ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Chỉ gặp nhau muộn màng ta đã bỏ lỡ một tuổi xuân gắn .


Chỉ những hoài niệm của quá khứ đau thương em rời xa anh mãi mãi.


Chỉ một chút kiên định giờ đây anh đã khiến bàn tay ấy rời bỏ nơi này.


________


Dương Thần Sơ nằm nhoài trên giường, cảm giác gò bó, ép chặt cơ thể cô vẫn không hề giảm bớt. Bắc Kinh đã vào đầu tháng chín rồi, cô cảm nhận được từng cơn gió heo may, mang theo cảm giác se se lạnh ghé qua nơi này. Lá vàng của bạch quả vẫn cứ rơi, lặng lẽ đáp xuống mặt đường, tạo nên âm vang vụn vặt trong nhịp sống tất bật của thành phố này. Quả nhiên, mùa thu là mùa của nỗi buồn, chỉ nhìn cảnh sắc thôi đã đủ thấy nỗi buồn man mác, chỉ yên lặng cảm nhận âm thanh cuộc sống thôi cũng đủ để thấy gợn sóng trong lòng.


Thì ra có những chuyện tưởng chừng như đã quên, hóa ra chỉ là tạm cất giấy vào trong ký ức.Lại có những người dù chỉ vô tình gặp, dù chỉ lướt qua nhau trên một đoạn đường nhưng lại khiến ta khắc sâu trong ký ức, lưu giữ trong trái tim. Đó là Lam Cẩn Tranh. Cũng có những người dù đã cùng nhau trải qua gian khổ, sinh ly tử biệt, hẹn ước bên nhau cả đời, đến cuối cùng, ngay cả vị trí người dưng cũng không còn. Đó là Lục Dương.


______


Giang Thành Xuyên cùng đồng đội rời khỏi sân bay, lên xe rồi anh mới mệt mỏi để túi đồ xuống ghế, vặn người tứ phía. Đồng đội thấy thế thì cười to, cho rằng anh khác xa với hình tượng như hổ đói trên sân bóng.


Giang Thành Xuyên từ khi học trung học đã chán ghét nơi đông người, anh cảm thấy đau đầu khi phải đối mặt với cả một đám người, cứ như ông chủ cho bầy bồ câu ăn vậy, phiền phức.


Anh nhớ ra chuyện cần làm, lập tức lấy điện thoại gọi cho Cố Tư Niên. Người kia chẳng mấy chốc đã nghe máy, chắc cô đợi cuộc gọi này của anh lâu lắm rồi: "Bây giờ mới nhớ tới em, anh tính bồi thường thế nào đây?"


Anh dựa người vào ghế, dáng điệu nhàn nhã: "Em còn định vắt sạch túi tiền của anh mới chịu hả? Bảy giờ tối tại nhà hàng đối diện khách sạn anh ở, tuyệt đối đừng có quên." Anh đã hứa với cô khi về nước sẽ đãi cô một chầu lớn.


Cố Tư Niên nghe vậy tâm tình mới hạ xuống, cô đáp ứng: "Được."


Hai người nói chuyện với nhau thêm nửa tiếng nữa thì tắt máy. Maya người đồng đội của anh huýt sao, trêu chọc: "Ai da, lại nấu cháo điện thoại với bạn gái hả?"


Giang Thành Xuyên chẳng buồn giải thích với họ, mấy người này càng giải thích càng bôi đen, họ vẫn nhất quyết cho rằng anh và Cố Tư Niên có quan hệ ban trai bạn gái. Kể ra anh quen Cố Tư Niên rất bình thường, giờ nhớ lại anh cũng thấy ngạc nhiên với bản thân mình.


Giang Thành Xuyên sang Mỹ được hai tháng, anh vẫn chưa thích nghi nổi với cách sống ở đất nước phát triển này, mỗi ngày sau buổi tập luyện đều ra quán bar nhỏ gần khách sạn uống rượu. Trùng hợp Cố Tư Niên lại là du học sinh ở Mỹ, cô làm thêm ở quán bar này.


Thỉnh thoảng cô có bắt chuyện với anh, không phải giống như những cô gái khác, tiếp cận anh với mục đích đen tối, cô chỉ đơn thuần gặp được đồng hương tại nơi đất khách quên người mà cảm thấy thân thiết.


Hôm đó, anh uống khá nhiều rượu, Cố Tư Niên cũng mặc kệ công việc, ngồi uống rượu với anh. Hai người kể hết toàn bộ tâm tư, suy nghĩ trong lòng, giống như đang trút giận vào thùng rác vậy. Nói xong họ lại nhìn nhau, cười như kẻ điên. Cũng từ đấy mà anh cảm thấy nói chuyện với Cố Tư Niên rất thoải mái, hai người dần kết thân, coi nhau như bạn bè thân thiết, chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Những năm sống ở Mỹ, có lúc anh giúp cô, có lúc đổi lại là cô giúp đỡ anh, họ nương tựa nhau sống qua ngày.


Đến nhận phòng ở khách sạn xong, Giang Thành Xuyên tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ thể thao đứng trước nhà hàng.


Chẳng mấy chốc, Cố Tư Niên cũng tới nơi, cô là chạy bộ đến, không phải bắt taxi. Anh nhíu mày: "Em thiếu tiền lắm hả? Sao không bắt taxi?"


Cố Tư Niên tự nhiên kéo tay anh, thân thiết lôi anh vào nhà hàng: "Tiện thể em đang phỏng vấn gần đây nên đi tới, bắt taxi làm gì."


Giang Thành Xuyên cũng mặc kệ cô ôm tay mình, hai người họ giống như anh em chí cốt vậy, việc này anh không bận tâm lắm.


Vì anh vừa mới đến Bắc Kinh, chưa kịp đặt trước với nhà hàng, nên bây giờ phải gặp nhân viên phục vụ để lấy chỗ.


Cô nhân viên đưa hai người tới một bàn gần cửa sổ. Thiết kế ở nhà hàng này rất độc đáo, vừa đảm bảo sự riêng tư, lại không quá yên tĩnh. Giữa các bàn ăn đều được ngăn cách bằng cây cảnh, đồ trang trí. Vừa có cảm giác đang ăn trong phòng bao, lại vừa có cảm giác đáng ăn tại đại sảnh của một buổi tiệc long trọng nào đó.


Hai người chọn món, Giang Thành Xuyên chẳng buồn cầm lấy thực đơn, hào phóng nói với Cố Tư Niên: "Tùy em chọn đấy."


Cố Tư Niên không khách sáo, gọi một loạt món đắt tiền, dù sao người này tiền lương sau mỗi trận đấu đều đếm không xuể, anh còn không tiếc thì sao cô phải nương tay.


Cùng lúc đó ở cửa nhà hàng, Tiêu Nguyệt hẹn gặp một người bạn cũ thời đại học. Nào ngờ khi hai người họ đến nhà hàng, bàn ăn đã hết, nhân viên áy náy xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, nhà hàng chúng tôi hết chỗ mất rồi. Nếu hai vị không ngại, có thể ghép bàn được không ạ?"


Bây giờ đã muộn, Tiêu Nguyệt cũng đâu thể dẫn người bạn này đi lòng vòng Bắc Kinh để tìm nhà hàng vừa ý chứ. Cô quay lại hỏi ý kiến Trần Cảnh, anh ta cũng là người dễ tính, nhanh chóng đồng ý.


Nhân viên bảo họ ngồi đợi một chút, để cô ấy đi hỏi ý kiến của khách bàn đó. Lát sau, cô ấy tươi cười đi đến nói họ đã đồng ý, liền dẫn hai người đến bàn đó.


Tiêu Nguyệt dừng bước chân, cô nhìn chăm chăm vào bóng lưng kia. Anh thoải mái dựa người vào ghế, nói cười rôm rả với cô gái đối diện, có lẽ họ là một cặp. Trần Cảnh thấy cô cứ đứng yên một chỗ, anh ta lo lắng, nói nhỏ với cô: "Có chuyện gì sao? Cô cảm thấy không khỏe hả?"


Tiêu Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, bước tiếp: "Không sao."


Nhân viên phục vụ đưa tay về phía bàn, nói: "Dạ, nhà hàng chúng tôi thật sự xin lỗi về sự cố này, kính mong các vị lượng thứ, đành phải ngồi ghép vậy."


Giang Thành Xuyên thấy có người đến liền rời mắt khỏi mặt bàn, ánh mắt anh nhìn Tiêu Nguyệt rất lạnh nhạt, thờ ơ, giống như chưa từng quen biết. Cố Tư Niên lập tức đứng dậy, kéo ghế bên cạnh mình, cô ấy nói với cô: "Cô ngồi gần tôi này, chúng ta ăn chung cũng không sao đâu nhỉ?" Cô ấy là người làm truyền thông, việc chủ động làm quen với người khác đã trở thành thói quen.


Trần Cảnh ga lăng kéo ghế cho Tiêu Nguyệt rồi mới ngồi vào chỗ của mình. Giang Thành Xuyên vẫn trầm mặc như cũ, trực tiếp coi Tiêu Nguyệt như không khí.


Trần Cảnh gọi thêm vài món ăn nữa và hai chai rượu thượng hạng, bốn người quyết định ăn chung đồ ăn đã gọi.


Cố Tư Niên nhận ra thân phận của Tiêu Nguyệt, cô ấy cao hứng, rót rượu thêm vào ly của cô: "Cô là giám đốc của tập đoàn Tiêu Dao phải không?"


Tiêu Nguyệt mỉm cười đáp: "Phải. Cô chắc là sinh viên nhỉ, trông cô còn rất trẻ." Kỳ thật Cố Tư Niên thoạt nhìn rất giống sinh viên đại học, năng động, trẻ trung, gương mặt hiền lành, non nớt, không giống với cô, đã sớm đắp thêm mấy cái mặt nạ của xã hội rồi.


Cố Tư Niên ngượng ngùng gãi đầu: "Nào có, tôi đang làm phóng viên tại Đài Truyền hình Trung ương. Nếu có dịp được phỏng vấn cô, lúc đó cô đừng từ chối nhé!" Cô ấy biết tận dụng đúng thời cơ.


Tiêu Nguyệt chợt nhớ tới Dương Thần Sơ, người đấy cũng làm việc tại đó, đi đâu cũng không thoát khỏi ba chữ này, đúng là sao chổi!


Giang Thành Xuyên cắt xong thịt bò, anh đẩy đĩa của mình đưa cho Cố Tư Niên, còn bản thân mấy đĩa thịt còn nguyên của cô, cô ấy có thói quen không muốn cắt thịt bò.


Cố Tư Niên tự nhiên nhận lấy, nhanh chóng xử lý thịt bò được cắt sẵn. Tiêu Nguyệt nhìn vậy, lòng giá lạnh, quả không sai, hai người họ là một cặp. Cô tập trung nói chuyện với Trần Cảnh, không để ý tới hai người họ nữa.


Đang ăn dở, Cố Tư Niên có điện thoại, là từ trưởng phòng, cô ấy xin lỗi do có việc đột suất, rồi rời đi. Giang Thành Xuyên định rời đi, anh ở lại đây cũng chẳng có chuyện gì, nhưng Cố Tư Niên kiến quyết ngăn lại, nói anh phải biết làm quen, dao du với người khác, đâu thể về ngay được. Vậy là anh bị ép buộc phải ngồi lại ăn nốt bữa tối.


Trần Cảnh và Tư Nguyệt nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng Trần Cảnh có nói với anh vài câu khách sáo, hai người đa số bàn luận về khoảng thời gian học đại học. Tiêu Nguyệt ăn rất ít, cô chủ yêu là uống rượu, nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.


Lần này lại đến điện thoại Trần Cảnh reo, công ty anh ấy có việc, đành phải về. Tiêu Nguyệt thấy vậy, liền đứng dậy, muốn đi thanh toán, nhưng bị Trần Cảnh tranh giành, sau cùng người thanh toán lại là Giang Thành Xuyên. Anh chỉ lãnh đạm nói: "Bữa này tôi vốn là nên trả, dù sao tôi cũng coi như chủ nhà."


Trần Cảnh lái xe rời đi, áy náy xin lỗi vì không đưa Tiêu Nguyệt về được. Cô đành phải ra đường bắt taxi. Giang Thành Xuyên đứng ngay bên cạnh cô, anh đang chờ sang đường. Kể từ lúc đụng mặt nhau, hai người chưa nói với nhau lời nào, thậm chí nhìn nhau thôi cũng không có.


Tiêu Nguyệt cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã giảm xuống 0•C, nhưng giữa hai người họ biết nói gì đây, ôn lại chuyện cũ? Không thể nào. Tìm kiếm chuyện mới? Họ vốn chẳng phải bạn bè.


Khoảng cách giữa hai người được đèn được soi rạng, tạo thành vệt dài kéo tới tận cửa nhà hàng.


Giang Thành Xuyên đột nhiên lên tiếng, Tiêu Nguyệt còn ngỡ mình nghe nhầm: "Công việc vẫn ổn chứ?" Anh là đang hỏi thăm cô sao?


"Anh biết tôi làm gì à?" Tiêu Nguyệt lãnh đạm nói, lại thấy mình hình như hơi mất lịch sự, cô dịu giọng xuống: "Người nổi tiếng như anh lại quan tâm tới một thương nhân nhỏ bé như tôi, quả thật là vinh hạnh!" Hoàn toàn là khách sáo, thậm chí có chút châm biếm.


Giang Thành Xuyên nhìn thẳng về phía trước, xe đi lại vẫn đông đúc vô cùng, khó mà rời đi được.


"Chuyện năm đó, em là người chủ động chia tay." Anh vẫn là ôn lại chuyện cũ giữa hai người họ.


Tiêu Nguyệt thầm cười khẩy trong lòng, thì ra anh lại vẫn nhớ tới chuyện năm đó sao, cô khó tin lắm đấy.


"Tôi chủ động chia tay, nhưng người khiến quan hệ chúng ta trở nên như vậy là anh." Cô cố ý nhắc nhở cho anh nhớ.


Có xe taxi đỗ vào ven đường, cô không nói lời nào, bước lên xe.


Chỉ còn lại Giang Thành Xuyên đứng bên đường, đường đã thoáng hơn khi nãy, anh rảo bước băng qua. Hai người họ dường như giống như hai đường thẳng cắt nhau. Điểm bắt đầu xa nhau vô tận, vô tình lại giao nhau, gần gũi đến lạ, cuối cùng điểm kết thúc lại cách nhau đến vạn dặm.


Hết chương 60

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi