DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Thị Phi đã trở lại.

Chỉ trong chớp mắt, tin tức này đã lan truyền khắp Tiểu Tự Tại Thiên, trở thành chủ đề được nhắc đến nhiều nhất hiện tại.

Có những người, dù đôi khi họ tạm thời rời đi, nhưng họ sẽ vĩnh viễn không bị lãng quên, có lẽ chính là chỉ người như Thị Phi chăng?

Người này là thiên tài số một của Tiểu Tự Tại Thiên từ xưa tới giờ.

Nhưng, lại có một câu là khéo quá hoá vụng*.

*Nguyên văn là "thông minh ngộ", nghĩa là thông minh quá sẽ bị thông minh hại

Đường Thời vẫn không biết tình hình cụ thể hiện tại là thế nào, chỉ nghe nói là hắn sẽ tham gia giảng đạo.

Mọi người đều rất tò mò một việc — rốt cuộc Thị Phi đã hoàn toàn tỉnh ngộ hoặc đại triệt đại ngộ chưa?

Đây cũng là chuyện mà sư phụ của hắn rất muốn biết.

Chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày giảng đạo, Đường Thời đã khá quen với sinh hoạt tại Tiểu Tự Tại Thiên rồi. Y đã lén lút tìm tòi ở mấy tầng dưới của Tàng Kinh các, nhưng trong đó có quá nhiều kinh quyển, căn bản là không có cách nào để tìm được đúng thứ mình cần, vậy nên bây giờ tâm tình y khá âm u.

Cảnh trong mơ thực ra vẫn đang tiếp tục, nhưng cũng không xuất hiện quá thường xuyên, chỉ là mỗi buổi tối đều tới một lần mà thôi.

Các tu sĩ không phải là không cần nghỉ ngơi, thực ra thì tuy luyện cũng là một loại nghỉ ngơi, nhưng tu sĩ vẫn cần được thả lỏng bản thân — nhưng chỉ cần y thả lỏng ý thức thì ngay lập tức sẽ cảm thấy trong đầu có cái gì đó muốn lao ra, Đường Thời sắp bị cảm giác đó tra tấn đến phát điên rồi.

Y đã thử tự tìm cách giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.

Hôm nay, lúc ra ngoài thêm dầu vừng, y nhìn thấy mấy sư huynh mặc tăng bào màu vàng nâu đi ngang qua trước mặt, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm túc.

Định Tuệ thấy Đường Thời tới, lại còn mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, bèn hỏi hắn: "Ngươi sao vậy?"

Đường Thời nói: "Mấy vị sư huynh vừa đi qua nhìn có vẻ quen mắt."

Định Năng quay lại sau khi xử lý xong những bàn thờ mình phụ trách, nghe thấy hai người nói chuyện liền xen mồm: "Ta có nghe ngóng được một chút, hình như là trong Tam Trọng Thiên đã xảy ra chuyện gì đó thì phải."

"Những nhân vật trong truyền thuyết trên đó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Đường Thời cười cười, đi thêm dầu thắp cho bàn thờ mình phụ trách.

Pho tượng Bồ Tát trước mắt y đang nhìn xuống đại điện với khuôn mặt tràn đầy thương xót, khiến Đường Thời thấy hơi khó chịu, mấy bức tượng này thì có cảm tình gì chứ? Lại còn được ở đây ăn hương ăn khói, nhận sự cung phụng của mọi người... Thật sự có tư cách đó sao?

Suy nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu y, lại chợt cảm thấy hình như pho tượng có biến hoá gì đó, nhưng chỉ chớp mắt sau y đã nhận ra đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Dạo này mỗi ngày đều đặn ba buổi học sáng trưa tối, y thấy mình sắp bị tẩy não hoàn toàn rồi, thật là không biết phải nói gì.

Y vốn cảm thấy mình là một thanh kiếm, ít nhất cũng là một thanh kiếm đang ẩn mình, sớm muộn gì cũng ra khỏi vỏ, nhưng bây giờ thì sao? Giờ y lại cảm thấy cứ ẩn giấu như thế này cũng không tệ.

Ẩn giấu.

— Hai chữ này, có lẽ là phù hợp với Thị Phi hơn chăng?

Dường như từ khi tới Tiểu Tự Tại Thiên, kẻ mà y quan tâm nhất chính là người này.

Vô ý thức mà cười cười, y tiếp tục nghe Định Tuệ và Định Tăng tám chuyện.

"Không phải như chúng ta nghĩ đâu, hình như là... Thị Phi sư huynh đang phải quét rác thì phải?" Định Năng bỗng tung ra một câu làm Đường Thời và Định Tuệ sợ đến đờ cả người.

Đường Thời ngạc nhiên: "Ngươi nói..."

Định Tuệ không suy nghĩ sâu xa, lập tức nói: "Thị Phi sư huynh phải đi quét rác? Đùa cái gì vậy... Không phải mặt đất trên Tam Trọng Thiên sạch sẽ lắm à?"

Định Năng trợn trắng cả mắt: "Có phải tự ta nói ra đâu, ta chỉ nghe nói thế thôi mà."

"Có lẽ là... các vị sư huynh lợi hại cũng cần phải rèn luyện chăng?" Định Tuệ vuốt cằm, sau đó quay đầu hỏi Đường Thời, "Thời Độ, Thời Độ, ngươi nghĩ sao?"

Đường Thời đã quen với cái tên này rồi, y suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Có lẽ là một phương pháp tu luyện khác thường chăng?"

Lời này vừa nói ra, hai người Định Tuệ và Định Năng lập tức nhìn y với ánh mắt sùng bái: "Suy nghĩ của Thời Độ đúng là không tầm thường nha!"

"Ngươi nghĩ Thị Phi sư huynh có quét rác ở chỗ chúng ta không?" Định Tuệ lại hỏi.

Đường Thời thầm nghĩ làm sao mà ta biết được? Y nhún vai, "Chúng ta vẫn nên đi học bài thì hơn, ta thấy dạo này không yên bình lắm đâu."

Thực sự đúng là gần đây không yên bình cho lắm.

Mặc dù họ chỉ là đệ tử tầng chót nhưng cũng biết rằng có lẽ Thiên Chuẩn Phù Đảo đã xảy ra chuyện.

Yêu tộc đang đấu đá nội bộ, có vẻ đã chết không ít người. Ân oán giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên đã được tạm thời gác lại, nhưng gần đây lại có Yêu tu tới đảo, hơn nữa còn xảy ra va chạm với tăng nhân bên ngoài, hình như còn có người bị thương.

Đường Thời rất muốn biết tin tức về Thiên Chuẩn Phù Đảo, vì y vẫn còn chưa lấy được lõi cây Tam Chu... Ân Khương chết tiệt, chỉ cần nhớ đến việc này là Đường Thời lại tức đến ngứa răng.

Dù cũng không thể nói rõ là nàng sai ở đâu, nhưng cứ nghĩ đến là tức.

Y tính hôm nay tiếp tục đến Tàng Kinh các tìm đồ, nên vừa rời khỏi Khẩn Na La điện, Đường Thời liền đi về phía Tàng Kinh các.

Phòng thiền ở hai phía Đông Tây có không ít người, nhưng Đường Thời vẫn tới thẳng Tàng Kinh các.

Y đi lên lầu, tìm một vòng trong tầng ba, sau đó bắt đầu thấy nhàm chán, bèn xuống tầng hai. Y vốn đã định đi về tu luyện tiếp, nhưng khi đến trước một cánh cửa, không hiểu vì sao y lại dừng bước.

Trên chiếc bàn ngoài cánh cửa này thiếu một cây đèn.

Cánh cửa này, chính là cánh cửa mà Thị Phi bước vào ngày đó.

Nói thật là đến giờ Đường Thời vẫn không thấy trong cánh cửa này có gì đặc biệt.

Thiết kế bên trong Tàng Kinh các khá quanh co lòng vòng, trong một cánh cửa cũng có thể chứa cả đất trời, mà đằng sau cánh cửa này là một thư viện.

Đường Thời liếc mắt qua chỗ ngọn đèn dầu bị thiếu, hơi cân nhắc một chút, cuối cùng bước lại gần cầm một cây đèn lên rồi nhẹ nhàng dùng thủ quyết đốt sáng đèn.

Dã hoả... (Trong câu "Dã hoả thiêu bất tận")

Trùng Nhị bảo giám hoàn toàn có thể sử dụng.

Đường Thời khẽ mỉm cười, đẩy cửa ra, liền thấy được một cảnh tượng khá quen thuộc. Hai hàng kệ sách cao lớn xếp đầy kinh thư, cảm giác này thực sự là... chấn động.

Y xoay người, chậm rãi khép cửa lại, toàn bộ không gian liền trở nên tối tăm.

Mỗi quyển kinh thư trong này, nếu đưa ra bên ngoài thì chắc đều sẽ khiến người ta tranh đoạt điên cuồng nhỉ?

Nhưng mà... cũng không chắc, suy cho cùng thì có lẽ đồ vật của các hoà thượng cũng không được chào đón lắm.

Đường Thời đi vào trong dọc theo con đường nhỏ hẹp, nơi này không có ai cả, rẽ sang một hướng khác vẫn chỉ thấy biển sách mênh mông, khiến người ta hoa cả mắt.

Ánh mắt y lướt qua mỗi kệ sách, rồi chợt nhìn thấy một tựa sách khiến y bất ngờ...

"Ký sự về Tiểu Tự Tại Thiên?" Tựa sách này phủ kín một giá sách lớn, cả kệ sách dài mấy chục trượng chỉ toàn những quyển ký sự.

Tiểu Tự Tại Thiên cũng có dùng thẻ ngọc, nhưng có một số thứ giá trị mà thẻ ngọc không thể thay thế được.

Dường như bọn họ bẩm sinh đã thích những đồ vật nguyên thuỷ tự nhiên, ví dụ như tấm da dê, thẻ tre... Với tốc độ đọc hiện tại của Đường Thời thì bắt hắn xem mấy loại thẻ tre này có thể nói là một dạng tra tấn.

Nhưng những thứ trước mắt đây... Dường như lại mang theo giá trị gì đó khiến y muốn đọc...

Đường Thời đi đến trước giá sách, lấy bừa một quyển xuống rồi mở ra xem. Y chỉ quét mắt qua một cái là đọc được hết nội dung, nhưng thật ra nội dung khá khô khan nhàm chán, chỉ là ghi lại vài việc này nọ trong Tiểu Tự Tại Thiên.

Đây chắc là một dạng ghi chép lịch sử... Lại còn là loại biên niên thể*...

*Biên niên thể là một thể loại sách sử truyền thống của Trung quốc, biên tập sự việc theo thứ tự ngày, tháng, năm

Đường Thời đột nhiên nghĩ tới chuyện của Ân Khương... Và cả vì sao lại có con đường thông từ Thiên Chuẩn Phù Đảo tới Tiểu Tự Tại Thiên nữa?

Y nhìn lướt qua hàng ngàn hàng vạn kinh quyển, cắn răng một cái rồi đi thẳng tới một đầu khác, lôi từng quyển từng quyển ra xem thử thời gian. Lúc Ân Khương bị nhốt vào hộp hẳn là không cách hiện tại quá xa, vậy nên khi xem đến những quyển sách ở giữa kệ, hắn bắt đầu đọc cẩn thận hơn.

Y đã xác định được một khoảng thời gian, nên định lật xem toàn bộ sách trong khoảng này, nếu không tìm được thì mới tính tiếp nên tìm ở khoảng thời gian trước hay sau.

Chỉ có điều... không biết chuyện giữa Yêu tu và Phật tu có được ghi chép lại hay không đây.

Lòng ôm nghi ngờ, Đường Thời cứ đọc từng quyển rồi từng quyển, cuối cùng cũng tìm thấy một đoạn ghi chép không tầm thường.

"3799198, Khô Diệp thiền sư nhốt Miêu yêu chín mạng Ân Khương của Thiên Chuẩn Phù Đảo vào hộp Chiết Nan rồi ném vào Bể Khổ Vô Biên."

"3799821, Khô Diệp thiền sư viên tịch."

Ý nghĩa của hai câu này quá rõ ràng, nếu Đường Thời mà không nhận ra thì chắc phải tự khinh bỉ chỉ số thông minh của mình luôn.

Khô Diệp thiền sư? Còn cả Miêu yêu chín mạng Ân Khương của Thiên Chuẩn Phù Đảo nữa, đây đúng là thứ mà y muốn tìm rồi.

Thời gian thì chắc có thể đối chiếu được, sau đó là hộp Chiết Nan, và cả Bể Khổ Vô Biên nữa.

Nhưng mà...

Nếu Khô Diệp thiền sư chính là hoà thượng dây dưa với Ân Khương, thì sao còn liên quan tới cả Bể Khổ Vô Biên vậy?

Lại dẫn tới vấn đề trước đây...

Rốt cuộc Bể Khổ Vô Biên là gì?

Tiểu Hoang cảnh này thuộc về ai? Vì sao khái niệm "Bể khổ vô biên" của Phật giáo lại xuất hiện trong mộ kiếm của Đạo tu?

Mộ kiếm đó... chắc chắn không phải là của Tiểu Tự Tại Thiên.

Đường Thời biết rõ lúc này mình sẽ không thể có được đáp án, vậy nên chỉ đành đọc tiếp.

Tốc độ của y đã không chỉ là nhanh như gió, mà là chỉ cần đọc qua phần đầu, không cần đọc tiếp cũng đủ biết phần sau. Lấy quyển trục này làm mốc, hắn bắt đầu đọc ngược lên khoảng thời gian trước, nhưng cũng không tìm thêm được tin tức gì.

Cố gắng tìm tòi mà không có kết quả, Đường Thời đặt cuốn kinh văn trong tay xuống, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt vẫn còn vô số thẻ tre.

Đường Thời nhìn sang hướng khác, quyết định không đọc tiếp nữa, kinh quyển quá nhiều, khiến người ta không thể xem hết. Y dự định đi tìm một số kinh quyển liên quan tới Khô Diệp thiền sư.

Y cầm cây đèn dầu lên rồi đi tới một kệ sách khác, đang định nhìn thử xem ở đây có mấy cuốn sách dạng như truyện ký về mỗi vị thiền sư không thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Người đi vào là mấy hoà thượng mà Đường Thời nhìn thấy ở Khẩn Na La điện, hình như cũng chính là những người bàn tán về việc Thị Phi phải đi quét rác?

Đường Thời vẫn thấy tin này khả năng cao là tin vịt, y lén lút xoay người, nhìn vô số kệ sách trước mắt, chọn một góc khuất nhất rồi từ từ lủi vào đó. Y đứng sau giá sách, lặng lẽ dịch một cuốn sách sang bên rồi nhìn ra bên ngoài.

Có vẻ mấy hoà thượng kia cũng tới đây tìm kinh thư, nhưng hình như họ có mục đích khá rõ ràng, nên chỉ đi thẳng tới một dãy kệ sách rồi bắt đầu tìm tòi.

"Thích Âm, tin tức ngươi nghe được là thật hay giả vậy? Sao chúng ta cứ cảm thấy không đáng tin lắm?"

"Đến cả Tư Quá nhai cũng không trấn áp được lệ khí của hắn, ta thấy cũng hết cách rồi..."

"Nếu thật sự không thể đột phá, cứ tiếp tục hao tổn như vậy..."

"Người thông minh như Thị Phi tại sao lại rơi vào tình cảnh u mê không tỉnh như vậy chứ? Hắn còn không chịu nói đã có chuyện gì xảy ra trong Tiểu Hoang cảnh, nên các sư tôn có muốn giúp hắn thì cũng không biết phải làm thế nào."

"Nói cho cùng thì cũng đâu thể sưu hồn  hắn được."

"Hầy... khó thật đấy..."

"Có khi nào... Thị Phi lại giống Khô Diệp thiền sư năm đó không?"

...

Những người này bàn tán mấy câu xong là thôi, bởi vì chẳng mất bao lâu họ đã tìm được vật cần tìm, nên đi ra ngoài luôn.

Đường Thời đứng đó, một lần nữa chìm vào mơ hồ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra...

Y nâng tay đè trán, vừa quay người lại đã bị cảnh tượng sau lưng doạ sợ.

Chết tiệt, lúc tới đây y hoàn toàn không phát hiện sau lưng mình có người!

Người này còn là...

Chỉ cần nhìn thoáng qua bóng lưng đang ngồi xếp bằng trước kệ sách, y đã biết ngay đây là ai...

Thị Phi...

Cái tên này... Thế mà lại ngồi ở đây...

Đường Thời không biết nên nói gì cho phải, nhưng chỉ giây lát sau y lại bắt đầu sợ hãi, định lén lút chuồn đi.

Y hoàn toàn không ngờ người này lại đột ngột xuất hiện như vậy.

Hắn ngồi xếp bằng trước một kệ sách thật dài, nhìn như đang úp mặt vào tường, đầu hơi rũ xuống. Trước mặt hắn là một quyển kinh văn kín đặc chữ, khó mà nhìn rõ trên đó viết gì.

Từ góc độ của Đường Thời không nhìn thấy được biểu tình của hắn, không biết hắn đang mở mắt hay nhắm mắt, chỉ thấy ngọn lửa trên cây đèn đặt bên cạnh hắn đang lập loè không ngừng, chừng như sắp tắt hẳn.

Y xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường.

Thị Phi cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt y dừng lại trên ngọn đèn bên cạnh Thi Phi, nhận ra dầu thắp bên trong đã sắp hết. Dầu thắp trong mỗi cây đèn vốn đều đầy ắp, nếu chiếc đèn này sắp cháy đến cạn dầu thì có thể chứng tỏ... Thị Phi đã ở đây rất lâu rồi.

Hơn nữa, ánh lửa trên cây đèn này rất yếu ớt, tựa như chỉ một giây sau sẽ tắt hẳn.

Tắt hẳn...

Khiến Đường Thời liên tưởng tới một câu rất không tốt — dầu hết đèn tắt.

Không biết là lực lượng nào điều khiển y , khiến y bước từng bước lại gần, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Thị Phi.

Tăng bào màu lam nhạt phủ trên sàn nhà bằng đất nung không nhiễm một hạt bụi, Đường Thời lặng lẽ nhìn hồi lâu, nhịn không được mà đưa tay ra, định chạm vào bờ vai hắn, nhưng không ngờ khi sắp chạm tới thì lại bị một bàn tay nhanh như chớp bắt lại. Bàn tay này, lạnh như băng.

Đường Thời thấy da đầu tê rần, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, tự nhiên lại làm ra hành vi khác thường thế này. Y lập tức muốn tránh đi, nhưng đúng lúc này lại cảm nhận được lực nắm của bàn tay đang cầm tay y tăng lên, khiến hắn không thể vùng ra.

Y đột nhiên hơi sợ hãi, tình cảnh lúc này cực kỳ không ổn.

Cảm giác run rẩy không biết từ đâu chui ra chiếm cứ cơ thể y, trong một thoáng, y thậm chí còn có ảo giác rằng mình không thể chạy thoát.

Đôi môi Đường Thời khẽ run rẩy, y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi