DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

997271e2303ab65f8add549455a6d705

“Những con sóng ngầm dần yên lại, quanh thân bọn họ bắt đầu xuất hiện bầy cá đuổi theo.”
“Ầm ầm!”

Mặt đất chấn động, không ai dám đứng ở phụ cận, tất cả mọi người đều chạy ra nơi an toàn ở phía xa.

Kỳ Hạo trong lúc rối loạn không ngừng kêu to với cha mình: “Đi vòng qua, tới cái gò đất cao của người Cửu Nguyên, nơi đó là an toàn nhất, không thể để chúng rời đi như vậy! Cốt khí của chúng ta vẫn còn nằm trong tay chúng!” Nếu cứ để Cửu Nguyên đào tẩu như thế, thì thể diện của Ma Nhĩ Càn bọn họ vứt hết đi.

Kỳ Khuê trừng gã, lúc này chẳng ai còn lo đến cốt khí.

Vốn dĩ có thể giải quyết trong hoà bình, nhưng mọi chuyện lại bị thằng con không biết là ngu thật hay ngu giả này phá tới mức không thể cứu chữa, lúc tên tư tế nhỏ kia đưa ra đề nghị dùng muối đỏ đổi lấy người tộc Diêm Sơn, ông đã chịu, nếu Kỳ Hạo thông minh, lúc ấy sẽ không ngại mà đồng ý, tuy Cửu Nguyên chỏ mũi vào rất đáng giận, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể chờ ngay sau triệu tập các bộ lạc khác cùng tấn công Cửu Nguyên. Nếu tới vùng đất hoang dã mà phát hiện Cửu Nguyên không dễ tấn công, thì bọn họ cũng có thể sửa tiến công lại thành giao dịch. Chỉ có như vậy, tổn thất của Ma Nhĩ Càn mới được hạ xuống thấp nhất.

Nhưng thằng ngu này lại ỷ vào Thuỷ Thần thương yêu nó! Muốn đánh với chiến sĩ thần huyết cấp cao ngay trước cửa nhà!

Ông không nhúng tay vào việc này là vì muốn xem xem rốt cuộc năng lực của Kỳ Hạo ra làm sao.

Nếu Kỳ Hạo thật sự bắt được người Cửu Nguyên thì không sao cả, còn nếu để vụt … trong mắt Kỳ Khuê lóe lên tia sáng tàn nhẫn.

Tiếc là bây giờ ông ta chỉ có hai đứa con để làm công cụ, nhưng đứa nào cũng có khuyết điểm, Kỳ Nguyên giỏi làm giao dịch nhưng không đủ quyết đoán, vũ lực cũng không đủ mạnh, Kỳ Hạo thì vũ lực có thừa nhưng trí tuệ không đủ, còn tự cho là thông minh. Nếu thằng con cả của ông vẫn còn, thì ông đâu cần sầu chuyện người thừa kế của Ma Nhĩ Càn, nhưng tên nhóc đó có năng lực mà dã tâm lại quá lớn.

Kỳ Hạo cũng có nỗi khổ trong lòng, hận không thể chửi má nó.

Gã nào biết tên tư tế Cửu Nguyên kia có thể nói chuyện được với Thuỷ Thần, càng không ngờ Thuỷ Thần sẽ vì gã ra lệnh phóng giáo mà tức giận với Ma Nhĩ Càn.

Gã cũng không nghĩ mình thật sự có thể tóm được người Cửu Nguyên, gã chỉ nghĩ có Thuỷ Thần thì dù có xích mích với Ma Nhĩ Càn như thế nào, Cửu Nguyên cũng sẽ không thật sự khai chiến với mình, chỉ cần bọn chúng chịu giao người tộc Diêm Sơn cho gã, gã sẽ thả bọn chúng đi.

Gã đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó gã còn có thể hào phóng thực hiện hứa hẹn mà Kỳ Nguyên cho chúng, dùng thuyền đưa bọn chúng về.

Từ lâu gã đã phát hiện, cứ đánh một trận, tới khi đối phương sợ rồi cho đối phương chút lợi ích, sau đó đối phương sẽ cảm kích gã, gã đã làm như vậy với nhiều bộ tộc, đều rất có hiệu quả.

Gã nghĩ, Cửu Nguyên cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhưng gã không thể nói với ai, mục đích gã nhằm vào Cửu Nguyên chủ yếu là vì phá hỏng mối giao dịch muối đỏ giữa Cửu Nguyên và Kỳ Nguyên.

Hiện giờ, phá hỏng được rồi, về sau chỉ sợ Kỳ Nguyên không thể đổi muối đỏ với Cửu Nguyên được nữa, nhưng tính toán bắt Cửu Nguyên lấy lòng mình thuận tiện cướp mối giao dịch muối đỏ của gã cũng đóng băng.

Qua chuyện hôm nay, về sau cha chắc chắn sẽ không giao nhiều quyền lực cho gã nữa. Mà các bộ tộc khác cũng sẽ cười nhạo gã, càng tệ hơn là, sứ giả Tam Thành cũng có mặt, về sau gã rất khó áp lại Kỳ Nguyên.

Không, gã không thể từ bỏ, nếu gã cứ vậy mà về, thì sau này Ma Nhĩ Càn sẽ không còn chỗ cho gã dung thân!

Kỳ Hạo nhìn Kỳ Khuê rồi lại nhìn tư tế, nghiến răng một cái, thay đổi hướng chạy của chiến thú, muốn chặn Thải thạch lại.

Thải Thạch dẫn người đi vòng tấn công vào hai gò đất cao mà người Cửu Nguyên chiếm lĩnh, bọn họ chưa chắc đã nghe thấy lệnh của Kỳ Khuê. Mà gã không tin tên chiến sĩ cấp cao của Cửu Nguyên sẽ động tay động chân ở cả nơi đó. Chỉ cần gã có thể bắt được một phần lớn chiến nô mà người Cửu Nguyên mua, thì trò chơi hôm nay gã cũng không đến mức thua mất hết thể diện.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người chỉ về phía chỗ ở của bộ lạc Ma Nhĩ Càn, điên cuồng gào lên: “Mau nhìn kìa! Khói! Có ánh lửa! Bộ lạc cháy rồi!”

Kỳ Khuê giận dữ, lúc này ông thật hận người Cửu Nguyên, ngoại trừ người Cửu Nguyên, ông không nghĩ ra được còn có ai lại chạy tới Ma Nhĩ Càn phóng hỏa vào lúc này.

Nhưng cũng không hẳn, Cửu Nguyên chỉ có vài người, đều là những gương mặt xa lạ, không thể tiến vào chỗ ở của Ma Nhĩ Càn mà không bị phát hiện, các chiến nô cũng không tới mức vô dụng như vậy, hơn nữa vừa rồi ông có quan sát, người Cửu Nguyên tựa hồ đều ở đó mà?!

Vậy kẻ nào đã nhân cơ hội gây rối?

Chẳng lẽ có người liên thủ với Cửu Nguyên, nhân cơ hội tấn công Ma Nhĩ Càn?

Tù trưởng Kỳ Khuê càng nghĩ càng sợ, lập tức hạ vài mệnh lệnh, điều động tất cả chiến sĩ chạy tới chỗ ở của bộ lạc, trước tiên cứ bảo vệ nhà mình đã rồi tính tiếp!

Lúc này Kỳ Hạo mắc kẹt giữa hai bề, tiến thối lưỡng nan, đi vây sát chiến nô Cửu Nguyên, hay trở về bộ lạc cứu hoả cứu người, phòng ngừa các bộ lạc khác tấn công?

Kỳ Hạo muốn nghe ý kiến của tư tế, nhưng vừa quay đầu liền thấy Tự Thủy đang sầm mặt mắng chửi một đệ tử.

Phía sau tên đệ tử kia có hai gã nô lệ đi theo, một nô lệ khiêng một cái thùng gỗ, trên miệng thùng gỗ được da thú đậy kín, nhưng Kỳ Hạo vẫn có thể ngửi được thứ mùi quen thuộc của máu tươi.

Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cái thùng gỗ, trong lòng trái lo phải nghĩ, cha đã không còn hảo cảm gì với gã, về sau gã sẽ không áp chế Kỳ Nguyên được nữa, gã nên làm cái gì bây giờ?

Nên lui, hay liều mạng tiến về phía trước?

Sau khi nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt Tự Thủy lúc đối diện với mình, cuối cùng gã hạ quyết định.

Kỳ Hạo nhảy xuống khỏi chiến thú, chạy đến cạnh Tự Thủy, túm lấy cánh tay lão, thấp giọng nói: “Đại nhân, ngài giúp tôi đi!”

Sắc mặt Tự Thủy âm trầm, bước nhanh theo đội quân đi về phía bộ lạc, vừa đi vừa nói: “Sao ta phải giúp cậu? Hiện tại đã hỗn loạn đến mức này, Thuỷ Thần cũng không dễ trấn an nữa.”

Hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ Thuỷ Thần tự bình tĩnh lại.

“Có phải trong cái thùng kia là máu của Ngư Thần không? Có phải ông muốn giội máu Ngư Thần lên người Cửu Nguyên không?”

Tự Thủy không phủ nhận, chỉ âm trầm nói: “Đã muộn rồi.”

“Không muộn!” Kỳ Hạo siết chặt tay lão ta: “Tôi biết ngài có thể sử dụng máu thần để nguyền rủa.”

Tự Thủy đột nhiên quay phắt đầu, lạnh lùng nói: “Ai nói với cậu?”

Tim Kỳ Hạo đập thình thịch, nhưng gã vẫn không buông tay Tự Thủy ra, hạ giọng nói: “Anh cả tôi không thân với ông, tôi biết ông không thích anh ta. Có một ngày anh ta đang yên đang lành lại đột nhiên ngã khỏi chiến thú mà chết.”

Ánh mắt Tự Thủy lạnh như băng: “Đó là ngoài ý muốn.”

“Tôi thấy ông nhận một nhúm tóc từ tay nữ nô của anh ta, đó là tóc của anh ta chứ gì? Bây giờ, nữ nô kia cũng đã chết, bị ông lấy danh nghĩa bất kính với tư tế mà xử tội chết, rồi anh cả tôi cũng chết vào mấy ngày sau.”

“Chỉ thế à?” Tự Thủy cụp mi, che đi sát ý trong mắt. Ông đã nhìn lầm người, tên Kỳ Hạo này quả nhiên là thằng ngu!

Kỳ Hạo nghiến răng: “Mẹ tôi có nói với tôi, tư tế trong tộc ngoại trừ có thể trấn an Thuỷ Thần, nhờ Thuỷ Thần giúp đánh giết các bộ lạc đối địch, thì còn có bản lĩnh lớn hơn nữa, chính là nguyền rủa. Cho nên khi ông nghe nói Đỉnh Việt mang cốt khí nguyền rủa đến, chẳng những không sợ mà còn muốn tới xem, nhưng sau khi xem ông liền phát hiện mình không thể giải trừ nên mới giao cốt khí cho tư tế Cửu Nguyên, có đúng hay không? Trên tay tôi có tóc người Cửu Nguyên mà nô lệ của Thải Vũ kiếm về, ông có thể…”

Tự Thủy dừng bước chân, không để ý tới xung quanh mà ngắt lời Kỳ Hạo, cười nhẹ một tiếng, nói: “Nhóc, vậy mẹ cậu có nói cho cậu biết rằng, chỉ có tù trưởng của bộ lạc mới có thể ra lệnh cho tư tế lấy máu Ngư Thần để nguyền rủa hay không? Hơn nữa, cậu nghĩ nguyền rủa mà không cần phải trả cái giá gì hay sao?”

Cái giá là gì? Kỳ Hạo nhanh chóng hồi tưởng lại, gã nhớ rõ hình như trước khi anh cả gã chết, cha gã từng hạ lệnh giết năm trăm nô lệ!

Kỳ Hạo nhũn chân, thiếu chút ngã ngồi trên đất.

Không! Không thể nào! Sao cha gã có thể ra lệnh cho tư tế hạ chú giết con mình?

Tự Thủy dùng ánh mắt đồng cảm mà nhìn gã, nhẹ nhàng gỡ tay gã ra khỏi người mình: “Cậu yên tâm, Thuỷ Thần yêu thương cậu, chỉ cần cậu làm một đứa con ngoan thì cậu sẽ sống tốt thôi. Bây giờ ngẫm lại, Kỳ Nguyên so ra còn thông minh hơn cậu nhiều.”

Có chiến sĩ phụng lệnh tù trưởng tới tìm tư tế, Tự Thủy liền kêu đệ tử khiêng cái thùng gỗ kia đi theo vị chiến sĩ đó.

Kỳ Hạo đứng ngơ ra một chỗ, tinh thần đột nhiên như bị rút sạch, cả người trở nên uể oải, chiến sĩ chạy qua người gã không biết gã đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có ai dám quấy rầy gã, cũng không có ai dám nói chuyện với gã.

Kỳ Nguyên liếc mắt nhìn gã từ phía xa, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh. Tên lỗ mãng háo sắc và hiếu chiến này rốt cuộc cũng vấp phải một tảng đá.

Mọi người đều cho rằng Kỳ Hạo bị đả kích quá mức, nhưng không có ai chú ý tới, Kỳ Hạo rũ đầu xuống, khóe miệng gã hơi nhếch lên.

Ma Nhĩ Càn bên này rối tinh rối mù, Cửu Nguyên bên kia lại rút lui dựa theo kế hoạch đã vạch ra trước đó, mọi chuyện đâu vào đấy.

Nguyên Chiến biến mất không phải là đi đối phó chính diện với Ma Nhĩ Càn, mà là đi cản đội của Thải Thạch.

Trên gò đất cao, Thâm Cốc sau khi nghe báo Nguyên Chiến đã ra hiệu, lập tức cho sáu trăm chiến sĩ che chở ba trăm người không có sức chiến đấu vào trong huyệt động tối đen.

Trên gò cao còn lại một trăm người chạy tới chạy lui làm bộ như có rất nhiều người.

Huyệt động rất hẹp, vách động thô ráp sần sùi, vừa nhìn là biết được tạm thời làm ra, ngoại trừ người đi đầu cầm đuốc, đám người phía sau đều đi trong bóng tối, phải nắm chặt tay nhau, đi kề sát người phía trước.

Sợ bọn con nít không hiểu chuyện mà khóc nháo, nên người lớn đều dùng thứ gì đó nhét vào miệng tụi nó.

Giai đoạn này không kéo dài quá lâu, chủ yếu là vì tránh né đội ngũ chiến sĩ của Ma Nhĩ Càn phòng thủ trên giao lộ.

Chỉ cần đi qua giao lộ này, nhân lực của Ma Nhĩ Càn có hạn, nên sẽ không có một lượng lớn chiến sĩ trông coi, chỉ cần cẩn thận vượt qua nhóm chiến sĩ tuần tra là được.

Chờ chín trăm người đi được một nửa, một trăm chiến sĩ ở lại trên gò đất cao và năm trăm chiến sĩ cầm giáo cũng đuổi theo. Hiện giờ Ma Nhĩ Càn đã đại loạn, sắc trời lại tối đen, hoàn toàn không rảnh lo đến bọn họ.

Chờ Nguyên Chiến đi vào rồi lấp kín cửa thông đạo, thì sẽ không ai biết họ biến mất như thế nào.

Lúc Nguyên Chiến nhìn thấy mấy người Đại Hà dẫn theo bốn tên nô lệ của Ma Nhĩ Càn, không khỏi nhíu mày: “Mặc không lên bờ với các anh?”

Đại Hà lắc đầu: “Chúng tôi không tìm được đại nhân, nhưng đại nhân nói dù thế nào thì cậu ấy ở trong sông cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nên không cho chúng tôi vào sông tìm cậu ấy, chỉ bảo chúng tôi nhất định phải ở cùng cậu.”

Nguyên Chiến biết Nghiêm Mặc có không ít tuyệt chiêu bảo mệnh, lại có Cửu Phong, nên hắn cũng không quá lo lắng, nhưng nói không lo lắng cũng không đúng, vì hắn không thấy được người thì trong lòng vẫn cứ bất ổn.

“Bốn tên nô lệ này là sao đây?”

Đại Hà cười khổ: “Tôi không muốn dẫn bọn hắn theo, nhưng bọn hắn tự đi theo.”

Bốn tên nô lệ kia run rẩy, cũng không biết là do lạnh, hay vì sợ hãi, trong đó có một người đánh bạo cầu xin: “Đại nhân, mang chúng tôi đi với, chúng tôi nhất định sẽ không phản bội, sẽ không phản bội tư tế đại nhân, xin cho chúng tôi đi theo làm nô lệ của tư tế đại nhân!”

Nguyên Chiến rất xoi mói những kẻ muốn được ở cạnh Nghiêm Mặc, hắn thấy bốn người này cũng khá cường tráng, nếu không cũng sẽ không bị đưa đi làm tế phẩm cho Thuỷ Thần, nhưng không phải ai được Mặc cứu cũng có thể làm nô lệ của cậu ấy.

Vì làm nô lệ của Mặc, đó không phải là khổ, mà là hưởng phúc!

Đám người Đại Hà cũng không muốn, trong bộ lạc có không biết bao nhiêu người muốn ở cạnh Mặc đại đâu, cái đám mới tới này còn dám nói muốn làm nô lệ của Mặc đại, hoang đường!

Nguyên Chiến bảo Đinh Ninh xếp bốn tên nô lệ này vào trong số những tên nô lệ khác, nhớ chăm hai tên đang bị thương một chút, xong rồi không thèm quan tâm bọn họ nữa.

“Đúng rồi, cái gã Đáp Đáp kia đâu?” Nguyên Chiến nhìn một vòng mà không thấy cái tên to con lắm lông, liền hỏi.

Đám người Đại Hà lập tức nhăn mặt, cái gã đó thật không biết nghe lời gì hết! Thiếu đánh!

Đáp Đáp không nghe biết lời và thiếu đánh hiện tại đang ở chỗ nào?

Nghiêm Mặc ở đâu thì gã ở đó.

Lúc Nghiêm Mặc thấy Thiên Ngô và Cửu Phong sắp đánh nhau liền muốn bơi vào bờ, nhưng sóng quá lớn, một cơn mưa giáo lại sắp ập xuống đầu hắn, bất đắc dĩ, hắn đành phải lặn xuống nước.

Xuống nước, hắn liền theo thói quen mà nín thở, nghẹn hơi, chờ khi hắn cảm thấy không nín được nữa, định dùng kim châm đâm vào huyệt vị của mình như lần trước, để mình tiến vào trạng thái chết giả, rồi mở ra bản năng thở của cây Phản Hồn trong cơ thể, nhưng khi hắn lấy kim châm ra, hắn phát hiện hình như mình dù có nghẹn thì cũng không đến mức khó chịu giống lần trước.

Người bị ngộp thở đều biết, nín thở đến một lúc nhất định nào đó thì sẽ không tự chủ được mà hít vào, đó là bản năng. Dù là người từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thì vẫn sẽ nhịn không được mà giãy giụa, muốn trồi lên mặt nước.

Nhưng Nghiêm Mặc vừa mới phát hiện, hắn cho rằng việc nín thở rất thống khổ thế nhưng lại không khổ như tưởng tượng, ít nhất hắn thì không có giãy giụa và muốn trồi lên mặt nước, quá trình lấy kim châm ra và tự hỏi cũng không gấp gáp như lần trước.

Một cái bóng to đang lao tới hắn một cách nhanh chóng.

Nghiêm Mặc mở mắt nhìn, là Đáp Đáp!

Đáp Đáp bơi trong nước rất nhanh, gã bơi tới gần, lượn quanh Nghiêm Mặc một vòng, rồi bày ra một nụ cười không biết là lanh lợi hay ngốc nghếch nữa.

Nghiêm Mặc vươn tay chụp lấy cánh tay gã, hắn nghĩ, bữa trước Đáp Đáp cho hắn ăn ổ năng lượng của một con cá mặt người, mà theo như lời sách hướng dẫn, nếu hắn ăn ổ năng lượng này thì có thể sẽ mở ra được năng lực hô hấp trong nước.

Đối với người khác có lẽ chỉ là ‘có thể’, nhưng đối với hắn vốn đã có thuộc tính năng lượng mộc, thì chắc sẽ cứ thế mà dung hợp năng lực này thôi, như vậy việc ‘có thể’ hô hấp dưới nước sẽ trở thành ‘chắc chắn’.

Năng lực này không tồi, Nghiêm Mặc rất thích.

Trước kia hắn chỉ có thể giống như khúc gỗ mà trôi đi trong nước, nhưng hiện giờ hắn có thể tự nhiên bơi trong nước giống cá, thậm chí là sống được như cá.

Có điều hắn không thở bằng mũi, vậy làm sao để oxi tiến vào cơ thể hắn?

Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát thân mình, dưới đáy sông rất tối, chỉ có chút ánh trăng rọi xuống từ bên trên, may là thị giác của hắn đặc biệt, có thể nhờ vào chút ánh sáng nhỏ nhoi này mà quan sát tình huống dưới đáy sông.

Chỉ là nước sông hơi đục, muốn nhìn rõ là điều không thể. Nhưng khi tay hắn xẹt qua da mình, hắn có thể cảm giác được chút bọt khí nổi trên bề mặt da.

Hô hấp qua da?

Muốn thích ứng với cách hô hấp mới còn cần một chút thời gian, Nghiêm Mặc lấy hai miếng vải bông trong túi không gian ra bịt kín mũi mình, tránh để mình vô thức mà thở bằng mũi.

Có lẽ Đáp Đáp thấy cách Nghiêm Mặc dùng miếng vải bông nhét mũi rất thú vị, nên cũng thò tay tới đòi hai miếng, liền bị Nghiêm Mặc tát bay.

Nghiêm Mặc chỉ chỉ phía trước, tỏ vẻ muốn bơi theo đường sông.

Đáp Đáp giữ chặt lấy hắn, xoay hắn sang hướng khác.

Nghiêm Mặc mở bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp ra trong đầu, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình bơi ngược hướng.

Lạ thật, sao Đáp Đáp có thể phân biệt được phương hướng dưới đáy sông tối mù?

Hai người yên lặng bơi đi trong sông, tư thế bơi lội của Nghiêm Mặc mới đầu hơi cứng, nhưng hắn thấy Đáp Đáp bơi đến vui sướng như vậy, cũng chậm rãi thả lỏng mình.

Không biết qua bao lâu, tựa hồ như hắn tìm ra được lạc thú khi nương theo những dòng sóng ngầm cuộn dưới đáy nước mà bơi đi, vừa bơi vừa vui vẻ cười.

Những con sóng ngầm dần yên lại, quanh thân bọn họ bắt đầu xuất hiện bầy cá đuổi theo.

Đây vẫn chưa phải đáy sông thật sự, Nghiêm Mặc dựa theo chiết xạ ánh sáng ở mặt nước để đoán, có lẽ bọn họ vẫn chỉ mới ở tầng trên của con sông.

Nhưng chỉ mới là tầng trên, mà lũ cá đã to tới mức làm hắn giật mình, cá dài hơn hai mét có rất nhiều, cứ thế bơi xẹt qua người hắn, bầy cá nhiều tới mức làm hắn có xúc động muốn giăng lưới.

Chắc đây là điểm tốt duy nhất của xã hội nguyên thuỷ, con người không đứng đầu chuỗi thức ăn, mọi sinh vật đều có số lượng phong phú đến mức làm người ta nước miếng chảy ròng.

Tiếng nước ùng ục từ xa vang lên. Một cái bóng đen khổng lồ đột nhiên nhào tới chỗ hắn, bầy cá bốn phía nhao nhao bơi tứ tán.

Nghiêm Mặc liếc mắt một cái liền thấy bốn cái móng vuốt dưới bụng con cá lớn kia!

Thứ này chắc chắn ăn thịt người! Không thể nhàn nhã bơi trong sông nữa, ở thế giới nguyên thủy thì trên bờ không an toàn, dưới nước càng không an toàn, vẫn nên nhanh chóng lên bờ thôi.

Nghiêm Mặc đang nghĩ xem nên làm thế nào để tránh khỏi đòn tấn công của thứ hung hãn kia, thì Đáp Đáp đã vọt đến.

Nghiêm Mặc tay cầm cốt đao, ra sức bơi tới muốn hỗ trợ Đáp Đáp.

Đáp Đáp rống lên, thân thể đột nhiên biến hình!

Nghiêm Mặc không tin vào hai mắt mình, hắn vừa nhìn thấy cái gì?

Hắn vừa tận mắt thấy Đáp Đáp biến thành một con mãnh thú trông rất giống hổ, có đuôi giống rắn, gã quất cái đuôi của mình thật mạnh vào con cá trông như cá sấu kia, khiến nó văng qua một bên, sau đó há to vòm miệng đầy răng nhọn nhào tới cắn cổ nó.

Nước sông lại cuồn cuộn, màu máu đỏ sậm chảy ra khỏi người con cá.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy không ổn, hắn cảm thấy chung quanh có không ít ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm màn vật lộn bên này.

Phải mau chóng rời đi! Nhanh lên bờ thôi!

Nghiêm Mặc bơi tới bên dưới con cá, cầm dao giải phẫu được luyện chế từ hài cốt rạch một nhát.

Bụng con cá lập tức bị mổ ra, nội tạng và máu phọt ra ngoài.

Nghiêm Mặc vỗ con mãnh thú trông giống hổ, sau đó chỉ lên trên.

Con hổ như hiểu ý Nghiêm Mặc, có lẽ gã cũng phát hiện trong sông có hung hiểm, dẹp cả việc hưởng thụ chiến lợi phẩm, vung đuôi sang cuốn lấy Nghiêm Mặc, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bơi về phía bờ sông.

Nghiêm Mặc chú ý tới, ở dưới bụng con mãnh thú trông thật kỳ quái đang cuốn lấy mình này hình như còn có vây cá, lúc mở ra liền như mái chèo, điều này làm tốc độ của Đáp Đáp rất nhanh.

“Ào!” Một người một thú lao ra khỏi sông.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn bốn phía, có vẻ như nơi này đã cách Ma Nhĩ Càn khá xa, ở phụ cận không thấy có chiến sĩ tuần tra và quân Ma Nhĩ Càn đóng giữ.

Trong sông có vài con cá hung dữ khác vẫn đuổi theo họ, Nghiêm Mặc không quay đầu lại nhìn nhiều, cắm đầu bò dậy chạy lên bờ sông.

Đáp Đáp hình thú cũng nhảy lên bờ, vừa lên liền lắc người giũ nước.

Trên mặt sông lộ ra mấy cái đầu cá đáng sợ, Nghiêm Mặc giơ ngón giữa với chúng nó, sau đó chạy ra cách bờ sông xa hơn.

Đáp Đáp hình thú thì xoay người lại phát ra tiếng rú quái dị với mặt sông: “Moo ngao ——!”

Mấy cái đầu cá liền lặn xuống.

Nghiêm Mặc nhướng mày, sao tiếng kêu này nghe như tiếng Thiên Ngô vậy? Nhìn lại hình thú của Đáp Đáp, hoa văn trên lông chẳng phải rất giống của Thiên Ngô sao? Cái đuôi mãng xà cũng giống Thiên Ngô nốt, có điều trên người Đáp Đáp không có vảy, giống dã thú hơn là cá.

Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm hình thú của Đáp Đáp mà tâm can ngứa ngáy, tự nhủ mình chỉ muốn xem một chút, sẽ không phí bao nhiêu thời gian đâu. Nghĩ vậy, tay đã sờ bậy lên người Đáp Đáp, miệng còn phát ra tiếng suỵt nhẹ như đang dỗ dành.

Đáp Đáp hình thú mới đầu thấy Nghiêm Mặc sờ mình, còn rất là vui vẻ, chủ động ngẩng cổ cho hắn sờ, kêu há miệng liền há miệng, kêu mượn đuôi liền đặt đuôi vào lòng người ta, nhưng người này hình như càng sờ càng nghiện, vuốt vuốt một hồi mà như muốn lộn trong lộn ngoài gã để xem.

“Moo ngao ——!” Đáp Đáp hình thú dựng lông cổ. Cậu muốn làm gì?

Hai mắt Nghiêm Mặc sáng lấp lánh, hắn cắt một nhúm lông thú của Đáp Đáp, rồi lấy dịch nước bọt của gã, hắn còn muốn xem cái vây cá đã thu lại dưới bụng gã.

Nhưng lúc này Đáp Đáp lại không chịu.

“Đáp Đáp, cho tôi xem đi, nào, ngoan, cho tôi xem đi.”

“Cậu muốn xem cái gì?” Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên người Nghiêm Mặc như u linh.

Hắn ở bên kia gấp muốn chết, gấp đến độ cuối cùng hắn vẫn mặc kệ một ngàn năm trăm người đó, đơn độc mạo hiểm chạy dọc theo bờ sông tìm kiếm, kết quả hắn vừa thấy vụ gì đây?

Trong thời điểm nguy cấp và căng thẳng như vậy, tư tế đại nhân của hắn lại có tâm tình đùa giỡn một con dã thú?

Con dã thú này từ đâu chui ra?

“Moo ngao!” Chắc là Đáp Đáp hình thú cảm thấy mình có nguy cơ bị giết chết, nên lăn một vòng, chỉ trong nháy mắt đã biến về hình người.

Gã to con lắm lông cởi truồng liền xuất hiện.

Gân xanh trên trán Nguyên Chiến lập tức phình lên, hắn không ngạc nhiên vì dã thú có thể biến thành người, hắn chỉ nghĩ, vừa rồi hắn đã tận mắt thấy tư tế nhỏ của hắn sờ mông và vếu Đáp Đáp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi