DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Quãng đường từ thành phố A đến thôn Hoàng nhà ngoại dự kiến ngồi xe mất ba tiếng, nhưng do năm ngoái mới thông đường cao tốc đến đó nên thời gian rút ngắn một nửa.

Bởi vì chở mẹ nên Dương Tử Mi cũng không dám thả tốc độ đua xe, nếu không sẽ càng nhanh hơn.

Dựa vào kí ức, Dương Tử Mi không cần hỏi mẹ, chậm rãi lái xe tới thôn Hoàng. 

Quả nhiên, không khí ở bên này cầu thì dễ chịu, vừa sang bên kia cầu lập tức cảm thấy khô hạn nóng bức oi ả, yết hầu khát khô, vô cùng khó chịu.

Đưa mắt nhìn bốn phía, cây cối quanh thôn đều héo rũ, cỏ xanh trên mặt đất đều không thể phát triển được, mặt đất bị khô hạn nứt toác ra.

Có điều, trong thôn cũng có vẻ giàu có hơn so với lúc trước cô tới. Những ngôi nhà xây bằng đất lúc trước, bây giờ đều được thay thế bằng nhà cao tầng, thậm chí có không ít biệt thự theo phong cách châu Âu. 

Thôn này vốn có địa hình phong thủy vô cùng tốt, nằm ở cửa kho hàng Sơn Hoàn, tài vận từ bốn phía đổ tới. Trước kia, người trong thôn dù ra ngoài làm ăn buôn bán hay ở nhà làm nông nghiệp, cũng đều thuận nước thuận buồm.

Bởi vì thủy là tài.

Mấy năm gần đây không biết làm sao, như kiểu tài nguyên của mọi người chạy đi đâu hết, cầu tài cũng không dễ dàng, cả thôn dường như chỉ còn lại cái vỏ bọc vốn có. 

- Nữu Nữu, họng mẹ rất khó chịu.

Không khí khô hanh làm cổ họng Hoàng Tú Lệ khó chịu, liên tục sặc vài lần.

Dương Tử Mi đưa cho bà một viên thuốc chế từ tuyết liên, để bà ngậm vào. 

Cổ họng Hoàng Tú Lệ dần thoải mái hơn.

Thấy sắp được gặp người nhà ngoại, bà liền khẩn trương kéo tay Dương Tử Mi đi vào.

Dương Tử Mi vốn định đi vòng quanh một chút, nhưng thấy mẹ như vậy, cũng đành ở lại sắp xếp mọi thứ trước. Đỗ xe ở bãi đất trống ven đường, rồi cùng Sadako giúp mẹ xách đồ vào thôn. 

Bởi vì thiếu nước lâu ngày, trẻ con trong thôn có vẻ tương đối đen, làn da không được tốt lắm.

Dương Tử Mi và Sadako có mái tóc dài màu băng lam, lại thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngọc, vừa vào thôn đã thu hút sự chú ý của đám trẻ con, bọn chúng vây lại nhìn.

Hoàng Tú Lệ vui vẻ hỏi chúng là con cái nhà ai, sau đó lấy bánh mì trong túi chia cho chúng ăn. 

Bánh mì mà Hoàng Tú Lệ làm ở thành phố A đều là hạng nhất, mỗi đứa được ăn đều vô cùng sung sướng. Vài đứa không ngừng gọi bà là “cô”, làm cho bà cũng rất vui mừng.

Tất cả đều hiện lên trước mắt Dương Tử Mi, làm cô cảm thấy vô cùng xót xa.

Cô biết mẹ luôn khát vọng được người trong thôn mở rộng tấm lòng đón nhận. 

- Chị, chị đến rồi ư?

Hoàng Anh Kỳ chính là người cậu họ đã tìm đến Dương Tử Mi, khi nhìn thấy Hoàng Tú Lệ, vội vàng nhiệt tình đi lên chào hỏi, ánh mắt dừng ở Sadako và Dương Tử Mi đằng sau bà:

- Chị có hai cô con gái sao? Ai là thầy tướng Dương Tử Mi vậy? 

- Đây là Nữu Nữu nhà chị, tên là Dương Tử Mi.

Hoàng Tú Lệ nói với Dương Tử Mi:

- Tử Mi, chào cậu họ đi con. 

Dương Tử Mi không có ấn tượng gì đối với cậu họ Hoàng Anh Kì này, nhìn ông ta có tướng mạo cũng được, rồi gật đầu chào:

- Chào cậu họ!

- Được rồi, được rồi, cậu thật xúc động, không ngờ lại được thầy tướng nổi tiếng thành phố A gọi là cậu họ. 

Hoàng Anh Kỳ có chút khẩn trương nói.

- Anh Kỳ, em cũng thật là, Nữu Nữu chỉ là một đứa trẻ mà thôi, em đừng khách khí với nó.

Hoàng Tú Lệ ngại ngùng cười nói. 

Hoàng Anh Kỳ vẫn làm ăn ở thành phố A, đã sớm nghe nói danh hào của Dương Tử Mi, lại không nghĩ tới đó là thân thích nhà mình.

Khi người trong thôn vì khô hạn quá lâu, bọn họ nhờ ông ra ngoài tìm kiếm biện pháp giải quyết. Việc đầu tiên ông nghĩ tới là tìm thầy phong thủy về coi, xem có phải phong thủy trong thôn có vấn đề gì không.

Không ngờ sau khi nghe ngóng, lại phát hiện thầy phong thủy lợi hại trong tin đồn chính là con gái của chị họ đã lâu không gặp, lập tức hưng phấn tới cửa cầu quẻ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi