Ngôn Từ phản ứng nhanh hơn tôi, lập tức ngồi xuống kéo tay cô ấy:
"Dựa vào vai tớ, tớ đỡ cậu."
"Ừm..." Giang Mỹ Mỹ mềm nhũn dựa vào người cậu ấy, chống tay đứng dậy.
Lúc đứng lên còn khẽ hít hà một tiếng.
"Qua ghế dài bên kia ngồi một lát đi."
Nói rồi, Ngôn Từ dìu cô ấy về phía ghế dài trong công viên.
Tôi và Chu Châu đi theo ngay phía sau.
Chu Châu thản nhiên đứng cạnh như người vô hình.
Ngôn Từ đi chậm lại, cùng khớp với bước chân của Giang Mỹ Mỹ, hai tay để ngay ngắn bên người, mặc cho cô ấy vịn vào.
Lưng hơi khom, mũ áo hoodie rơi xuống cổ, để lộ phần gáy trắng nõn.
Hai người họ... thật đẹp đôi...
Tôi vội cúi đầu, đá đá mấy viên sỏi dưới chân.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Hồi bé, tôi và Ngôn Từ cũng từng rất thân thiết.
Không.
Không chỉ hồi bé, mà cho đến tận ngày thi đại học xong, chúng tôi vẫn còn ngồi tựa vào nhau bàn luận về những bộ anime mới ra.
Tôi đã có vô số lần hối hận.
Tại sao…
Chiều hôm đó, bản thân mất trí rồi muốn... hôn cậu ấy.
Từ giây phút đó, từ khi tôi phát hiện hàng lông mi cậu run rẩy, mối quan hệ của chúng tôi thực sự thay đổi.
Tôi thầm mến cậu ấy.
Đã rất lâu rồi.
Còn cậu ấy chỉ coi tôi là một người bạn, nhằm vì giữ thể diện cho tôi nên không nói rõ ràng.
13.
Giang Mỹ Mỹ ngã không nặng lắm.
Nghỉ ngơi trên ghế dài năm phút là hết đau.
Sau đó, bốn người chúng tôi chia tay nhau.
Ngôn Từ và Giang Mỹ Mỹ về Thanh Hoa, tôi nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, đưa tay quẹt mũi.
Quay sang nói với Chu Châu: "Tạm biệt, em cũng về trường đây."
Nói xong là định đi luôn.
Vừa quay người, cánh tay đã bị giữ lại.
Chu Châu vẻ mặt như hiểu hết mọi chuyện, nhìn tôi đầy ẩn ý, nói: "Thích cậu ta?"
"Ai?"
"Cái cậu học Thanh Hoa đó." Chu Châu nhún vai.
Tôi giật mình.
Rõ ràng vậy sao? Diễn xuất của tôi tôi tệ đến thế cơ à?
Nhưng sau lần này, tôi cũng không định làm cái trò thuê bạn trai ngớ ngẩn nữa, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt Chu Châu.
Vì vậy tôi gật đầu.
Không có ý tiếp tục giấu giếm.
Phải, tôi thích cậu ấy.
"À..." Chu Châu vỗ nhẹ lên tóc tôi, giơ ngón trỏ chỉ vào mình "Vậy anh giúp em theo đuổi cậu ta nhé?"
"?" Tôi chưa kịp phản ứng lại lời đề nghị hào phóng anhcủa anh thì đã lỡ miệng hỏi trước: "Anh bao nhiêu tuổi?"
"Em năm nhất đúng không? Anh hơn em 4 tuổi"
"Ồ..."
Tôi gật đầu.
Chu Châu vẫn đang hớn hở lên kế hoạch "Trước tiên, cần phải khơi gợi lòng ghen tuông của cậu ta đã. Vậy nên hai chúng ta chụp một tấm ảnh đôi, đăng lên vòng bạn bè công khai..."
"Chờ, chờ đã!" Tôi giơ tay ngắt lời anh, "Từ bao giờ em đồng ý để anh giúp em em theo đuổi Ngôn Từ thế? EmEm từ chối!"
Chu Châu nhướng mày, hỏi thẳng "Chụp hay không?"