ĐẾN CHẾT CŨNG KHÔNG BUÔNG TAY

Hứa Lương Châu là một hũ giấm siêu to khổng lồ, bộ dáng đen mặt trừng trừng thật là đáng sợ.

Đan Đan túm góc áo hắn, "Đừng làm loạn, đi thôi."

Hứa Lương Châu sắc mặt hòa hoãn lại, cũng không nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng, bước đi.

Đan Đan cảm thấy đời trước bởi vì mình không dám nói gì, hắn mới có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên đi được nửa đường, cô dừng lại, thần sắc nghiêm túc, "Lúc nãy tại sao cậu lại mắng chửi người? Anh ta cũng không làm gì."

Hứa Lương Châu không vui, "Hiện tại là xin số điện thoại, chờ đến lần sau là tới cửa đòi người."

Đan Đan nghĩ nghĩ, mình từ nhỏ đến lớn cũng không có nhiều người thích, học trưởng này cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hắn nói khoa trương quá, "Là cậu suy nghĩ nhiều, lần sau không cần như vậy." Nói xong, cô bắt đầu thở dài, "Không biết hai học trưởng kia thấy thế nào, chắc là có ấn tượng xấu với tớ rồi."

Chỉ sợ ảnh hưởng quan hệ bạn bè, mẹ cô mới ngàn dặn vạn dò.

Hứa Lương Châu ước gì người nọ cách cô xa ra, "Đừng quan tâm người khác, đi đến ký túc xá."

Đan Đan kinh ngạc, chỉ chỉ hắn, "Cậu cũng đi hả? Đó là ký túc xá nữ."

Hứa Lương Châu mất tự nhiên gật gật đầu, "Ừ, tớ qua đó có chút việc."

"Cậu có thể có chuyện gì? Cậu lại không vào được." Đan Đan nói tiếp.

Hứa Lương Châu còn không biết phải nói thế nào với cô, bản thân đã tiền trảm hậu tấu dặn vệ sĩ đem hành lý trực tiếp khiêng về chung cư của mình, lại ngầm xóa bản đăng ký ký túc xá của cô, tuy rằng làm như vậy không tốt lắm, nhưng.. Hắn vẫn làm.

Dù sao phải tận dụng thời cơ, không thể bỏ lỡ.

Hắn ôm eo cô, "Đi thôi, tớ mang cậu đi ký túc xá."

"Cậu biết đường à?"

Đan Đan tò mò, đời trước hắn và cô đều không học đại học H, sao lại quen thuộc như vậy?

Hứa Lương Châu cười đắc ý, "Tới được mấy lần."

Anh rể hắn là giảng viên ngoại ngữ ở đại học H, tiếng Pháp hắn tốt như vậy, cũng có một nửa công lao của anh rể.

Tới ký túc xá, Hứa Lương Châu theo cô trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của bác gái quản lý ký túc, hắn mở miệng trước, "Dì ơi, cháu tới xác nhận danh sách."

Bà ấy cảnh giác đánh giá hắn, ký túc xá này cho tới bây giờ không xuất hiện con trai trẻ tuổi như hắn, vừa nhìn là biết không phải ba dẫn con gái đi học, ánh mắt bà nhìn về Đan Đan phía sau, hỏi: "Cháu là gì của cô ấy? Anh trai? Hay là chú?"

Chú cái quỷ gì.

Hứa Lương Châu cong môi cười, ôn nhu hiền lành, giữ lại Đan Đan đang nhảy nhót, "Cháu là thân nhân, cô ấy không được thông minh cho lắm."

Đan Đan nhéo eo hắn, hắn tê một tiếng, xuống tay thật tàn nhẫn.

Đan Đan liên tục xua tay, giải thích nói: "Dì ơi không phải như thế, cháu là tân sinh, năm nay chuyển vào đây, không tin dì có thể tra."

Bà ấy từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ, cúi đầu lật xem, "Tên."

"Đan Đan."

Bác gái lật xem một hồi, cuối cùng ngẩng đầu, "Không có tên của cháu, có phải cháu đi nhầm chỗ không? Liễu viên hay là Đào viên?"

Đan Đan nhíu mày, "Không có sai, chính là tòa này, tân sinh năm nay đều ở Liễu viên, cháu thật sự không đi nhầm, dì lại giúp cháu tìm xem đi."

Bà ấy nhẫn nại tính tình lại tìm một lần, "Thật không có."

"Không tin thì tự tìm đi."

Đan Đan tiếp nhận cuốn sổ, ở mặt trên xác thật không có tên của mình, cô nghiêng người, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, tràn đầy không vui, "Là cậu làm?"

Tuy là câu hỏi, nhưng trong lòng cơ bản đã khẳng định.

Có bản lĩnh lớn như vậy trừ hắn còn có ai?

Hứa Lương Châu kéo cô ra ngoài, ánh mắt vô tội, "Ký túc xá hoàn cảnh không tốt, sáu người ở một chỗ, tớ sợ cậu không quen."

Đan Đan hất tay xuống, lạnh mặt, hỏi ngược lại: "Vậy cậu cảm thấy nơi nào hoàn cảnh tốt?"

Hứa Lương Châu cười, một chút đều không thẹn thùng, "Nhà tớ." Sau đó lại nói: "Cậu đừng hiểu lầm, là chung cư của tớ, đã mua được hai năm, lạnh như băng, tớ một người ở có chút sợ hãi, cậu dọn lại ở cùng tớ đi? Tốt hơn nhiều, còn có thể tiết kiệm được mỗi năm hơn một ngàn tệ tiền phòng ở."

Đan Đan ngoài cười nhưng trong không cười, "Tớ nói cho cậu biết, đem hành lý trả lại cho tớ."

"Có đưa cho cậu cũng vô dụng."

"Vậy tớ liền ngủ phía dưới tòa nhà này, ngủ trên mặt đất, tớ cũng không tin không có chỗ cho tớ."

Hứa Lương Châu thở dài, buồn cười nhìn cô, nâng cằm, hỏi: "Không muốn dọn ra ở cùng tớ? Từ nhỏ cậu chắc chưa từng ở ký túc xá đúng không? Nếu ở sẽ có rất nhiều vấn đề."

Đan Đan đối với việc ở bên ngoài thực ra cũng có mong muốn, đời trước ở ký túc xá ba năm, năm cuối mới dọn ra ở cùng Hứa Lương Châu, ba năm đó cũng rất dày vò, ký túc xá có hai người thích thức đêm nói chuyện với bạn trai, còn có một người ngủ chưa bao giờ cởi giày, nghe rất kỳ ba, tóm lại ở ký túc xá quan hệ thực bình thường, hơn nữa lại áp lực.

Cô cũng rối rắm..

Nhưng cô vẫn không dễ dàng nhả ra như vậy, "Không được, không được, cậu đừng như vậy."

Hứa Lương Châu quấn lấy sợi tóc của cô, nghĩ tới băn khoăn trong lòng cô, "Cậu lo lắng tớ sẽ động tay động chân?"

Hắn thành khẩn, "Cậu yên tâm, tớ không chạm vào cậu, chỉ cần cậu không đồng ý, đến tay tớ cũng không dám nắm."

Đan Đan sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn như vậy, "Không được."

Cô đã làm tốt chuẩn bị bị hắn hù dọa một trận, nhưng hắn giả vờ đáng thương, ôm lấy cô, tay chân cùng sử dụng, cả người treo trên người cô, đầu chôn sâu vào chỗ cổ, "Ở cùng tớ đi, một mình tớ quá cô đơn, tớ còn có thể chiếu cố cậu."

"Cậu cũng có thể giám sát tớ uống thuốc."

"Tớ sẽ không làm gì cậu, cậu đừng lo lắng những cái đó."

Đan Đan lại một lần xấu hổ.. Mềm lòng, biết rõ hắn đang nói dối.

Chủ yếu là bộ dạng hắn tỏ vẻ đáng thương.. Thật sự làm cho người ta thích.

Chỗ ở của Hứa Lương Châu không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một phòng bếp nho nhỏ, phong cách trang trí là màu lạnh, trắng đen xám, cũng không phải là kiểu Đan Đan thích.

Hai phòng ngủ chỉ cách một bức tường, chuyện này hắn ủ mưu đã lâu, cho nên phòng của cô bị sửa chữa qua, màu hồng làm chủ đạo rất có cảm giác phòng của con gái, mỗi chi tiết cũng rất chu đáo.

Hứa Lương Châu người nam nhân này, khi muốn lấy lòng hoặc là quyết định vì một nữ nhân trả giá, hắn có thể đem trái tim ngươi rung động, hắn dùng tất cả để trả giá.

Nhưng hắn cũng muốn nhận được như cái giá hắn đã trả thậm chí là nhiều hơn.

Hứa Lương Châu đưa cô đến chung cư liền trở về đại học H một chuyến, hắn đi làm thủ tục nhập học.

Hắn đụng phải Tịch Thế Nhung là chồng của chị hắn, hiển nhiên, đây không phải trùng hợp.

Tịch Thế Nhung trên mũi có một cặp mắt kính tơ vàng, trong tay xách theo chiếc cặp máy tính màu đen, thân hình cao lớn thon dài, môi hồng răng trắng, nhìn qua rất văn nhã.

"Anh rể." Hứa Lương Châu đánh đòn phủ đầu.

Tịch Thế Nhung cười cười, "Tới làm thủ tục sao?"

Hắn nhướng mày, không chắc anh ta muốn làm cái gì, nói đúng ra, là không rõ chị hắn muốn như thế nào.

"Đúng vậy, hiện tại anh không đi dạy sao?"

Tịch Thế Nhung năm nay cũng 30, lúc cười rộ lên lộ ra vết chân chim ngay khóe mắt thật rõ ràng, nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc hắn chút nào, "Ai nói? Năm hai năm ba đã sớm khai giảng xong."

Hứa Lương Châu thật dài "À" một tiếng.

"Anh rể còn có việc không? Không có việc gì em đi trước."

"Có." Tịch Thế Nhung chỉnh lại gọng kính, cười như có như không.

"Chuyện gì?"

"Anh nghe chị nói, em chọn y học lâm sàng phải không?" Hắn hỏi.

Hứa Lương Châu híp mắt, "Đúng vậy."

Tịch Thế Nhung nghiêng người, "Vậy đi theo anh, anh dẫn đi xem lớp học em phải học, và sách vở bắt buộc."

Hứa Lương Châu cười, lạnh như băng.

Cha hắn vẫn không bỏ ý định bắt hắn đi theo con đường mà cha chọn.

Hứa Lương Châu lúc trước đồng ý học song ngành, nhưng, ngành thứ nhất là y học lâm sàng, sau đó mới là luật.

Cho nên đến năm hai mới có thể học luật, hơn nữa là học vào cuối tuần và thời gian nghỉ hè.

Tịch Thế Nhung mang Hứa Lương Châu đi nhìn một tiết giải phẫu, giải phẫu cơ thể người, ngũ tạng lục phủ khâu lại, cùng với giải phải đầu lâu và xương cốt, mùi formalin trong phòng thí nghiệm nồng nặc.

Hứa Lương Châu xem rất nghiêm túc, không có phản ứng ghê tởm khó chịu.

Giữa mày còn có nồng đậm hứng thú.

Đúng vậy, hắn cảm thấy rất thú vị.

Ra khỏi phòng, Tịch Thế Nhung nói thẳng: "Em bắt buộc phải học 36 cuốn sáh, tự chọn 17 cuốn, thật sự muốn học sao?"

"Vì sao lại không?" Rất có tính khiêu chiến, muốn học y chưa bao giờ là thuận miệng nhắc tới, là hắn quyết tâm, từ lần đầu tiên mơ thấy liền nhen nhóm ý định học y, khi ở sân thể dục cô buột miệng thốt ra chính mình sẽ chết, hắn liền nghĩ, hắn tuyệt đối không thể để cô chết.

Tuyệt đối không thể.

"Không sợ hãi? Không ghê tởm? Anh nhớ rõ em có thói ở sạch rất nghiêm trọng." Tịch Thế Nhung chậm rì rì nói.

Hứa Lương Châu ghé mắt, nhe răng, "Anh rể, anh là một giảng viên tiếng Pháp còn không sợ hãi, sao em lại sợ hãi được?"

Tịch Thế Nhung ngẩn ra, "Được rồi, anh đã hiểu."

"Vậy, anh rể, hẹn gặp lại."

"Ừ."

Tịch Thế Nhung gọi điện cho Hứa Trà.

"Thế nào?" Cô hỏi.

"Cầu anh đi, anh sẽ nói cho em." Hắn nói.

Bên kia trầm mặc một lát, "Lại không đứng đắn, về nhà phải đánh."

"Đừng phí tâm tư, hắn thích thú, rất thích."

Hứa Trà bạo thô khẩu, "*, từ nhỏ đã bi3n thái, được rồ em đã biết."

"Bang" không chút lưu tình cúp máy.

Tịch Thế Nhung cười lắc đầu, thật là vô tình.

Hứa Lương Châu lại lần nữa trở lại chung cư, Đan Đan ở trong phòng bếp nấu cơm.

Hắn vào cửa liền thấy cô mặc tạp dề bận rộn, nghe mùi hương, hẳn là đang nấu cháo.

Thủ đô ở miền bắc, cô từ nhỏ lớn liên ở miền nam, khẳng định sẽ ăn không quen.

Hắn đứng ở phía sau nhìn cô thật lâu, cảm thấy cô như vậy thật mẹ nó hiền huệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi