DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Hạ Mạt cố nén cảm giác buồn nôn.

- Có tiền có đẳng cấp? Không phải tuần trước ông chủ Trần vừa quỳ trước mặt giám đốc ngân hàng công thương cho vay một nghìn vạn để quay vòng vốn sao? Công ty đã nợ nần chồng chất, tiền nợ đã lên đến một trăm triệu rồi mà vẫn còn có tâm trạng ở đây tán gái, thật là đáng khâm phục. Còn về đẳng cấp, vòng vàng và đồng hồ vàng trên người của ông, chẳng qua là hàng bán ba mươi tệ một cái từ phố Văn Lai mà thôi, có gì đáng để khoe khoang? - Dương Tử Mi một bên lạnh lùng nhìn, môi cong lên trào phúng nói.

Trần Bảo Thành vừa nghe thấy, sắc mặt biến đối, sợ hãi nhìn cô: 

- Cô… Làm sao cô biết được?

- Tôi biết thì đã sao? - Dương Tử Mi nhíu mày.

- Bây giờ tôi còn chưa tức giận, ông mau cút đi thật xa đi, đừng làm bẩn mắt tôi. 

Hạ Mạt nghe thấy, cũng biến sắc.

"Công ty ông ta nợ nần chống chất như vậy mà cha mình còn hợp tác, quả thật rất nguy hiểm." - Hạ Mạt suy nghĩ.

Cô nhìn Dương Tử Mi hỏi: 

- Tử Mi, điều cậu nói là thật sao?

Dương Tử Mi gật đầu.

- Vậy mình phải nhanh chóng nói với bố mình. - Hạ Mạt vội vàng chạy qua một bên, gọi điện thoại cho Hạ Quốc Huy, nói lại những lời của Dương Tử Mi cho ông nghe. 

- Bố đang làm hợp đồng hợp tác cho hai công ty, ngày mai sẽ ký... Tiểu Mi thật sự nói vậy sao? - Hạ Quốc Huy vừa nghe, căng thẳng đứng lên.

- Vâng! Bố đừng để bị lừa, tình hình cụ thể thì nên hỏi Tử Mi.

- Bố tin Tử Mi! Nếu con bé đã nói như vậy, nhất định không sai. May thật! nếu không... bố con ta tiêu đời rồi. 

Hạ Quốc Huy cảm thán nói:

- Tiểu Mi lại cứu gia đình chúng ta nữa rồi.

- Vâng ạ! 

Hạ Mạt tắt điện thoại liền quay trở lại chỗ cũ, không biết tại sao lại thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trước mặt Dương Tử Mi nước mắt nước mũi đầy mặt cầu xin:

- Dương đại sư! Van xin cô hãy cứu tôi, chỉ ra một con đường sáng cho công ty tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.

- Xin lỗi! Dù có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không tùy tiện chỉ điểm cho người khác. Nếu ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ khiến cho ông phá sản trong đêm nay. - Thấy có không ít người ra vào nhìn bọn họ, Dương Tử Mi chán ghét nói. 

Lúc này, Mẫn Cương vừa mua vé xong chạy lại đây, thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trên đất, hơi nhíu mày hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trần Bảo Thành là họ hàng xa của nhà họ Mẫn, bình thường ông ta cũng hay qua lại với nhà họ Mẫn nên nhận ra Mẫn Cương, vội vàng đứng dậy nắm lấy cánh tay Mẫn Cương, vội vã nói:

- Mẫn Cương! Cháu quen với Dương đại sư phải không? Có thể nhờ Dương đại sư giúp chú một chút không, chỉ ra một con đường đi cho chú. 

- Chú à! Không phải cháu không muốn giúp mà là không giúp được. - Mẫn Cương chán ghét tránh cái tay béo của Trần Bảo Thành, lạnh lùng nói.

- Đi thôi! - Dương Tử Mi không ngờ, bởi vì bộ dạng của Trần Bảo Thành mà cô lại trở thành tiêu điểm, liền lên tiếng.

- Dương đại sư! Dương đại sư… - Trần Bảo Thành đuổi theo sau kêu lớn. 

- Câm miệng!

Dương Tử Mi chán ghét nói:

- Cho dù ông có quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm thì tôi sẽ không vì một tên súc sinh chỉ vì tiền mà không quan tâm đến máu và nước mắt của người khác, ỷ vào những đồng tiền dơ bẩn của mình mà huỷ hoại biết bao cô gái trẻ. Lập tức cút đi cho tôi! 

Trần Bảo Thành giật mình nhìn thấy cô vô cùng chán ghét, không dám lấy tiền ra nói nữa, trong lòng thầm tính toán làm sao thì mới có thể nhờ cô chỉ điểm cho.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi