ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

Tôi len lén ngước nhìn anh ấy, đúng lúc Chu Châu cũng nhìn sang.

 

Bất ngờ chạm mắt.

 

Tôi cố gắng không nhìn đi chỗ khác, mở to mắt, còn gượng cười với Chu Châu một cái.

 

Chu Châu: ...

 

May mà anh ấy cũng cười đáp lại tôi.

 

"Lâm Thanh."

 

"Ơi, có!" Tôi vội vàng trả lời.

 

Chu Châu quay đầu nhìn Hạ Giang Bắc, anh ấy đã đứng thứ hai trong hàng, sắp đến lượt rồi.

 

Anh đứng dậy.

 

Đôi chân dài sải một bước đến bên cạnh tôi.

 

Rồi hơi khom người, thân thể tiến lại gần. Giữa phố ăn vặt ồn ào, anh dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy, chậm rãi nói:

 

"Nhanh thế đã đổi người thích rồi à?"

 

"Cái..."

 

"Hạ Giang Bắc hả..." Chu Châu ghé sát hơn, hơi thở phả vào tai tôi. "Anh là bạn cậu ấy, Hạ Giang Bắc là bạn cùng phòng anh. Muốn theo đuổi cậu ấy sao không tìm anh?"

 

Tôi...

 

Chết tiệt!

 

Ra là anh ấy nghe thấy tôi gọi lúc nãy!!

 

Nhưng mà, đây thật sự là hiểu lầm!!!

 

Tôi thử đặt mình vào vị trí của anh ấy.

 

Mới mấy hôm trước, tôi còn khóc lóc trước mặt Chu Châu kể về việc mình thích Ngôn Từ đến nhường nào.

 

Vậy mà mới mấy ngày, đã la hét tên một chàng trai khác giữa chốn đông người.

 

Chắc chắn trong lòng Chu Châu, tôi đã trở thành một đứa con gái lăng nhăng, nay thích người này mai thích người kia rồi.

 

Ôi trời, oan uổng như Đậu Nga vậy.

 

Tôi vừa định mở miệng giải thích.

 

Chu Châu đã đứng thẳng dậy, đặt tay lên đầu tôi.

 

Có lẽ vì thấy kiểu tóc tôi hôm nay khá cầu kỳ nên anh không dám xoa mạnh, chỉ khẽ ấn xuống một cái.

 

"Nửa tiếng nữa gặp tôi ở ngã tư phố Thực Bảo." Giọng Chu Châu đều đều, không cho tôi cơ hội phản bác.

 

"... Ừm."

 

35.

 

Đồ ăn vặt đã lấp đầy bụng tôi.

 

Tôi ngồi xuống hàng ghế dài ven đường, lấy đế giày gõ xuống đất.

 

Bóng của ai đó phủ xuống.



 

Tôi ngẩng đầu lên. "A, cuối cùng anh cũng đến rồi!"

 

Chu Châu đứng trước mặt tôi, trên tay cầm một cây kem, đưa tới.

 

"Hôm nay cuối tuần, người xếp hàng đông quá nên anh ra muộn."

 

Tôi nhận lấy cây kem anh đưa, l.i.ế.m một cái, ngon đến mức lông mày muốn nhướng lên.

 

"Ngon quá!"

 

Chu Châu cong môi.

 

Đáy mắt ánh lên ý cười.

 

Bầu không khí tối nay thật tốt, sau khi nói ra sự thật, tuy rằng lại bịa thêm một chút chuyện nhỏ, nhưng cũng không sao.

 

Trong lòng tôi không còn vướng bận gì nữa.

 

Tôi vui vẻ đứng dậy, sánh bước bên Chu Châu.

 

Sải chân Chu Châu rất dài, nhưng chân tôi lại ngắn.

 

Một bước của anh ấy bằng hai bước của tôi.

 

Để cùng bước chân tôi, anh ấy đã chủ động đi chậm lại.

 

"Ngôn Từ đâu?" Chu Châu hỏi.

 

"Em bảo cậu ấy về Thanh Hoa trước rồi! Vì em còn phải đợi anh mà."

 

"Ừ." Chu Châu gật đầu.

 

Đến lượt mình, tôi cũng hỏi anh: "Còn Hạ Giang Bắc thì sao?"

 

"…"

 

Chu Châu nheo mắt "Nhớ cậu ta rồi à?"

 

Tôi…

 

"Đừng nói là anh tin thật đấy chứ?!"

 

Giọng tôi đầy kinh ngạc.

 

Không thể tưởng tượng nổi Chu Châu lại tin thật.

 

Chu Châu nhướng mày "Không."

 

"Vậy mà anh còn nói như thế…"

 

Tôi lẩm bẩm.

 

Ánh đèn đường rọi xuống đầu tôi và Chu Châu, in bóng hai người xuống mặt đất, một cao một thấp.

 

Cùng với nhịp bước chân, hai chiếc bóng khi gần khi xa.

 

Khi vai tôi và Chu Châu chạm nhau, hai chiếc bóng hòa làm một, khi chúng tôi cách xa nhau, hai chiếc bóng lại tách ra.

 

Tôi thích thú chạy tới chạy lui, còn đưa tay ra búng trán anh.

 

Cái bóng dưới mặt đất phản chiếu chuẩn xác từng động tác của tôi.

 



Chu Châu lúc nào cũng thích búng trán tôi.

 

Tôi lại rụt tay về, liếc mắt nhìn Chu Châu đang chăm chú bước đi phía trước.

 

Không phát hiện ra.

 

Hì hì.

 

Bầu không khí buổi tối thật dễ chịu.

 

Thành phố Bắc Kinh phồn hoa, chín giờ tối vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.

 

Đã lâu rồi không được thong thả tản bộ như thế này…

 

"Dạo này học hành thế nào?" Chu Châu hỏi tôi.

 

"Tốt lắm."

 

Tôi gật đầu, vừa bẻ ngón tay vừa kể: "Sáng sáu rưỡi dậy, đọc tiếng Anh, ăn sáng, rồi lên lớp học tám giờ…"

 

Tôi lải nhải một hồi lâu.

 

Chu Châu không đáp lời, anh lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi.

 

Tôi quay đầu nhìn anh: "Sao anh không nói gì nữa?"

 

"…"

 

Lúc đó Chu Châu nghiêng đầu định lấy gì đó, đưa tay ra sau gáy tôi, đồng thời người cũng nghiêng về phía này.

 

Hành động quay đầu của tôi khiến anh bất ngờ.

 

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn.

 

Chóp mũi gần như chạm vào nhau, môi chỉ cách vài centimet.

 

Trong khoảng không gian hẹp ấy xen lẫn tiếng thở gấp gáp của cả hai…

 

"Cái đó…" Tôi cắn môi, định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. "Á!"

 

Tôi vội vàng ôm trán.

 

Anh lại búng trán tôi!

 

Chu Châu mỉm cười, hạ tay xuống, rồi rút ra thứ gì đó trên tóc phía sau gáy tôi.

 

Ngón tay kẹp vật đó lắc lư trước mặt: "Lá khô."

 

"…Cảm ơn anh."

 

Tôi miễn cưỡng nói lời cảm ơn.

 

Chu Châu mỉm cười, ngữ điệu nhấn mạnh từng chữ một, "Không cần khách khí."

 

Nhìn vẻ mặt anh, tôi bối rối gật đầu.

 

Tay vô thức đặt lên n.g.ự.c trái.

 

Nhớ lại khoảng cách nguy hiểm vừa rồi.

 

Thình thịch, thình thịch...

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi