ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Tiêu Nguyệt về nhà, cô đã dọn ra ở riêng được hai năm. Căn nhà tối om, không một tiếng động. Căn nhà này nằm ở nơi khá yên tĩnh, trật tự trị an lại tốt đến đáng ngờ, vậy nên trong đêm tối, nó càng tĩnh lặng hơn. Cô mệt mỏi thay giày cao gót, đi cả ngày giờ chân đã sưng đỏ lên, đi dép lê loẹt quoẹt trong nhà, phát ra tiếng động khe khẽ. Cô không bật điện mà đi thẳng vào trong bếp, lấy chai nước lạnh ra uống.


"Cô về rồi sao? Để tôi hâm nóng thức ăn cho cô nhé!" Thím Hà là người giúp việc cô thuê về, có lẽ do bị cô đánh thức nên đã tỉnh ngủ.


Tiêu Nguyệt xua tay, dựa vào tủ lạnh, tu nước: "Cháu ăn rồi, thím cứ đi ngủ đi."


Thím Hà có vẻ ngượng ngập, bà còn muốn nói gì đó. Cô nhận thấy, nói thẳng với bà: "Mẹ cháu lại gọi điện sang đây phải không?"


"Bà chủ có sang đây lúc sáng." Thím Hà ngồi xuống ghế: "Bà ấy dặn cô tuần sau về nhà chính, ông chủ không được khỏe, cô nên về thăm." Thím nói nguyên văn lời mà Hạ Lan đã dặn lúc sáng.


Tiêu Nguyệt 'a' một tiếng, cười khẩy: "Sang hẳn đây luôn rồi sao?" Cô cất chai nước vào tủ lạnh, bước lên lầu, nói lại với thím Hà: "Khuya rồi, thím đi ngủ đi, cháu sẽ nói chuyện với bà ấy."


Thím Hà lắc đầu, mối quan hệ giữa ông bà chủ và cô chủ luôn căng thẳng như vậy, bà chứng kiến mà còn thấy ngột ngạt huống chi là người trong cuộc.


Tiêu Nguyệt ngả người xuống giường. Tuần sau là sinh nhật Lục Dương, bà ấy gọi cô về thăm bố chỉ là viện cớ, mục đích là muốn cô chuyển lời tới Lục Dương, muốn anh tổ chức sinh nhật tại Tiêu Dao, làm màu trước mắt người ngoài mà thôi. Cô mệt mỏi, cả ngày hôm nay vốn đã đau đầu chuyện công việc rồi, lại thêm bữa tối phải đối mặt với Giang Thành Xuyên, giờ lại thêm Hạ Lan nữa, thật sự muốn đè chết cô mà! Cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.


Sáng ngày hôm sau, đúng chín giờ, Tiêu Nguyệt có mặt tại công ty, hôm nay có cuộc họp cổ đông, cô lại phải lắng nghe mấy ông già ngồi phân chia lợi ích. Họp xong đã là mười hai giờ trưa, cô gọi hẹn Lục Dương đi ăn cơm, bata ngờ là anh lại đồng ý.


Lục Dương mấy ngày nay khá nhàn rỗi, thường hay có mặt tại Bắc Kinh, vốn anh định nghỉ ngơi ngày hôm nay nhưng khi Tiêu Nguyệt mời ăn trưa, anh vẫn đồng ý. Hai người họ đã trưởng thành, thời gian gặp nhau ngày càng ít đi, thỉnh thoảng có một buổi ăn cơm với nhau như vậy rất tốt.


Hai anh em ăn với nhau rất vui vẻ, khi ăn đồ tráng miệng, Tiêu Nguyệt mới đi vào vấn đề chính: "Lần sinh nhật này, anh định làm gì?"


"Tổ chức fans meeting tại Bắc Kinh. Dù sao anh cũng không còn người thân nữa, không phải mất công suy nghĩ nhiều Lục Dương thẳng thắn, vấn đề này Phong Triển cũng đã hỏi qua anh rồi. Mọi năm vào sinh nhật, anh vẫn thường tổ chức fan meeting tại một thành phố nào đó, trước đó sẽ đón sinh nhật cùng mẹ, cũng có một vài năm là tham gia dự tiệc do Hạ Lan tổ chức cho. Năm nay, mẹ mất rồi, còn Hạ Lan, sau bản hợp đồng với Tiêu Dao lần trước, anh đã không còn qua lại với bà ấy nữa rồi. Chỉ thi thoảng về Tiêu gia cho có, thực chất là diễn kịch với đám ký giả.


Mối quan hệ giữa Hạ Lan và Lục Dương ban đầu không có căng thẳng như vậy.


Khi ấy, Lục Dương còn sống lưu lạc ở nước ngoài, anh kiếm sống qua ngày bằng cách hát trên các con phố, còn mẹ anh vì sức khỏe mà phải một mình ở trong nước. Vô tình, anh gặp được Hạ Lan, bà nhìn thấy anh đã ngỏ lời muốn nhận anh làm con nuôi, bà sẽ chăm sóc cho mẹ anh ở Trung Quốc, với điều kiện anh phải nổi tiếng.


Lục Dương lúc đó còn là một chàng trai trẻ, hàng ngày vừa phải lo cho sự nghiệp, vừa phải lo lắng cho một mình mẹ anh ở nhà nên chưa thật sự tận tâm vài công việc ca hát. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh liền đồng ý.


Chỉ sau ba tháng, tên tuổi của Lục Dương ngày càng được nhiều người biết đến, anh trở về nước và gây dựng nên lĩnh vực âm nhạc của riêng mình. Nhờ đó, mà Hạ Lan đã tận dụng được tên tuổi của anh, bà để anh làm đại diện thương hiệu cho sản phẩm của 'Tiêu Dao', lợi nhuận công ty cũng tăng cao đáng kể.


Lục Dương về nước được mấy ngày mới có thời gian thăm mẹ, nhưng anh không ngờ mẹ anh lại bị mù. Bà vì lo lắng cho anh ở nước ngoài nên đã giấu chuyện này. Anh tự mình điều tra mới biết được, thì ra mẹ anh bị xe đâm vào, tổn thương tới thị giác nên mới mất đi ánh sáng mãi mãi. Điều ngạc nhiên nữa lại là, chủ của chiếc xe kia chính là Hạ
Lan-người đã ra tay giúp đỡ anh.


Trước đây, khi còn trẻ, mẹ Lục và Tiêu Phong có quen biết nhau, thời gian trôi đi, ông dần có cảm tình với bà, nhưng bị bà từ chối. Ông đành buông xuôi, cưới người phụ nữ khác. Tuy vậy, ông vẫn có khi quan tâm, để ý tới bà. Hạ Lan biết ngọn ngành mọi chuyện, nổi cơn ghen, tìm cách hãm hại mẹ Lục coi như cảnh cáo, và bà ta thật sự cố ý tạo ra tai nạn này.


Bấy giờ anh mới hiểu, thì ra bà ta đột nhiên muốn nhận nuôi anh chỉ vì chính mình đã khiến mẹ anh bị khiếm thị, vì trả thù mà làm mọi chuyện, bà ta vẫn là lợi dụng anh triệt để.


Biết được sự thật, Hạ Lan tuyệt nhiên lật ngửa bài, không che giấu gì nữa. Lục Dương kiên quyết muốn mang chuyện này đi kiện, anh không thể để mẹ mình chịu oan ức như vậy. Hạ Lan quả nhiên không hổ danh là cáo già trên thương trường, bà ta lấy chuyện anh làm nghệ sĩ ra uy hiếp, mẹ anh tuyệt nhiên không chịu nổi đá kích này sẽ lâm bệnh. Lục Dương đành nín nhịn, nhưng từ đó anh cũng không hợp tác với Tiêu Dao, quan hệ với Hạ Lan chỉ là lợi dụng lẫn nhau.


Tiêu Nguyệt không ngờ anh sẽ nói trực tiếp như vậy, cô có chút xót xa: "Anh không coi em là em gái nữa hả?"


"Em hiểu lời anh nói." Anh đưa tay xoa đầu cô, cô em gái này của anh mấy năm nay thực sự vất vả rồi, một mình phải gánh vác cả tập đoàn lớn, ngày ngày chạm mặt với biết bao nhiêu loại người.


Tiêu Nguyệt cũng chỉ muốn trêu chọc anh, cô ăn một miếng bánh matcha, vừa ngọt lại vừa đắng, vị trà xanh thấm vào từng nụ vị giác khiến cô cảm nhận được triệt để hương vị đặc biệt của nó.


"Nghe nói anh bị thương ở lưng?" Chuyện anh đi đến ngữ trang thăm mẹ Lục cô cũng biết được nhưng chưa có thời gian hỏi thăm.


"Ừ, chỉ bị thương nhẹ thôi." Anh gật đầu: "Hôm trước anh thấy Giang Thành Xuyên đã về nước. Em tính đối phó với cậu ta ra sao?"


"À, không sao cả, chuyện gù cần nói cũng nói hết rồi, cứ coi nhau như người xa lạ là được." Cô nói.


Lục Dương không quá can thiệp vào đời sống riêng tư của cô, anh biết cô có quyết định riêng của mình. Bước đầu tiên của sự trường thành đó là chín chắn trong tình cảm.


"Anh đi trước đây." Anh đứng dậy, định rời đi.


Tiêu Nguyệt đặt dĩa xuống, cũng theo anh đi tính tiền, trước khi tạm biệt anh, cô vô thức hỏi: "Anh vẫn không bỏ mặc được chuyện quá khứ sao?"


Lục Dương không trả lời cô mà vẫn đi thẳng về phía trước, lên xe rồi rời đi.


Thì ra, hai người họ đều vậy, cả cô và anh cũng như vậy, quá khứ là chuyện dễ nhớ đến và khó buông xuôi.


______


Cuối cùng, ngày chín tháng chín, sinh nhật của Lục Dương cũng đã đến. Anh tổ chức buổi họp mặt fan tại Bắc Kinh. Sau buổi fan meeting là mười một giờ đêm, coi như sự kiện này thành công. Hôm nay cũng có phóng viên đến, nhưng hiển nhiên là không có Dương Thần Sơ.


Anh lên xe, để Lý Thấm lái xe trở về nhà.


Vương Tiểu Mai gặp Lục Dương trước cửa phòng nơi tổ chức tiệc sinh nhật. Anh vốn không coi cô ta ra gì, định cứ thế rời đi, cuối cùng lại bị cô ta ngăn lại.


Nơi này không tiện đôi co, anh trực tiếp hỏi thẳng: "Cô còn muốn gì nữa." Ngữ điệu anh rất lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện với tội phạm hơn là một cô gái.


"Em hẹn anh ăn khuya được không?" Ngày hôm nay, Tiểu Mai đã đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ, hiếm lắm mới gặp được anh. Cô phải biết tận dụng thời cơ, cô không tin sau khi biết Dương Thần Sơ có bệnh, anh vẫn còn yêu cô ta được.


Lục Dương từ chối: "Tôi không có thời gian." Anh đứng dậy, rời đi.


Vương Tiểu Mai ngỡ ngàng, cô không ngờ anh tuyệt tình như vậy: "Ba năm qua là em đã âm thầm bên cạnh anh, rốt cuộc vẫn không thể có được trái tim anh hay sao hả?"


"Tôi không bắt ép cô."


"Tất cả mọi chuyện em làm trước đây chỉ vì em quá yêu anh. Em không muốn nói dối anh, nhưng ngoại trừ làm như vậy, em không có cách nào để tiếp cận anh cả." Vương Tiểu Mai nghẹn ngào: "Anh không thể dành cho em chút tình cảm được sao?"


"Cô cố ý nói dối mình là em gái của cô ấy để tiếp cận tôi, đây là lợi dụng, không phải yêu. Cô lại bịa chuyện với cô ấy, khiến cô ấy hiểu lầm, đây là dối trá, không phải yêu." Anh nói: "Vì cô là bạn thân của Tiêu Nguyệt nên tôi sẽ không vạch trần mọi chuyện. Nhưng, nếu như cô còn tiếp tục làm mấy chuyện vô bổ như vậy, đừng trách sao tôi lại tàn nhẫn." Cuối cùng, anh cảnh cáo: "Nếu cô tiếp cận Tiêu Nguyệt vì mục đích của mình, tôi khuyên cô nên rời khỏi nó, để nó biết cô lừa dối mình, nó sẽ khiến cô hối hận." Dứt lời, bóng lưng của anh đã mất dạng sau cánh cửa.


Vương Tiểu Mai nhìn trân trân phía trước, thì ra, anh biết hết tất cả mọi chuyện, chỉ là còn nương tay với cô, vậy mà cô còn ngây thơ diễn kịch trước mặt anh. Cô nhếch môi, nói với người trong điện thoại vẫn im lặng nãy giờ: "Anh thấy chưa, tôi thật sự đã làm hết sức rồi. Có lẽ, kế hoạch này cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn rồi."


Người kia không nói gì, lạnh lùng tắt máy.


Dương Thần Sơ chân đến ngày hôm nay đã đỡ hơn không ít, cô đã yêu cầu bác sĩ tháo bột để thuận tiện đi lại.


Vốn là cô được phân công đến phỏng vấn buổi tiệc sinh nhật của Lục Dương, về sau cô đã đổi với đồng nghiệp, đi theo dõi một diễn viên khác. Cô vẫn chưa muốn gặp mặt anh, tránh được lần nào hay lần đó.


Người diễn vien cô theo dõi kia đã lên xe của ngườii nào đó. Dương Thần Sơ ở bên đường nhanh chóng băng qua đường, định bộ chụp ảnh và lái xe đuổi theo, xe cô để bên đường đó.


Chân cô tuy đã đỡ nhưng chung quy vẫn là còn triệu chứng, chạy không được nhanh cho lắm. Đi đến giữa đường thì đau nhức, trước mắt lại có xe lao đến. Cô muốn nhanh chóng chạy sang chỗ khác nhưng chân khó mà di chuyển. Vốn là định chờ chết rồi, không ngờ có người chạy vụt qua, đẩy cô sang phía khác, thành công tránh được chiếc xe. Tài xế hoảng sợ, vội vã xuống xe, hỏi thăm, cô thấy ông ta hốt hoảng quá nên bỏ qua, cô cũng không muốn đến bệnh viện.


Người cứu cô nhìn chân cô, thấy không bị sưng tím thì thở phào: "May quá, chân cô không sao."


Bách Kiến đã giúp cô thoát khỏi tai nạn, cậu ta cũng đã lo lắng không ít.


Cô chủ vội cảm ơn rồi vội vàng lái xe, đuổi theo chiếc xe kia.


Hết chương 61

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi