ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

36.

 

Tôi chưa bao giờ thấy hai mươi phút đi bộ từ phố Thực Bảo đến Đại học Bắc Kinh lại trôi qua nhanh như vậy.

 

Cảm giác...

 

Chỉ cần trò chuyện, nhìn nhau, đấu khẩu vài câu với Chu Châu, thời gian đã trôi qquatrong phút chốc.

 

Sắp đến cổng trường rồi...

 

Tôi mím môi.

 

Cố ý bước chậm lại, sải bước chỉ bằng một nửa bình thường.

 

Hai chân như không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa.

 

Chỉ muốn chậm lại thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi...

 

Không hiểu sao,

 

Chu Châu lại một lần nữa bước cùng nhịp với tôi.

 

Khi tôi đi bình thường, anh ấy cũng cố ý đi chậm để chúng tôi có thể sánh bước bên nhau, bây giờ tôi đi chậm, vậy mà vẫn có thể đồng bộ với anh ấy!

 

Gió đêm thoảng qua.

 

Cây kem đã ăn hết từ lâu, vỏ giấy cũng đã nằm gọn trong thùng rác.

 

Tay tôi trống không.

 

Liệu... có nên nắm lấy gì đó không?

 

"Khụ." Chu Châu đi bên cạnh tôi, đột nhiên lên tiếng.

 

Tôi đang rối bời trong lòng thì bị giọng nói của anh làm giật mình.

 

Suýt chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ.

 

Cuối cùng thì chân tôi không nhảy, nhưng tim thì đập thình thịch.

 

Tôi dùng đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, cố tỏ ra vui vẻ: "Trường em sắp đến rồi, ngay phía trước kìa!"

 

"Ừ."

 

"Kem anh mua ngon lắm, lát nữa gửi em link quán nhé?"

 

"Được."

 

"…" Tôi chớp chớp mắt, quyết định nói thẳng.

 

"Đàn anh Chu Châu."

 

"Ừ." Chu Châu vẫn đáp khẽ.

 

Tôi nhắm chặt mắt.

 

Giọng nói cố tỏ ra mạnh mẽ: "Có thể… đi chậm một chút được không? Chỉ chậm một chút thôi!"

 

Ngón cái và ngón trỏ tay trái chụm lại, làm động tác "một chút xíu" cho Chu Châu xem.

 

"…"

 

Chu Châu nhất thời im lặng, rồi bỗng bật cười. Ánh đèn đường, ánh đèn neon hắt lên đáy mắt anh.

 

"Được." Anh nói "Vậy em cũng đi chậm lại một chút."

 

Thế là, bước chân của chúng tôi đồng thời chậm lại.

 

Quãng đường ngắn ngủi vài trăm mét, chúng tôi đi mất mười phút.

 

34.



 

Kỳ nghỉ đông năm nhất đến.

 

Tôi và Ngôn Từ sống cùng một khu.

 

Chúng tôi đã mua vé máy bay từ sớm, dự định ngày nghỉ sẽ cùng nhau về quê.

 

Tết nhất lúc nào cũng vui.

 

Dù mẹ chỉ dịu dàng trong đúng ngày đầu tiên tôi về nhà, nhưng ngày nào cũng là một ngày phấn khởi.

 

Thỉnh thoảng, tôi lại sang nhà Ngôn Từ chơi game.

 

Đôi khi, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy chiếc ghế dài trong sân.

 

Nửa năm trước, tại đây, tôi đã lén hôn Ngôn Từ.

 

Nhưng mà…

 

"Thanh Thanh, cậu rơi xuống rồi!" Ngôn Từ gọi tôi "Nghĩ gì thế!"

 

Tôi quay người lại.

 

Nhìn nhân vật của mình bị kẹt trong khe, không lên được cũng không xuống được.

 

Tôi ủ rũ: "Bị bug rồi…"

 

Ngôn Từ an ủi tôi: "Không sao, ván sau chơi tiếp!"

 

Tôi cười đáp: "Đúng vậy, chúng ta vẫn là bạn tốt."

 

Chiều hôm đó, tôi mải mê chơi game đến nỗi suýt vẹo cả lưng.

 

Đêm giao thừa theo lệ phải thức đón năm mới.

 

Tức là thức càng khuya càng tốt, tốt nhất là thức trắng đêm.

 

Tôi nằm ườn ra giường, dang rộng hai tay hai chân.

 

Sửa sang lại bức ảnh tự sướng vừa chụp rồi đăng lên trang cá nhân.

 

Vừa đăng được mười giây đã có một lượt thích.

 

Là của Chu Châu.

 

Tôi hí hửng mở khung chat với anh ấy, gõ: "Chu Châu, chúc mừng năm mới!"

 

Vừa gửi đi, trong khung chat cũng đồng thời hiện lên một tin nhắn.

 

Chu Châu: "Lâm Thanh, chúc mừng năm mới."

 

Đồng thời luôn…

 

Tôi ôm chăn lăn qua lăn lại mấy vòng, mừng rỡ vì sự trùng hợp kì lạ này.

 

Chu Châu bên kia hình như cũng nhận ra.

 

Dòng chữ "đối phương đang nhập…" hiện lên phía trên khung chat.

 

Chu Châu: "Ừm, chúc mừng năm mới."

 

Tôi: "Anh nói hai lần rồi."

 

Chu Châu gửi một sticker hình con thỏ mặc váy xoay vòng vòng.

 

Rồi nói tiếp: "Tin thứ hai là để trả lời em."

 

Tôi bĩu môi, ra vẻ kiêu kì đáp: "em biết rồi."

 

Bên Chu Châu lại hiện lên dòng chữ "đối phương đang nhập…".

 



Tôi ôm gối, nhìn chằm chằm vào điện thoại, hồi hộp chờ đợi xem anh ấy định nói gì.

 

Nhưng dòng chữ ấy chỉ nhấp nháy một lúc rồi biến mất.

 

Chu Châu không gửi gì cả.

 

Tôi tò mò hỏi: "Vừa nãy anh đang gõ gì vậy?"

 

Tôi cầm điện thoại chờ tin nhắn, nhắm mắt nghỉ ngơi, mơ màng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 

Cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Tôi mơ màng bắt máy: "... A lô?"

 

"Anh làm em tỉnh giấc rồi à?" Giọng nói dịu dàng của Chu Châu truyền đến.

 

Đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc đang xem chương trình đón Giao thừa. Chu Châu ngừng lại một chút, có lẽ đã vào phòng.

 

Bởi vì âm thanh xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

 

Giọng nói dịu dàng của anh ấy khiến tôi chợt tỉnh táo: "Không, em vừa mới chợp mắt tí thôi..."

 

"Ừm." Tiếng thở của Chu Châu truyền qua điện thoại, như lan tỏa khắp căn phòng:

 

"Anh nghĩ, có vài chuyện, nói qua điện thoại vẫn tốt hơn."

 

Tôi ngơ ngác: "Vậy nói qua cái gì thì không tốt?"

 

"..." Chu Châu khựng lại một chút rồi nói tiếp "Tin nhắn WeChat."

 

"À à." Tôi hiểu ra, "Vậy anh muốn nói gì?"

 

"Ừm..."

 

Chu Châu ra vẻ đang suy nghĩ.

 

Rồi anh ấy bất ngờ bật cười, giọng nói trầm thấp, trong màn đêm yên tĩnh, khiến người ta không thể trốn tránh.

 

Cảm giác như anh ấy sắp nói điều gì đó rất quan trọng...

 

Tôi nín thở chờ đợi, bật loa ngoài, muốn nghe cho rõ anh ấy định nói gì.

 

Đợi vài giây, vẫn không nghe thấy gì.

 

Tôi nhíu mày, điện thoại bị hỏng sao? Gọi điện mà không có tiếng?

 

Tôi áp sát tai vào loa điện thoại.

 

"Lâm Thanh"

 

Chu Châu đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm, mê hoặc đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.

 

Vì vẫn đang bật loa ngoài, khoảnh khắc đó, tôi suýt chút nữa bị điếc rồi.

 

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra khỏi tai, xoa xoa cái tai bị "tra tấn" lơ đãng đáp: "Em đây."

 

"Lâm Thanh, anh không muốn làm bạn với em nữa."

 

Tôi đang xoa tai thì khựng lại "Hả, cái gì?"

 

Chu Châu vẫn kiên nhẫn lặp lại:

 

“Anh không muốn làm bạn với em nữa.”

 

"Cái gì cơ?" Đầu óc tôi như bị chập mạch.

 

Chu Châu khựng lại một chút, rồi bật cười "Em ngốc à?"

 

"…"

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi