Vu Chân hơi ngại nói tiếp, vốn cô cho rằng với tính cách của dì An thì thế nào cũng sẽ biết một chút ít, nào ngờ thực sự lại đúng là như vậy. Cô cũng biết rõ nếu mình còn hỏi dì tiếp thì thật sự là rất không hay, dù sao thì đối tượng cũng là người mà cô chưa từng gặp, hỏi thăm nhiều như vậy cũng sẽ khiến dì không thích. Vì thế Vu Chân không hỏi nữa, mà cười khẽ: “Dì An nói đúng đó, tiếp xúc với người khác thì người tốt mới là quan trọng nhất.”
Phó Cửu nghe thấy câu này thì đôi mày hơi nhướng lên. Vị nữ cảnh sát này cũng thật là không ngốc, có điều dù là như thế, cái ý đồ hỏi thăm cô đã biết tỏng rồi, theo lý mà nói thì đã không nhận ra cô là người tối qua trong vũ hội, ắt hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú với chuyện của cô mới đúng chứ? Trừ khi là có chuyện gì khác…
Bất kể là chuyện gì đi nữa, Phó Cửu cũng không thích có người hỏi thăm mình như thế, người cảnh sát này cô chắc chắn phải đề phòng, bởi vì càng là những nhân tố không rõ lai lịch như vậy, càng không ổn định hơn, huống chi đối phương còn là cảnh sát nữa.
Nghĩ như thế, Phó Cửu cũng không trở lên nữa, mà là đứng ở cửa cầu thang, bắt đầu tìm bóng dáng của đại thần.
Dì Trương đang bưng một mâm trái cây trên tay, thấy Phó Cửu đi xuống thì vui hớn hở nói: “Cửu thiếu gia cũng tới rồi, nào, ăn chút hoa quả đi, đây là những loại mà phu nhân thích ăn nhất đấy.”
“Cám ơn dì Trương.” Phó Cửu đưa một miếng cam đã cắt chỉn chu lên miệng, nhìn những người đang nói chuyện phiếu đầu kia, nhẹ giọng hỏi: “Dì Trương, anh Mạc nhà cháu đâu?”
“Thiếu gia à…?” Dì Trương quay qua quay lại nhìn: “Thiếu gia vừa mới tìm phu nhân xin gì đó mà, bây giờ… Chắc là ở trong thư phòng đấy, thấy cầm sách đi rồi.
Thư phòng? Ngón tay của Phó Cửu hơi khựng lại, sau đó lập tức bước về phía thư phòng. Bước chân của cô không gấp, nhưng lại rất nhanh. Nếu đại thần nhìn thấy cái notebook của cô, chắc chắn sẽ nghi ngờ thứ gì đó rồi.
Hy vọng là còn kịp – Phó Cửu thầm nghĩ như thế, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa thư phòng ra. Hình ảnh đập vào mắt cô chính là Tần Mạc đang ngồi trước bàn.
Khuôn mặt của hắn vẫn đẹp hút hồn như thế, chỉ có điều trên tay đã có thêm một thứ gì đó. “Thứ gì đó” này không phải gì khác mà chính là notebook đã được ngụy trang của cô.
Tiếng mở cửa khiến Tần Mạc hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên này.
Ánh mắt đó khiến Phó Cửu không đoán nổi hắn đã biết được điều gì rồi. Có điều những chuyện cô làm từ trước đến nay đều không lưu lại dấu vết gì cả, ngay cả vừa rồi tuy hơi thất thố vì bị An Ảnh Hậu ngắt ngang, cô cũng kịp bật tiến trình tự hủy của máy tính lên, tức là dù đại thần có kiểm tra đi nữa, cũng không phát hiện được bí mật gì bên trong.
Dù như thế, chuyện cô dùng cái notebook này, nếu đại thần không phát hiện ra sẽ càng tốt hơn…
Nhưng rõ ràng, đại thần đã phát hiện ra rồi, hắn đang dùng ngón tay gạt gạt gì đó ở một đầu của notebook, hỏi với giọng rất nhạt: “Ngày thường lên lớp cậu cũng mang theo nó là để làm gì?”
Phó Cửu cười khẽ: “Chơi trò chơi kiếm chút gì đó, cũng có khi buồn buồn thì dạo diễn đàn hacker.” Những chuyện này đều là sự thật, chỉ có một điều là cô không nói, đó cũng là lý do mà vì sao khi lên lớp cô cũng mang theo nó – cô phải sẵn sàng hack bất cứ lúc nào.
Tần Mạc thôi không gạt ngón tay nữa, chỉ nhìn tên thiếu niên đang đứng trước cửa, ánh mắt sâu thẳm: “Từ trước tới giờ tôi vẫn chưa hỏi cậu, từ lúc nào cậu phát hiện mình có năng lực làm hacker thế?”
Phó Cửu biết đại thần sẽ không vô duyên vô cớ hỏi câu hỏi này, thực tế thì chắc chắn bác gái đã sớm hoài nghi tính cách của cô hiện giờ khác trước rất nhiều rồi, càng khỏi nói tới hành vi của cô.