ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Trước khi Phó Cửu trọng sinh vào trong cơ thể này, từ Đệ Ngũ Đại Đạo cô đã có nghe về tổ trọng án.

Nghe đồn rằng tốc độ phá án của họ rất nhanh.

Bất kể là vụ án có xưa tới cách mấy, vào trong tay họ thì chỉ trong vòng 10 ngày đều tìm ra hung thủ thật sự.

Hơn nữa, có một số kẻ ác muốn trốn tránh sự trừng trị của pháp luật, mặc dù đã chạy chọt lẫn dùng quan hệ cũng đều bị các chứng cứ trí mạng khiến vào tù.

Đây chính là truyền thuyết về tổ trong án.

Có điều cũng không phải là toàn bộ.

Trong truyền thuyết này, phần quan trọng nhất, chính là một người trong đó.

Hắn không giữ chức gì, chỉ hỗ trợ mà thôi.

Cho nên chẳng ai biết rốt cuộc thân phận của hắn là gì cả.

Nhưng, mọi vụ án có thể bị phá trong một thời gian ngắn như vậy, đồng thời cũng nhanh chóng bắt được hung thú, đều là nhờ có người này.

Bây giờ Phó Cửu nhớ lại, mới thấy những miêu tả này dường như là đang miêu tả về đại thần.

Ba năm trước, đại thần còn là một học sinh cấp ba.

Nếu lúc đó, hắn đã trở thành huyền thoại…

Vậy bây giờ, hắn rốt cuộc đã lợi hại đến mức nào chứ?

Dựa vào thái độ của đại thần thì dường như rất cố chấp với các vụ án liên quan đến cô.

Phó Cửu không đoán được Tần Mạc sẽ chấp nhận lời đề nghị cùng phá án của nữ sĩ quan cảnh sát kia hay không.

Chỉ là cô đã tận mắt thấy bản lĩnh bắt người của đại thần rồi, thật sự là khiến người ta vướng tay vướng chân lắm.

Sự phân tích kín đáo đầy logic của đại thần, khiến cô không thể dám chắc 100% che giấu nổi.

Phó Cửu ngẩng đầu, thoáng nhìn vào bầu trời đã hơi sẫm màu ngoài kia.

Có một số người, cậu thật không muốn trở thành kẻ địch.

Nhưng trong lòng Phó Cửu lại biết rất rõ, rằng những chuyện mà cô làm, không thể nghi ngờ là đã khiêu khích quyền uy của một số người.

Cho nên họ mới muốn bắt cô.

Nhưng đại thần thì lại không như thế.

Cái đại thần muốn chỉ là sự thật…

Phó Cửu biết rất rõ, rằng nếu cứ như thế mãi thì sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày bị Tần Mạc phát hiện.

Nhưng vụ án này, cô không thể chờ được.

Không thể không nói, rằng mặc dù hiện giờ cô chưa rõ rốt cuộc mục đích của kẻ giả mạo cô là gì, nhưng mà vì hạnh vi của kẻ đó, hành động của cô bắt đầu trở nên không an toàn hơn.

Sau khi nghe được tin này, trong đầu Phó Cửu chỉ hiện lên 5 chữ: “Kẻ đến thì bất thiện”.

Có điều, lúc này cô cũng không có thời gian quan tâm chuyện này nhiều hơn.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là dữ liệu trong cái USB này.

Muốn khiến kẻ kia nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, nhất định phải tìm ra được một ít thứ gì đó từ trong những dữ liệu này.

Đồng thời, lần này hành động cũng không thể giống với lúc trước được, phải trải qua một lớp che giấu mới xong.

Nếu không, chắc chắn cô sẽ bị đại thần nhắm đến ngay.

Phó Cửu cứ nằm im trên giường như thế đến 5 phút, hết nhắm mắt rồi đến mở mắt, nghĩ đến chuyện vừa rồi nhưng mãi không thấy Tần Mạc đi lên, bèn quyết định không nằm nữa, đẩy cửa ra bước xuống lầu.

Nữ sĩ quan cảnh sát kia còn chưa đi, đang ngồi trên sô pha hỏi thăm An Ảnh Hậu: “Hóa ra người tên Phó Cửu kia chính là thiếu gia của nhà ấy, thật là khó tin, người lễ phép như thế, nào giống như người ta đồn đại chứ? Có điều có vẻ cậu ta có quan hệ rất rốt với anh Mạc đó, làm sao hai người bọn họ quen biết nhau thế?”

An Ảnh Hậu bỏ di động xuống, cười cười: “A Chân, từ bao giờ mà cháu lại có hứng thú với những chuyện như thế này thế?”

Vu Chân dừng lại, khóe miệng hơi mỉm cười: “Thật khó thấy anh Mạc có quan hệ tốt với ai như vậy mà, cháu thật sự rất vui thay cho anh Mạc, đồng thời cũng muốn biết chút ít xem rốt cuộc Phó Cửu là người như thế nào đó mà.”

“Người như thế nào thì tiếp xúc rồi sẽ biết thôi.” An Ảnh Hậu bày ra một bộ dạng rất mê hoặc: “Có điều Cửu nhà cô thì không cần tiếp xúc nhiều cũng biết, ngoại hình tốt, học tập tốt, đặc biệt là khẩu hiệu đặc biệt của nhà trường nữa. Cô bắt cậu ấy ăn cái gì cậu ấy cũng ăn nữa, rồi lại còn chơi game với cô, thế là tốt lắm lắm, còn lại thì không cần hiểu rõ làm gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi