DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi ngạc nhiên:

- Anh có thể ăn hết nhiều vậy sao?

- Được chứ. 

Mộ Dung Vân Thanh cười nói:

- Anh mà ăn không hết thì em ăn giúp anh.

- Chị, chị xem anh trai này thật hào phóng, chị chỉ gọi có mỗi có chân gà, cánh gà nhỏ với coca, hừ, thật hẹp hòi. 

Tiểu Thiên vui vẻ nói.

- Ăn nhiều đồ ăn kiểu này dễ bị nóng trong người đó.

- Em không sợ nóng trong người, dù sao thì nếu em muốn em cũng sẽ âm thầm ăn vụng đồ ăn của anh trai này, hehe. 

- Tuỳ em vậy.

Mộ Dung Vân Thanh thấy Dương Tử Mi im lặng mỉm cười liền cho rằng cô đang ngại ngùng.

Lúc nãy Dương Tử Mi gọi hai cái cánh gà, chân gà và coca, giờ đã được đem ra. 

Cô lấy một ly coca, một chân gà và một cánh gà đặt sang một chỗ khác trên bàn, giống như là đang để phần cho người khác vậy.

Dĩ nhiên là cô để phần cho đồ quỷ tham ăn Tiểu Thiên kia, chỉ là người ngoài không nhìn thấy mà thôi.

- Oa, nhìn ngon quá, em nhất định phải ăn thật ngon mới được. 

Hòn phách Tiểu Thiên từ khối ngọc bay ra bên ngoài, ngồi ở một bên ghế, tham lam ngửi hương thơm đồ nướng.

Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc hỏi:

- Em đang đợi ai sao? 

- Không ạ.

Dương Tử Mi lắc đầu.

- Thế sao lại có hai ly coca? 

Mộ Dung Vân Thanh không nhịn được bèn hỏi.

Dương Tử Mi cười cười, ghé sát vào anh nhỏ giọng nói:

- Cho tiểu quỷ sủng vật em nuôi ăn, lát nữa nếu nó có ăn đồ ăn của anh, anh cũng đừng để ý nha. 

Mộ Dung Vân Thanh nghẹn họng trân trối nhìn cô.

Quỷ sủng?

Cô vậy mà lại nuôi quỷ làm sủng vật? 

Anh từng bị quỷ hồn quấn thân, lại thêm hồi ở Myanmar từng gặp qua một vị đại sư cũng nuôi quỷ làm sủng vật nên anh không hề nghi ngờ lời Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi cười cười, chỉ vào cái chân gà ở bên cạnh.

Cái chân gà này vốn dĩ lúc nãy còn nóng hầm hập toả mùi hương, bây giờ chẳng còn tí mùi thơm nào. 

Anh không nhịn được mà lè lưỡi.

- Cho em một cái chân gà, để chị ăn lại cái của em.

Dương Tử Mi đem cái chân gà trong đĩa của mình cho Tiểu Thiên, còn mình thì cầm lấy một cái cánh gà ăn. 

Cô vốn vô cùng xinh đẹp, khí chất lại ôn nhu nhã nhặn, như là tiên nữ từ trong tranh bước ra, bây giờ lại cầm cái cánh gà bị sém nhẹ cắn một cách tỉnh bơ, thực sự là có chút huỷ hình tượng.

Dương Tử Mi cũng không làm bộ, mà còn ra vẻ tham ăn, vô cùng hưởng thụ cảm giác cay nóng cánh gà mang lại trên đầu lưỡi.

Vì vậy, bộ dạng cô ăn uống trong mắt Mộ Dung Vân Thanh vừa ngây thơ vừa đáng yêu, làm anh hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên đời này cho cô ăn. 

Anh cũng cầm lấy một cái chân gà, cúi đầu cắn một miếng.

Anh đã nếm qua không ít sơn hào hải vị, vì vậy mà khẩu vị cũng có hơi khó chiều.

Nhưng chân gà nướng này cũng là tương đối có hương vị đây. 

Đó không phải điều quan trọng, mà quan trọng là chân gà này là cô đưa cho anh ăn, hơn nữa anh còn được nhìn cô ăn.

Cảm giác này thật đặc biệt.

Tiểu Thiên bên kia đã sớm tiêu diệt sạch sẽ xong toàn bộ hương thơm của đồ ăn, miệng còn chảy nước miếng mong chờ đồ ăn của Mộ Dung Vân Thanh được mang ra. 

Rất nhanh, đồ ăn Mộ Dung Vân Thanh gọi đã được đem ra đặt đầy một bàn.

- Cho tiểu quỷ của em ăn cái đã!

Dương Tử Mi không chút khách khí, lựa chọn từng loại đồ ăn trong khay của mình bỏ vào trong đĩa của Tiểu Thiên. 

Mộ Dung Vân Thanh đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ là rất hứng thú nhìn từng loại đồ ăn trong nháy mắt mất hết hương thơm.

Dương Tử Mi ăn thêm mấy thứ thì đã cảm thấy no, còn Tiểu Thiên đã sớm ôm bụng ngồi một bên hít thở, trông rất đáng yêu.

- Phải rồi, Dương tiểu thư dạo này vẫn ổn chứ? 

Mộ Dung Vân Thanh tìm đề tài gợi chuyện.

- Ừ, vẫn tốt.

Dương Tử Mi gật đầu. 

- Em có gặp anh ta lần nào không?

- Anh ta? Anh ta là ai?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi. 

- Long Trục Thiên. 

Khi Mộ Dung Vân Thanh nhắc đến cái tên này, vẻ mặt anh thêm vài phần ngưng trọng, đáy mắt lộ ra vẻ vừa kính vừa sợ, giống như đang nói đến một cái tên vô cùng đáng sợ vậy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi