Anh ấy chìa ảnh cho tôi xem, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Đây mới gọi là đang yêu."
Tôi đứng bên cạnh, liếc qua bức ảnh.
Trong ảnh, tay phải tôi túm lấy cổ áo Chu Châu kéo xuống, mặt thì phồng lên, nhưng trông chẳng hề giận dữ, ngược lại giống như một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Còn Chu Châu thì cười toe toét nhìn vào ống kính, áo trước n.g.ự.c bị tôi nắm đến nhăn nhúm, một tay vòng qua cổ khoác lên vai tôi.
"Nhìn em cười tươi chưa kìa."
"... Hiện giờ em không muốn nói chuyện với anh."
1000 tệ!
Chặt c.h.é.m cũng vừa phải thôi chứ!
Điều này khiến tôi không khỏi suy nghĩ về mức độ nghèo khó của Chu Châu...
Ngẫm lại từ đầu đến giờ...
Lần đầu tiên, tôi tóm lấy anh - người đang đeo tai nghe đi bộ ven đường - nhờ giả làm bạn trai…
Chu Châu ngẩn người một chút rồi mỉm cười gật đầu, đồng ý ngay lập tức.
Để chuyển tiền, chúng tôi đương nhiên là phải kết bạn rồi.
Lần thứ hai, tức là ba ngày trước, vì Ngôn Từ dùng bạn gái để chọc tức tôi, tôi bốc đồng quyết định đặt tiệc ăn tối cho bốn người.
Lại tìm đến Chu Châu, thuê anh 300 tệ một ngày.
Ăn uống, gặp mặt, anh đều không cần chi trả một đồng nào.
Càng nghĩ tôi càng thấy kỳ lạ.
Nhìn Chu Châu đang soạn bài đăng lên mạng xã hội: "Anh không lừa em đấy chứ?"
"Anh lừa em thế nào?"
Chu Châu không hề tức giận trước lời chất vấn vừa rồi, vẫn ung dung nhìn tôi.
Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh.
"Ừm..." Tôi nuốt nước miếng, chậm rãi nói ra suy đoán của mình, "Anh, giả danh bạn trai, lừa gạt tài sản của em. Sau đó... để em nợ nần chồng chất, tán gia bại sản."
Tôi nói một hơi dài, còn cố tình dùng giọng điệu rất nghiêm trọng.
Chu Châu vẫn dùng đôi mắt bình thản chằm chằm nhìn tôi.
Bị anh nhìn, tôi bỗng thấy chột dạ.
"Anh..."
"Vậy mà lại bị phát hiện rồi."
Chu Châu nghiêng đầu thở dài.
Hả?!
Tôi mở to mắt, kéo tay anh, "Anh thừa nhận rồi!"
Tôi đưa tay định quay mặt anh lại, kết quả chỉ thấy anh ấy cười đến tận mang tai.
Ánh nắng buổi trưa cũng không rực rỡ bằng Chu Châu lúc này.
Tôi ngơ ngác, "Anh cười cái gì? Bị vạch trần rất tự hào sao?"
"Haha" Chu Châu cười đến mức không đứng thẳng người nổi, "Em thật sự là sinh viên Bắc Kinh à?"
Tôi gật đầu.
"Ngốc quá!"
"... " Dám mắng tôi sao!
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Chu Châu miễn cưỡng ngừng cười, ngồi thẳng dậy, kéo tay tôi đặt sang một bên.
Nét mặt anh ấy dần điềm tĩnh, dù ý cười vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Được, vậy để anh nói cho rõ."
"Ừm." Tôi nhìn lại anh ta.
"Ai trêu chọc ai trước?"
"Em… tìm anh trước."
"Ai nói muốn chuyển tiền cho anh để giả làm bạn trai lừa anh chàng Thanh Hoa kia?"
"Là… em."
"Ồ." Chu Châu lập tức chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không kiêu ngạo, tiếp tục bổ sung, "Anh nói muốn thêm WeChat với em à?"