DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Anh quen biết Long Trục Thiên sao?

Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.

Mộ Dung Vân Thanh gật gật đầu. 

- Làm sao mà quen nhau vậy?

Dương Tử Mi rất muốn nghe người khác nói nhiều chuyện về Long Trục Thiên một chút, cho dù là mấy chuyện linh tinh như lông gà vỏ tỏi cô cũng thấy rất hứng thú.

Không ngờ được, Mộ Dung Vân Thanh vậy mà lại quen biết Long Trục Thiên. 

Con ngươi đen láy của Mộ Dung Vân Thanh ngưng trọng lại, nhìn cô qua mắt kính:

- Em có biết anh ta thực sự là loại người như thế nào không?

Dương Tử Mi lắc đầu, hứng thú hỏi: 

- Anh thử nói xem, anh thấy anh ấy là loại người thế nào?

Mộ Dung Vân Thanh né tránh ánh mắt của cô, hơi hơi cúi đầu đáp:

- Là một người không ai vượt qua được. 

- Ồ?

Dương Tử Mi cảm thấy kỳ quái, người kiêu ngạo như Mộ Dung Vân Thanh mà cũng đánh giá người khác như vậy sao?

- Anh ấy như thế nào mà khiến anh cảm thấy không thể sánh bằng? 

Dương Tử Mi truy hỏi đến cùng.

Mộ Dung Vân Thanh chỉ cười mà không đáp, cúi đầu xuống uống một hớp coca.

- Cảm giác thôi. 

- Cảm giác sao? Anh ấy rốt cuộc là người như thế nào vậy?

Dương Tử Mi cảm thấy thật chán ghét anh, ngồi nói nửa ngày cũng chưa nhận xét Long Trục Thiên là người thế nào, trong cảm nhận của anh, Long Trục Thiên rốt cuộc ghê gớm kiểu gì.

- Không nói rõ được. 

Nhìn thấy bộ dáng nôn nóng muốn tìm hiểu về Long Trục Thiên của cô, Mộ Dung Vân Thanh bỗng cảm thấy tâm tình nguội lạnh.

Anh lấy khăn tay ra, lau lau miệng, đứng dậy nói:

- Dương tiểu thư, anh còn có việc bận, em cứ từ từ ăn đi. 

Dương Tử Mi thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không muốn ép buộc, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, anh bận thì thôi vậy.

Mộ Dung Vân Thanh ý tứ nhìn cô một cái rồi đi ra khỏi quán đồ nướng. 

- Chị, tên Mộ Dung Vân Thanh này thích chị à nha.

Tiểu Thiên ở một bên uốn lưỡi.

- Ha ha. 

Dương Tử Mi cười cười, đương nhiên là cô cảm nhận được khác biệt trong cách Mộ Dung Vân Thanh đối xử với cô.

Đời người thật là một chuỗi những chuyện kì lạ, kiếp trước cô chỉ muốn tìm một người đàn ông hai chân để yêu đương, để chấm dứt cuộc sống bôn ba khắp nơi, vất vả tìm mãi cũng không thấy một người đàn ông nào nguyện ý trao tình yêu cho một kẻ ăn mày như cô.

Đến kiếp này, cô vô tình cắm liễu, hoa lại nở khắp nơi, người ở kiếp trước cô cho rằng cao không với nổi thì kiếp này lại coi trọng cô. 

Có lẽ là có liên quan đến năng lực của mình.

Một người muốn kết giao với kiểu người như thế nào thì nhất định phải khiến bản thân trở thành dạng người như vậy.

Từ quán nướng đi ra, lúc đi ngang qua phố đồ nữ, Dương Tử Mi ngẫm lại bản thân mình cũng lâu rồi không đi dạo phố mua quần áo, đa số quần áo mà mình hay mặc đều do mẹ mua, bình thường mẹ mua gì thì mình mặc cái đó. 

Dương Tử Mi tuỳ ý đi vào một gian hàng có trang trí rất được, là một cửa hàng quần áo kiểu cách, kiểu dáng quần áo bên trong rất hợp với ý cô.

Trong cửa hàng có vài nhân viên mặc đồng phục đang nhiệt tình đón tiếp vài vị khách vừa vào.

Quần áo trên người Dương Tử Mi rất bình thường, đó là một cái váy trắng mẹ cô mua được ở cửa hàng giá rẻ, lại thêm tuổi cô còn nhỏ, bên cạnh cũng không có người lớn đi cùng nên không hề có nhân viên nào đi lại đón tiếp cô, chỉ nghĩ cô là người bình thường đi bộ qua thôi. 

Dương Tử Mi sớm đã quen với chuyện này rồi, cô cũng rất vui vẻ đón nhận.

Cô nhìn trúng một bộ váy dài màu trắng trên người người mẫu.

Chiếc váy dài này nhìn qua vừa đơn giản vừa phóng khoáng, bên hông còn có một cái nơ bướm màu bạch kim, khiến cho người khác cảm thấy vừa phiêu dật, vừa thời trang, mặc vào nhất định rất đẹp. 

- Chị ơi, em có thể mặc thử cái váy này không?

Dương Tử Mi hỏi một người nhân viên đứng gần đó.

Nhân viên cửa hàng lười biếng đáp: 

- Ngại quá, cái váy đã có người đặt mua rồi, nó rất đắt tiền đó, em nên xem cái khác đi.

Có người đặt trước rồi?

Dương Tử Mi hơi nhíu mày, cô cũng không ngại khi nhân viên cửa hàng nghĩ cô không có tiền, nhưng cô thực sự rất thích cái váy này. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi