến đấu, cũng không nhìn ra bất kỳ dị dạng nào, thân thể tựa hồ so với trước kia tốt hơn."

Xích Kính buông tay ra, đi tới bên cạnh ngăn kéo, lấy ra một bình dược tề màu trắng bạc, mở nắp đưa cho Iman, "Ngửi một chút, có phải là mùi này?"

Iman ghé mũi tới ngửi, lập tức nhíu mày, "Không sai, chính là loại mùi vị kỳ quái này, đây là lấy ở nơi nào?"

Xích Kính mặt âm trầm, xoay người lại ngồi vào ghế salon, "Người đi vào di tích cổ, mỗi người đều có một bình, nghe nói có thể chống đỡ phóng xạ hạt nhân không rõ ở đó." Xích Kính chuyển động bình dược tề nho nhỏ trong tay, cười lạnh, "Có điều cái này vẫn là do ba vị Vương thượng đồng thời hạ lệnh, cưỡng ép Công Ngọc gia đưa cho chúng ta, lấy lời giải thích của Công Ngọc gia đến nói, loại thực tài chín sao này khó nuôi dưỡng, bọn họ nỗ lực đến bây giờ, không có một lần thành công, chỉ một điểm như vậy, đã có giá trên trời."

Xích Kính còn tra được, lúc đó Xích Linh mang theo Sa Nặc Nhân đi một chuyến tới Đạt Nhĩ tinh cầu, trên danh nghĩa là đi mua thực tài, đến cùng đi làm gì lại không ai biết. Công Ngọc gia rất ít người biết, cơ sở ngầm cài vào trong Công Ngọc gia báo cáo, chỉ có một đêm, tất cả dòng chính của Công Ngọc gia đồng thời bị điều động, đi làm cái gì, không ai biết, ngay cả tài xế người hầu cũng đều không mang, chỉ có bảo tiêu trung thành tuyệt đối đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi