ĐẾN CHẾT CŨNG KHÔNG BUÔNG TAY

Đan Đan nấu một nồi cháo xương sườn, cô không thích ăn mì, Hứa Lương Châu cũng không thích.

Tủ lạnh cũng không đến mức trống rỗng, chắc Hứa Lương Châu đã kêu người bỏ nguyên liệu vào, nhưng đồ dung nhà bếp lại mới tinh.

Đan Đan múc một chén cháo nóng hầm hập, xoay người đặt lên bàn ăn, liếc mắt một cái đã thấy người đứng dựa vào khung cửa, cô hơi kinh ngạc, "Về sớm vậy sao?"

Hứa Lương Châu không trả lời, tiến lên kéo ghế ngồi đối diện, chống cằm, nhìn chằm chằm chén cháo trước mặt, l!ếm l!ếm khóe miệng, "Tớ cũng đói bụng."

Đan Đan múc một muỗng, cúi đầu thổi thổi, "Trong phòng bếp còn đó, tự mình lấy đi."

Hứa Lương Châu lắc đầu, một ngụm từ chối, "Tớ không cần, vậy tớ ăn của cậu."

Đan Đan tức giận, cũng không thèm ngẩng đầu, "Cậu cứ đói chết đi."

Hứa Lương Châu duỗi tay, nhanh chóng đoạt chén cháo của cô, sau đó dùng đôi tay che chở, "Đây là của tớ."

Đan Đan trừng hắn một cái, cái muỗng còn đang ở giữa không trung, "Ấu trĩ."

Nếu cô còn cùng hắn so đo, coi như cả đêm nay sẽ phải chơi trò cướp qua cướp lại.

Hai người xem như ăn xong cơm chiều, Đan Đan thu thập chén đũa, Hứa Lương Châu không cho cô rửa, không cho chính là không cho.

Điều này, thật ra chưa từng thay đổi, hắn không thích cô chạm vào những công việc vụn vặt này.

Đan Đan cũng không muốn phải làm, lại không phải làm bảo mẫu, cô cũng được thanh nhàn.

Hứa Lương Châu ôm cô, đem người ấn ở trên sô pha, mở TV, cường ngạnh bắt cô dựa vào ngực, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Phòng này là mẹ tặng cho tớ."

"Ừ."

Mẹ hắn là một người phụ nữ rất dịu dàng.

Nhưng kết cục không tốt lắm, qua đời vì tai nạn xe cộ.

Cô rất thích mẹ hắn, khi bà ấy qua đời, Đan Đan đã lén nhờ Tây Tử mua vé máy bay để chạy trốn, nhưng đăng ký xong cô không đi, dưới tình hình như vậy, cô không đành lòng.

Sau khi kết thúc lễ tang, Hứa Lương Châu phát hiện vé máy bay, hai người cãi nhau một trận lớn, vốn dĩ hắn chỉ giấu hộ chiếu cùng chứng minh thư của cô, sau đó thì dứt khoát đốt trực tiếp trước mặt cô.

Lại tiếp nữa, là cô được thông báo chuẩn xác về căn bệnh.

"Tớ cảm thấy quá nhỏ, về sau chúng ta đổi cái lớn hơn." Ngón tay hắn quấn quanh sợi tóc của cô, nhàn nhạt nói.

Đan Đan thoát ra khỏi hồi ức, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái hơn, nghe thấy hắn nói, trong lòng thấy quái dị và bất đắc dĩ, giọng điệu nói chuyện của hắn giống như tương lai hai người nhất định sẽ đi đến cuối cùng, nhưng rõ ràng ngày đó cô nói chỉ là thử xem.

"Cậu vui vẻ là được." Suy nghĩ nửa ngày một câu "Không liên quan tới tớ" cuối cùng không dám nói ra.

TV đang chiếu gameshow, Đan Đan đã xem rồi, cảm thấy không buồn cười, đến nỗi Hứa Lương Châu, có thể làm hắn thiệt tình thực lòng cười trước nay không phải chuyện đơn giản.

Hứa Lương Châu cúi đầu, thấy cô bộ dáng thiếu hứng thú, liền tắt TV, đề nghị nói: "Chúng ta ra ngoài tản bộ?"

Đan Đan từ trong lòng ngực hắn bò dậy, "Được."

Đan Đan mang dép lê của hắn, đi vào trong phòng ngủ thay quần áo, mới ra cửa.

Hai người mười ngón tay giao nhau.

Trên mặt đất có bóng hai người bị đèn đường kéo dài, Hứa Lương Châu thật sự cao, Đan Đan đứng mới đến ngực hắn, nhón chân cũng không thể chạm tới cằm, trong khoảng thời gian này hắn lại cao hơn, sức lực cũng lớn hơn.

Tính xấu cũng được thu liễm, Đan Đan không biết chuyện này đối với cô là chuyện tốt hay là chuyện xấu, tác phong hành sự càng ngày càng trầm ổn, rất nhiều chuyện đều có thể im lặng đi xử lý.

Hết thảy phảng phất không có thay đổi, hắn dần dần trở thành "Hắn".

Một điều duy nhất không giống là d*c vọng khống chế đối với cô không còn gay gắt như lúc trước.

Đêm tháng chín, vừa tản bộ vừa đón gió, có vẻ rất nhàn nhã.

Tiếng ve kêu không ngừng, Hứa Lương Châu cũng không mang cô đi xa, chỉ là đi dạo quanh khu chung cư, nơi này cách đại học H không xa, đi xe đạp khoảng mười lăm phút, bởi vậy còn có không ít giáo viên trường H ở nơi này.

Công viên nhỏ dưới đây còn có người tập dưỡng sinh, cũng có những đứa nhỏ chơi đùa.

Đám trẻ đang chơi trò diều hâu bắt gà mái, "Bắt gà mái" một cậu nhóc đánh vào đùi Đan Đan, thân hình béo lùn chắc nịch đâm xương đùi đau, cậu ta ngồi trên mặt đất, trước khi Đan Đan nói chuyện đã òa khóc lớn lên, "Chị đi không nhìn đường à!"

Đan Đan chưa từng cùng trẻ con tiếp xúc nhiều, có chút hoang mang, "Em có đau không?"

"Đau, em muốn méc mẹ!"

Đan Đan đỡ trán, rõ là một tên nhóc con láu cá.

Hứa Lương Châu không khách khí như cô, xách cổ áo đem người nhấc lên, "Hừ, tuổi cònn nhỏ mà đã biết trả đũa."

Cậu nhóc sợ hãi, nhưng vẫn rướn cổ, "Mau buông tôi ra, tôi sẽ đi nói cho mẹ, kêu bà ấy đánh các người."

Hứa Lương Châu buông lỏng tay, mông lại một lần nở hoa trên mặt đất, gân cổ lên khóc kinh thiên động địa.

Nhìn thật sự rất thảm.

"Đi thôi."

"Như vậy hình như không tốt lắm?" Đan Đan mở miệng.

Hứa Lương Châu cười một cái, "Nếu tiếp tục ở lại, thật muốn đánh nó."

Đan Đan cúi đầu, hắn không thích trẻ con.

Trước nay chưa từng thích.

Nhưng..

Cô thích.

Càng nghĩ càng cảm thấy ngày đó không nên đáp ứng hắn.

Vấn đề giữa hai người trước nay vẫn luôn rất nhiều.

Nửa đêm, Đan Đan ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác phía sau lưng nhão nhão dính dính, còn có chút lạnh, cô không thoải mái ưm một tiếng, trở mình, tiếp tục ngủ, một lúc sau, cảm giác vừa lạnh vừa ướt lại tới nữa, cô lao lực mở mắt ra, mới phát hiện áo ngủ không biết từ khi nào đã bị đẩy lên, Hứa Lương Châu nằm ở trên người cô, môi lưỡi ở trên lưng di chuyển, một đôi mắt hồng hồng, mang theo nồng đậm tính xâm lược.

Hắn cười một cái, "Tỉnh rồi sao, vừa đúng lúc."

Hắn giữ hai cổ tay cô, ấn ở đầu giường, cạy môi, một tay khác cũng không có nhàn rỗi, từ bụng nhỏ chậm rãi di chuyển lên trên, x0a nắn quả đào của cô, đầu ngón tay xoa bóp hạt đậu nhỏ, Đan Đan cả người phát run, mềm nhũn.

Lý trí còn sót lại cô đưa tay chống đẩy, "Không được, tránh ra."

Hứa Lương Châu lúc này sao có thể còn nghe thấy, g@m cắn môi cô, lực tay cũng càng ngày càng nặng, dần dần đi xuống, đặt ở mặt trên, ngón tay luồn lách muốn đi vào, Đan Đan quýnh lên, dùng răng cắn mạnh, hắn bị đau, động tác bị trì hoãn, hô hấp trầm trọng, giọng nói thô trầm, buông tay, nâng đầu cô lên, "Nhẹ thôi, đau chết mất."

Đan Đan hai má đỏ bừng, "Tớ kêu cậu tránh ra!" Nói lên lời này cũng hữu khí vô lực.

Cô nhớ rõ nàng trước khi đi ngủ đã khóa cửa, sao người này hơn nửa đêm đã vào?

Hứa Lương Châu ngày thường thoạt nhìn vân đạm phong khinh, trong xương cốt vẫn là người đàn ông có d*c vọng cao, một ngày cũng chờ không kịp.

"Nhịn không được."

Mắt hắn màu đỏ tươi, ngơ ngác nhìn chằm chằm da thịt lõa lồ bên ngoài, tầm mắt từ xương quai xanh đến ngực, xem đến ngứa ngáy toàn thân, lời nói ra không kịp suy nghĩ, phun ra một câu, "Tớ muốn làm cậu."

Mặt Đan Đan bạo hồng, lỗ tai cũng đỏ, "Lưu manh."

Cô kéo chăn qua người mình, ý đồ che lấp, không thể hiểu được, mới vừa che xong đã bị bạo lực cấp mở ra, hắn cúi xuống, đầu lưỡi ướt nóng di chuyển ở xương quai xanh, lưu lại một loạt dấu vết.

Thanh âm khô khốc, "Tớ khó chịu muốn chết, giúp tớ."

Đan Đan thật sự không chuẩn bị tốt cho bước này, trong lòng cô còn không hoàn toàn buông xuống.

Hứa Lương Châu biết mình không có khả năng bức cô, nhưng hiện tại cũng thu không được, vận sức chờ phát động.

Vốn định tiến vào ôm cô ngủ, nhưng vừa ôm liền không khống chế được, tay không nghe hắn, đầu óc đều chạy lên cao tốc rồi, nếu không cương thì không phải đàn ông.

Hứa Lương Châu nhìn cô mềm mềm mại mại, bên dưới lại cứng hơn, thật muốn mạng hắn.

Hắn nắm tay cô đặt lên chỗ đó, "Giúp ta."

Đan Đan không phải chưa từng trải qua chuyện này, cô nghe hiểu được, nhưng việc này làm ngàn vạn lần cũng luôn cảm thấy thẹn.

Đan Đan cảm thấy tay sắp phải chặt đứt.

Xong việc Hứa Lương Châu ôm cô hôn thêm một lúc, mới đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Cô mệt không mở nổi mắt, hắn ôm eo cô, thoải mái dễ chịu chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai người bị đồng hồ báo thức đánh thức, Hứa Lương Châu thô bạo ấn đồng hồ báo thức, nhưng Đan Đan lập tức tỉnh táo lại, 7 giờ rưỡi, cô từ trên giường bật dậy, lại bị hắn ấn xuống.

"Ngủ tiếp đi."

"Nếu không dậy sẽ bị muộn." 8 giờ rưỡi tới ban đăng ký, sau đó nhận đồng phục quân đội, buổi chiều liền phải đi tập quân sự.

Hứa Lương Châu mở mắt ra, ánh sáng trong phòng ngủ chiếu vào nửa gương mặt cô, sáng tỏ thanh triệt.

Cô thật là đẹp mắt.

Đan Đan sửa sang lại áo ngủ từ tủ quần áo lấy quần áo chui vào trong phòng vệ sinh, rửa mặt xong, ánh mắt quét qua đống khăn giấy trong thùng rác, mặt lại nóng lên.

Khoa y và khoa ngôn ngữ cách nhau khá xa, một cái thuộc xã hội một cái thuộc khoa học tự nhiên, Hứa Lương Châu đổi chiếc xe đạp, Đan Đan cho rằng chiếc này hơn một ngàn tệ, trên thực tế là gần mười ngàn tệ, là Hứa Trà đưa.

Hứa Lương Châu chở cô đến ngoài cổng, xung quanh có không ít nam sinh, như để biểu thị công khai sân nhà, hắn kéo cô hôn một cái, nói thật to như một đồ ngốc, "Đây là bạn gái của tôi."

Kỳ thật căn bản không có ai hỏi hắn, cũng không ai nghe.

Người mới ở đây xuất hiện lớp lớp, con nhà giàu càng không phải ít.

Hắn đột nhiên nói những lời này hấp dẫn không ít ánh mắt, bọn con trai nhìn chằm chằm xe hắn, con gái thì lại nhìn trúng gương mặt điển trai nhưng thần kinh của hắn.

Thực sự hiếm thấy.

Đan Đan tức khắc muốn che mặt, mất mặt quá mất mặt.

Ps: Beta của mình đã mất tăm rồi nên mình tự edit kiêm luôn beta, có sai sót mong mọi người góp ý cho mình nhe.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi