DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Nhưng mợ hai phòng cô như phòng cướp, có đồ gì cũng âm thầm đưa cho con bà, chỉ cho Dương Tử Mi ăn cơm thừa canh cặn, giống như nuôi một con chó. Khi đó cô mới sáu tuổi đã phải làm đủ việc nặng từ nhóm bếp, đốn củi, cho lợn ăn, giặt quần áo, quét rác, nếu có chút nào không hợp ý mợ hai, thì xác định không bị đánh cũng bị mắng, nói cô ăn không ngồi rồi, nói cô là đồ tang môn tinh gì đó.

Dương Tử Mi chịu đủ loại ấm ức, có đôi lúc cô mách chuyện với cậu hai, cậu hai tuy thương cháu gái, nhưng cả đời đã bị vợ bắt nạt, chỉ đành hút thuốc bảo cô nhịn một chút.

Cô chịu đựng khoảng một tháng, đến một ngày bị mợ hai đánh một trận, không cho cô ăn mà còn bắt cô đi đốn một đống củi thì cô không chịu nổi nữa, đành trộm mấy cái bánh bao, lặng lẽ trốn đi, lưu lạc ở thành phố. 

Cô lang thang trong thành phố, bị người khinh bỉ, nếm đủ loại đau khổ. Bữa no bữa đói, thường ở sau phòng bếp khách sạn trộm đồ ăn thừa của họ.

Có một lần ăn vụng bị ném ra lề đường, đau đến chết đi sống lại. Vừa lúc gặp được cậu cả đi bàn việc làm ăn, cô ôm chân hắn cầu xin ông ta mua cho cô chút bánh mì để ăn.

Cậu cả chỉ mua cho cô một cái bánh mì rồi nhanh chóng rời đi, không quan tâm tới cô. 

Khi đó cô đã hiểu, mình đã hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi, không có ông bà cha mẹ, trên đời này cô không có một người thân thích nào khác nữa.

Kiếp này, tuy đã tránh được thảm kịch kiếp trước, nhưng mẹ cô luôn khiêm tốn. Mỗi lần đến nhà ngoại, đều bị coi thường, thương thấu tâm can.

Tuy anh chị em của mình hám lợi, nhưng Hoàng Tú Lệ lương thiện vẫn luôn nhớ tới nhà ngoại, nhớ tới bọn họ. Không ngại tốn tiền, chuẩn bị túi lớn túi nhỏ tặng cho họ. 

Dương Tử Mi thấy mẹ như vậy, cũng hiểu lòng bà, thở dài một hơi, xách đồ xuống dưới.

Sadako thấy họ đi xuống, tiến đến phía trước cầm lấy đồ bỏ vào cốp xe.

- Nữu Nữu, cô ấy là ai? 

Hoàng Tú Lệ thấy cô gái có màu tóc giống con gái mình như đúc, có vài phần giống nhau nên nghi hoặc hỏi.

- Sadako là giúp việc của con.

Dương Tử Mi giới thiệu. 

Sadako vội vàng khom lưng gật đầu chào Hoàng Tú Lệ:

- Chào bà chủ!

Vừa nghe xưng hô bà chủ, Hoàng Tú Lệ giật mình, mãi sau mới kịp phản ứng, vội vẫy tay bảo: 

- Gọi dì là được rồi.

Sadako nhìn về phía Dương Tử Mi.

- Vậy gọi là dì đi. 

Dương Tử Mi gật gật đầu, tránh cho mẹ lại cự nự.

- Chào dì ạ!

Âm thanh của Sadako ngọt ngào nhu thuận, người lại xinh xắn. Quan trọng hơn là trông rất giống con gái mình, Hoàng Tú Lệ liền có hảo ý cảm với cô. 

Sau khi chuyển hết đồ lên xe, suy xét vấn đề an toàn, Dương Tử Mi để mẹ ngồi ghế sau.

Vốn cô định để Sadako ngồi sau tán gẫu với mẹ, nhưng lại sợ khí âm sát của cô ấy xâm nhập vào cơ thể mẹ, đành đề Sadako ngồi ghế trước.

- Nữu Nữu, con biết lái xe à? 

Hoàng Tú Lệ cho rằng Sadako sẽ lái xe, không ngờ lại là con gái mình, bà chưa từng thấy con gái lái xe bao giờ, liền thắc mắc.

- Vâng mẹ ạ, không có gì đâu, kĩ thuật lái xe của con rất tốt.

Dương Tử Mi an ủi. 

- Nhưng con mới mười lăm tuổi, chưa đủ tuổi lái xe, sẽ bị cảnh sát bắt đó.

Hoàng Tú Lệ nôn nóng nói.

- Không sao đâu! 

Nếu thật sự gặp phải cảnh sát giao thông, cô sẽ dùng Chướng Nhãn Pháp là được.

- Dì... không có việc gì đâu, chủ nhân sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.

Sadako quay đầu an ủi Hoàng Tú Lệ. 

Không biết có phải do Sadako lớn tuổi hơn, nên nói chuyện rất có sức thuyết phục. Nghe cô nói vậy, sự bất an của Hoàng Tú Lệ cũng biến mất, yên tâm ngồi ở phía sau.

Cả đời bà đều chưa từng ngồi xe tốt như này, tuy cảm giác hơi mất tự nhiên, nhưng cũng có chút hưng phấn.

Trong lòng bà nghĩ khi người nhà ngoại nhìn thấy con gái lái xe như vậy về, chắc hẳn sẽ không khinh thường mình, sẽ thay đổi sắc mặt khác cho mình xem. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi