DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Từ cửa vào đến sàn nhảy lầu một, có hai hàng những cô gái đẹp hóa trang thành những nhân vật trong Game để tiếp khách, dáng vẻ khác nhau, cuồng dã nóng bỏng hoặc thanh thuần mềm mại nhưng đều khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì tâm tình đã kích động.

Năm người chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, quên tất cả những gì không vui do Trần Bảo Thành mang đến, hưng phấn tò mò hết nhìn Đông rồi nhìn Tây.

Ngay cả Mẫn Cương, chân cũng bắt đầu dậm nhịp theo tiếng nhạc mạnh ở bên trong. 

- Ôi! Nhanh lên nhanh lên! - Hạ Mạt kiềm chế không được sự phấn khích trong lòng, một tay kéo Dương Tử Mi, một tay kéo Lam Nha Nha, muốn chạy nhanh vào trong.

Nhưng không ngờ, vì quá hấp tấp, va vào một người đàn ông vừa từ trong đi ra.

Hạ Mạt muốn nhanh chóng vào trong, nhanh miệng nói xin lỗi, sau đó tiếp tục chạy vào. 

- Đụng vào người khác xong rồi đi như vậy sao? - Người đàn ông bị va phải kia nắm lấy cánh tay Hạ Mạt, lạnh lùng nói.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là La Anh Kình, một trong tứ đại công tử ở thành phố B, nghe nói là em họ của La Anh Hào.

Con người anh ta không thích bị phụ nữ đeo bám. 

La Anh Kình cũng nhận ra cô, bàn tay giữ lấy cánh tay Hạ Mạt cũng thả lỏng, môi mỏng tà mị cong lên lộ ra nụ cười khoa trương, nhìn Dương Tử Mi nói:

- Thế giới này thật là nhỏ, chúng ta lại gặp nhau! Ha ha... đã lâu không gặp nhỉ?

- Đúng vậy! Chào anh. - Dương Tử Mi thản nhiên lên tiếng, nếu không vì nể mặt La Anh Hào, cô cũng lười nói lời lạnh nhạt với anh ta. 

- Hai người biết nhau à? - Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn La Anh Kình, trong lòng khẽ rung động.

La Anh Kình là con nhà giàu, cho dù là vẻ bề ngoài hay là cách ăn mặc đều rất sang trọng. Dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt tà mị, hơi giống với ngôi sao ca nhạc Vương Lực Hoành mà Hạ Mạt thích nhất.

- Có biết... có biết! Tôi và cô Dương sao có thể không biết nhau? - La Anh Kình nghiến răng nghiến lợi nói. 

Vừa nhìn thấy cô, anh ta lại nhớ đến hai thanh kiếm cổ kia, hận không thể chém đi hai tay của Dương Tử Mi.

Đương nhiên là anh ta chỉ nghĩ vậy thôi, anh ta sẽ không dại gì như con thiêu thân lao vào lửa mà đi trêu chọc cô.

- Vậy chúng ta đi chơi với nhau luôn đi. Chào anh! Em là Hạ Mạt... Hạ trong từ mùa Hạ, Mạt trong từ bong bóng. - Hạ Mạt nhiệt tình ngẩng mặt nói. 

- Vậy sao? Bong bóng mùa hè xinh đẹp đáng yêu? Chẳng phải chỉ cần thổi một cái thì sẽ tan sao?

Ánh mắt đào hoa của La Anh Kình nhìn Hạ Mạt, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị. Anh ta một người có tình trường dày dạn, cô gái nào có ý với anh ta, anh ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Mặt khác Hạ Mạt chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, ánh mắt nhìn anh ta chằm chằm như vậy chứng tỏ anh đã thành công hấp dẫn được một cô gái nhỏ.

Mặt Hạ Mạt hơi đỏ, cúi đầu không dám nhìn La Anh Kình. 

Dương Tử Mi không nhịn được mở thiên nhãn xem chuyện nhân duyên của hai người sau này.

Cô phát hiện ra sau này hai người sẽ thành vợ chồng, chỉ là còn đường tình duyên khá gập ghềnh.

Hạ Mạt và La Anh Kình? 

Dương Tử Mi đổ mồ hôi nhìn hai người.

Hạ Mạt đơn thuần hoạt bát như vậy còn La Anh Kình là một công tử quần lụa áo là. Nếu ông trời muốn để hai người họ ở cùng với nhau... Hạ Mạt sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực đây?

Vừa nghĩ đến việc này, cô không nhịn được trừng mắt nhìn La Anh Kình. 

La Anh Kình đột nhiên bị cô trừng mắt, giống như anh là người giết cha cô vậy, sợ đến mức rụt cổ lại. Vốn định trêu đùa Hạ Mạt một chút, bây giờ không dám nữa, vội vàng lấy cớ bỏ chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi