DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

cá mặt người 1

“Có lẽ đây là lần đầu tiên có nhân loại nói chuyện với Thiên Ngô”
Người ở bên kia chiến hào phát hiện ra Cửu Nguyên không phái chiến sĩ cấp cao tới đối phó với Thuỷ Thần, mà cậu tư tế thiếu niên kia lại đi đến bờ sông, cả đám đều rất kinh ngạc.

Thố Khâu nói thầm với anh cậu ta: “Anh, chúng ta có qua giúp họ không? Nếu Thuỷ Thần đại nhân ăn Mặc đại thì làm sao giờ?”

“Giúp? Giúp kiểu gì? Để xem tình hình đã rồi tính.” Thố Hống có ấn tượng rất tốt đối với Nghiêm Mặc và Cửu Nguyên, nhưng vẫn chưa đến mức anh có thể vì đối phương mà đắc tội với một thế lực hung ác ngay trước cửa nhà người ta.

Tộc Biên Khê và bộ lạc Thổ Nhai đều nghĩ như vậy.

Bộ lạc Hoàng Tinh bởi vì ở bên kia bờ sông, tuy rất cảnh giác và thận trọng đối với Ma Nhĩ Càn, nhưng cũng không đến mức phải sợ đối phương, mà cũng không muốn vươn tay trợ giúp Cửu Nguyên có thể xem như người xa lạ, nên các thành phần ở đây, hóng chuyện là chiếm đa số.

Tộc Người Rắn có thể coi là bộ tộc có hảo cảm cao nhất đối với Cửu Nguyên, lại dính tới chuyện di cư về sau, nên cũng rất lo lắng cho an nguy Cửu Nguyên, nhưng lúc này vẫn chưa tới mức bọn họ phải nhúng tay vào, mặt khác, bọn họ cũng muốn xem thử xem vũ lực và năng lực đối phó với nguy nan của Cửu Nguyên như thế nào, nên không vội đứng ra bênh vực Cửu Nguyên.

Người Ma Nhĩ Càn thì ngoại trừ nô lệ, dù là ai cũng đều hy vọng Thuỷ Thần có thể nuốt sống tên tư tế kia.

Nhưng sự tình lại nằm ngoài ý muốn của họ, ngay cả bọn Nguyên Chiến cũng không ngờ tới.

Nghiêm Mặc vẫn luôn chú ý đến mấy nô lệ bị xem như tế phẩm đang trôi giữa sông, hắn vốn tính nhờ Cửu Phong hỗ trợ, trước tiên cứu người lên đã, nhưng lúc hắn thấy cái đuôi to thô dài của Thuỷ Thần giống như con mãng xà hất mấy người kia lên bờ, thì hắn không vội vã nữa.

Có điều tình trạng của mấy người kia không được ổn cho lắm.

Có lẽ Thuỷ Thần đang bực mình nên không muốn hưởng dụng tế phẩm, hoặc là nó đang tức giận vì hành vi ném người vào sông của nhân loại, cái đuôi đó không dịu dàng chút nào.

Có hai tên nô lệ hình như bị thương hơi nặng, nước ở bờ sông rõ ràng không sâu lắm, nhưng bọn họ vẫn nằm sấp trong nước không đứng lên được, mà các nô lệ khác thì chắc là do quá sợ, cứ lăn lông lốc, căn bản không biết bọn họ chỉ cần đứng lên đi vài bước là có thể tới được bờ sông, đương nhiên bọn họ cũng không thèm cứu đồng bạn của mình.

Nghiêm Mặc không thể cứ vọt vào sông mà cứu người, Thuỷ Thần còn đang nhìn chằm chằm hắn kìa, rõ ràng không có mắt, nhưng phương hướng nó nhìn không hề lệch. Không, hắn nói sai rồi, trên cái đầu lớn nhất không có mắt, nhưng bảy cái khác thì có ngũ quan đầy đủ.

Nghiêm Mặc đi đến bờ sông, ngẩng đầu lên, vươn tay, lần này hắn không dùng loa, mà điều động toàn bộ tinh thần lực, ngữ điệu vững vàng nói với quái vật khổng lồ đang trồi nửa thân trên mặt nước: “Xin chào, Thuỷ Thần đại nhân, cô có thể hiểu tôi nói gì không?”

Thuỷ Thần há miệng, nhìn như muốn phun nước vào mặt hắn, nhưng lúc nghe đối phương nói một câu, nó liền không phun nước miếng nữa.

“Moo ngao ——! Nhân loại, mi, biết… nói?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên có nhân loại nói chuyện với nó? Thiên Ngô chần chờ hồi lâu mới đứt quãng trả lời hắn.

Nghiêm Mặc mỉm cười, có thể nói chuyện là tốt rồi: “Thuỷ Thần đại nhân, tôi là tư tế Tổ Thần, Tổ Thần ban cho tôi năng lực có thể câu thông với vạn vật trong thiên hạ. Đầu tiên, tôi hy vọng cô có thể hiểu rằng, tôi không có ý làm hại cô. Mặt khác, có mấy người trong sông, tôi có thể xuống đưa họ lên không? Tôi thấy có vẻ như cô không định ăn họ.”

Thiên Ngô lại trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ như đang cố gắng hiểu ý Nghiêm Mặc: “Không.”

Nghiêm Mặc cũng cố gắng hiểu ý đối phương: “Ý cô là không cho tôi đưa họ lên? Hay mấy người kia đã sắp chết.”

“Không chết, chết, không thể… ăn.”

Hoá ra người ta rất kén ăn, thịt phải là thịt tươi thì mới ăn. Nghiêm Mặc đoán chắc là Thuỷ Thần đại nhân bây giờ vẫn chưa đói bụng, nên mới ném mấy nô lệ kia lên bờ, rất có thể nó cũng biết người ở trong nước một thời gian lâu sẽ bị chết đuối.

“Nhưng nếu thật sự không quan tâm tới họ, thì họ sẽ chết.”

“Chết rồi, cũng là của ta!” Thuỷ Thần vung đuôi, sóng nước lại cuộn lên.

“Kiệt! Mặc, cậu muốn mấy con quái hai chân kia hả? Để ta bắt tới cho cậu!” Cửu Phong phần phật bay qua.

Thuỷ Thần tức giận, nhưng hình như nó có chút kiêng dè Cửu Phong, thấy Cửu Phong bay qua cứu người, nó chỉ phẫn nộ cuộn sóng lên chứ không ngăn cản.

Nghiêm Mặc chậm rãi bước vào sông. Vì không để sách hướng dẫn tìm ra lý do trừng phạt mình, hắn định làm bộ cũng muốn ra tay giúp một chút, tuy rằng điều này có tính nguy hiểm rất cao. Sóng cuộn rất lớn, đánh vào làm hắn cơ hồ đứng không vững.

Nguyên Chiến nhíu chặt mày, hắn không rõ vì sao Mặc lại mạo hiểm đi vào trong nước, chẳng lẽ vì để cứu mấy tên nô lệ của Ma Nhĩ Càn?

Đại Hà và Đinh Phi cũng vọt qua, Đáp Đáp theo sát phía sau.

Đáp Đáp vừa chạy vừa ngửi ngửi cái gì đó, nhìn vẻ mặt của gã hình như cũng rất ghét thứ mùi tản trong không khí.

Đại Hà và Đinh Phi muốn nhảy vào sông nhưng bị Nghiêm Mặc ngăn lại, hắn có thể tự bảo vệ mình, nếu lại nhiều thấy mấy người nữa thì hắn không bảo vệ nổi đâu.

“Các anh đợi ở bờ sông, Cửu Phong ném người qua, các anh liền kéo người lên bờ, có ai bị thương thì chửa trị một chút.” Nghiêm Mặc lạnh giọng ra lệnh.

Đại Hà và Đinh Phi chỉ đành đứng ở bờ sông đợi Cửu Phong ném người qua. Đại Hà thở dài trong lòng, tư tế của bọn họ cái gì cũng tốt, nhưng vẫn là quá mức nhân từ.

Đại Hà nào biết Nghiêm Mặc có khổ mà không thể nói, dù hắn có muốn cứu người thì cũng sẽ không muốn cứu nô lệ Ma Nhĩ Càn đâu!!!

Nhưng hắn tận mắt thấy Tự Thủy quẳng người vào sông, mà tình huống hiện tại là hắn hoàn toàn có năng lực cứu bọn họ, nếu hắn không ra tay, vậy mỗi người là 10 điểm cặn bã đó!

Quả Vu Vận lúc này lại làm ầm trong bụng hắn, kêu inh ỏi: “Cho ta ăn nó!”

“Mày ngoan một chút cho ba, không thấy bên bờ sông có nhiều người à? Hay mày muốn được những người đó mang về nuôi?” Nghiêm Mặc tức giận.

Quả Vu Vận tạm thời ngoan ngoãn.

Nghiêm Mặc tiếp tục tới gần Thiên Ngô, muốn lôi kéo nó nói chuyện.

Người ở bên kia chiến hào rất kinh ngạc.

“Tư tế nhỏ đang làm gì vậy? Hắn muốn bơi tới cạnh Thuỷ Thần sao?”

Kỳ Hạo vừa thấy liền cho rằng đây là cơ hội tốt, lập tức nói với người bên cạnh: “Cho người chuẩn bị giáo!”

Tự Thủy đã trở lại bên gã, nghe vậy liền nói: “Không được, sắc trời đã tối, nếu ném giáo trúng Thuỷ Thần, nó sẽ tức giận và đánh ngược lại chúng ta.”

“Tôi sẽ bảo các chiến sĩ chú ý.” Kỳ Hạo vẫn khư khư cố chấp, nếu lại muộn hơn nữa thì trời sẽ tối, bọn họ sẽ không thấy được gì cả.

“Lạy thần! Đó là thứ gì!” Kỳ Hạo và Tự Thủy đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tục ở trận doanh bên mình.

Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông, liền thấy một bóng đen khổng lồ, lưng cõng ánh hoàng hôn, quanh thân ánh lên những tia sáng phản xạ màu vàng đỏ của mặt trời lúc cuối ngày.

Nghiêm Mặc cũng ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Cửu Phong vì để tiện bắt người mà khôi phục lại nguyên hình.

Người Ma Nhĩ Càn chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ, lấy tốc độ cực nhanh lao xuống chụp tế phẩm ở bờ sông rồi lại bay lên trời.

“Kiệt! Mặc, bắt được quái hai chân rồi!” Cửu Phong thả móng vuốt ra, hai tên nô lệ rơi xuống từ độ cao ba mét.

Đại Hà và Đinh Phi lập tức chạy tới đỡ người, không để hai tên nô lệ đáng thương té chết.

Có vẻ như Cửu Phong cảm thấy trò này rất vui, liền bay về bắt hai con quái còn lại.

“Nhân loại.” Có lẽ Thiên Ngô cảm thấy tìm được một người có thể nói chuyện với mình rất là khó, nó cúi cái đầu khổng lồ xuống, ồm ồm nói: “Giúp ta, làm một việc, ta sẽ tặng… tế phẩm cho mi.”

“Cô muốn tôi giúp gì?” Nghiêm Mặc cảm thấy Thiên Ngô khá là thú vị, thấy tế phẩm bị Cửu Phong bắt đi cho hắn, liền sửa miệng bảo hắn làm việc để trao đổi tế phẩm.

Thiên Ngô rất nghiêm túc suy nghĩ, tựa hồ như đang tổ chức lại ngôn ngữ.

Nghiêm Mặc khua hai tay trong nước để mình nổi, nhưng sóng cuộn quá lớn, làm hắn uống hết ngụm này tới ngụm khác, mà nước sống lại còn vẩn đục nữa chứ. Hắn muốn quay lại bờ, nhưng không muốn trở thành bia ngắm cho Ma Nhĩ Càn.

“Cỏ Thủy Tinh, đổi, không phải… mùi ban đầu. Nói với… Ma Nhĩ, ta, ghét… phân Sô Ngu*, đừng bỏ vào!”

*Sô Ngu: Sô Ngu là một loài thú thần thoại trong truyền thuyết, thân hổ đầu sư tử, lông trắng có sọc hoa, đuôi rất dài.

“Ma Nhĩ? Bộ lạc Ma Nhĩ Càn? Có phải cô đã cho bọn họ hứa hẹn gì hay không? Vừa rồi cái mùi kia là do tư tế Ma Nhĩ Càn làm ra?” Nghiêm Mặc mũi rất thính, tuy rằng Tự Thủy đã lén lút ném bó thảo dược đó qua, nhưng hắn vốn rất nhạy cảm với thảo dược, nên ngửi được đôi chút.

Mùi cũng không quá khó ngửi, có hơi giống phân trâu khô, còn có mùi cỏ xanh, nhưng Thiên Ngô hiển nhiên là rất ghét cái mùi này.

Đáp Đáp cũng rất ghét, bởi vì Nghiêm Mặc không cho xuống nước, lại có Đại Hà và Đinh Phi giúp cứu người, nên gã liền đi men theo bờ sông tìm chỗ phát ra cái mùi kia.

Tìm được rồi!

Đáp Đáp vọt vào trong một bụi cỏ, cầm túi thảo dược đã bị đốt hơn phân nửa lên, hất tay vứt vào trong sông. May là bây giờ đang mùa xuân, bên bờ sông ẩm ướt, cỏ cây đều nẩy mầm sinh trưởng nên hơi nước nhiều, số thảo dược kia chỉ cháy được chốc lát thì không cháy nữa.

“Moo ngao ——!” Thuỷ Thần vung cái đuôi hất khu nước vừa dính phải túi thảo dược bay qua chỗ Ma Nhĩ Càn, xem ra nó vốn biết thứ đó là do ai làm.

Ma Nhĩ Càn bởi vậy mà hoảng loạn một chút.

Tự Thủy rất bình tĩnh, loại thảo dược này chỉ cần đốt hướng nào thì người ở hướng đó chính là kẻ địch, đây là ước định giữa tư tế đời đầu của Ma Nhĩ Càn và Thuỷ Thần đại nhân, Thuỷ Thần đại nhân cho dù không vui thì cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người họ.

Tiếc là Thuỷ Thần đại nhân không biết trong lòng Tự Thủy nghĩ cái gì, cũng không hiểu lời lão nói, nếu không nó nhất định sẽ rất oán giận, cũng giống như những gì nó đang oán giậnvới Nghiêm Mặc lúc này.

Nghiêm Mặc nghe mấy lời nói đứt quãng lộn xộn của Thiên Ngô, phải vắt óc suy nghĩ mới hiểu ra đại khái mối quan hệ giữa Thiên Ngô và Ma Nhĩ Càn.

Thì ra từ rất lâu trước kia, Thiên Ngô quen một nhân loại tên là ‘Ma Nhĩ’, đó cũng là nhân loại đầu tiên giao phối với nó, trước kia nó vẫn luôn tìm cá lớn trong sông hoặc động vật trên bờ.

Nó rất thích cái người này, nên sau khi giao phối xong nó không ăn hắn ta, mà còn đưa hắn xuống tận nơi sâu nhất trong con sông lớn để hái cỏ Thủy Tinh, nói chỉ cần hắn ta đốt cỏ Thủy Tinh, thì dù nó ở trong sông cũng sẽ ngửi được mùi, sau đó tới tìm hắn.

Ma Nhĩ và nó ước định với nhau, hắn ta đốt cỏ Thủy Tinh ném về phía nào, thì Thiên Ngô giúp hắn ăn thịt sinh vật nơi đó, cả con người lẫn dã thú, hoặc cuốn bọn chúng vào sông.

Một năm rồi một năm qua đi, Ma Nhĩ đầu tiên đã chết, bộ tộc nhân loại bên bờ sông càng lúc càng lớn mạnh, bọn họ sẽ đưa tế phẩm tới khi nó muốn bạn tình, đồng thời phát hiện ra nó rất ghét Sô Ngu, sau đó người Ma Nhĩ bắt đầu thêm phân Sô Ngu vào hỗn hợp cỏ Thủy Tinh để đốt, bởi vì bọn họ phát hiện ra mùi hương này sẽ làm nó phát điên.

Thiên Ngô rất bất mãn!

Sắc trời càng lúc càng tối, mặt trời đã sắp xuống núi.

Nguyên Chiến thấy lực chú ý của Ma Nhĩ Càn đều bị Nghiêm Mặc và Thuỷ Thần hấp dẫn, hắn liền giơ tay lên, lặng lẽ ra hiệu cho người phía sau.

Trên gò đất cao cách đó không xa, một chiến sĩ vẫn luôn phụ trách trợn to hai mắt chú ý đến từng động tác của Nguyên Chiến, vừa thấy Nguyên Chiến ra hiệu thì lập tức chạy đi tìm Thâm Cốc.

Không có ai để ý tới động tĩnh của những người trên gò đất, dù có để ý thì cũng không thấy rõ được, chủ yếu là vì khoảng cách xa, sắc trời lại tối, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng người còn ở trên đó.

“Ta, thích, mùi của mi.” Cái đầu to đùng của Thiên Ngô đột nhiên duỗi đến trước mặt Nghiêm Mặc, mũi khịt một tiếng ngửi ngửi hắn.

Sau đó gương mặt giống người lộ ra biểu tình thèm nhỏ dãi.

Mùi rất dễ ngửi, nó thích.

Thiên Ngô há to miệng, nó rất muốn ăn cái nhân loại có mùi dễ ngửi này, nhưng nó lại do dự, đã lâu lắm rồi không có sinh vật trí tuệ nào nói chuyện với nó, càng đừng nói chi đến nhân loại. Ngay cả Ma Nhĩ đầu tiên cũng không thể nói chuyện với nó, hai bên chỉ có thể suy đoán ý của đối phương.

Nếu ăn cái nhân loại này, vậy có phải về sau sẽ đợi thật lâu mới gặp được một sinh vật có thể nói chuyện với nó không? Nhiều khi còn chẳng gặp được.

Nghiêm Mặc siết chặt cốt đao trong tay, chuẩn bị kêu Cửu Phong bất cứ lúc nào.

Cửu Phong phát hiện ra Thiên Ngô khác thường, lập tức ném hai tên nô lệ đã chết khiếp xuống, sau đó tức giận kêu: “Kiệt ——! Không được ăn Mặc của ta!”

Đầu Thiên Ngô bị cào, nó phẫn nộ kêu to: “Moo ngao ——!”

Đúng là nó khá kiêng dè Cửu Phong, nhưng đó chỉ là bản tính sợ hãi trời sinh của bất cứ chủng tộc nào đối với Côn Bằng mặt người, chứ thực lực thật sự của nó không yếu hơn Cửu Phong, thậm chí còn mạnh hơn nữa kìa.

Thiên Ngô giăng sương mù che khuất tầm mắt Cửu Phong, cái đuôi như mãng xà vung lên không trung, nó muốn cuốn Cửu Phong xuống nước.

Cửu Phong bị cản trở tầm mắt nên chỉ có thể bay lên cao, nhưng nếu bay lên cao, thì nó không bắt được con cá lớn tám đầu kia, phun ra lưỡi dao gió thì không gây ra bao nhiêu sát thương đối với thứ quái ngư da dày thịt thô đó, mà nếu nó quạt cánh tạo gió, thì chỉ tổ khiến Mặc ở giữa sông gặp xui.

Nghiêm Mặc thấy hai con quái vật này sắp sửa đánh nhau, lập tức ra sức bơi vào bờ.

Đại Hà và Đinh Phi nôn nóng hô to: “Mặc đại, bên này! Bên này!”

Đại Hà và Đinh Phi cũng chạy ra mé nước.

Bên này sóng cuộn rất lớn.

Kỳ Hạo liền tận dụng thời cơ, lập tức hạ lệnh: “Chuẩn bị giáo, nhắm vào tên tư tế kia, phóng!”

Một cơn mưa giáo ập xuống đầu Nghiêm Mặc đang bơi trong sông.

Nguyên Chiến lập tức hành động!

Bóng hắn biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, năm trăm chiến sĩ cầm giáo phía sau hắn đồng thời lao lên, phát ra tiếng rống to.

“Kiệt ——!” Cửu Phong nhìn thấy giáo bay tới, liền không quan tâm đến sương mù giăng đầy trời, trực tiếp lao xuống, nó muốn đưa Mặc ra khỏi nước!

“Moo ngao ——!” Thiên Ngô cũng rống giận.

Nhưng không ai ngờ tới, cơn giận của Thiên Ngô không nhằm vào Cửu Phong, cũng không nhằm vào người Cửu Nguyên, mà là nhằm vào Ma Nhĩ Càn.

Nó khó khăn lắm mới tìm được một người có thể nghe nó nói chuyện, nó chỉ mới vừa thổ lộ oán giận của mình về việc phân Sô Ngu trong cỏ Thủy Tinh, còn rất nhiều thứ nó chưa nói hết.

Nó đánh nhau với con chim mặt người chưa trưởng thành kia cũng chỉ là đùa giỡn chứ không thật sự muốn đánh tới mi chết ta sống, chúng nó đã đánh như vậy rất nhiều lần rồi.

Chúng nó bên này đang chơi vui, nó còn cố ý tạo sóng để không cho cái nhân loại có mùi hương dễ ngửi kia rời khỏi con sông mà trở lại bờ, nào ngờ Ma Nhĩ lại muốn giết chết hắn!

Cái đuôi to như mãng xà vung lên, đánh bay một đống giáo, có vài thanh còn bay ngược trở lại phía Ma Nhĩ Càn.

Cửu Phong vọt tới mặt sông nhưng lại không thấy quái hai chân nhỏ của nó đâu, liền giận tím mặt, đập cánh phóng qua chỗ Ma Nhĩ Càn, nó muốn xé xác lũ quái hai chân đó!

Kỳ Hạo thấy mặt sông đột nhiên biến chuyển, vội vàng lớn tiếng kêu các chiến sĩ không được hoảng loạn, rồi lại bảo tư tế nhanh đi trấn an Thuỷ Thần.

Lúc này Kỳ Khuê đột nhiên biến sắc: “Chiến sĩ thần huyết cấp bảy đâu?”

Không biết, không ai có thể trả lời ông. Mà trong năm trăm chiến sĩ đang giơ cao thanh giáo rống to, bọn họ căn bản không thấy rõ bên trong có những ai.

Kỳ Khuê bỗng nhiên rống lên: “Lui lại hết cho ta! Rời khỏi bờ sông! Mau!”

“Cha?” Kỳ Hạo không hiểu sao mà kêu to.

“Mày còn chưa rõ hả? Cái thằng ngu này! Chiến sĩ thần huyết cấp cao kia khống chế đất! Người Cửu Nguyên đã ở trên cái bờ sông này năm ngày!” Kỳ Khuê chửi ầm lên, sau đó không thèm quan tâm gã nữa mà nhảy lên chiến thú của mình, vung roi lên tạo ra phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

“Tất cả chiến sĩ Ma Nhĩ Càn nghe lệnh! Lui về thần động bên kia! Mau!”

Không chỉ người Ma Nhĩ Càn bắt đầu lui, mà các bộ tộc khác sau khi nghe thấy tiếng mắng của Kỳ Khuê cũng lập tức bỏ chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi