DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

"Ân Khương, chuyện của Yêu tộc đã được quyết định rồi, ngươi không thể xen vào."

"Có một số người lúc nào cũng tự cho mình là đúng, ngươi tưởng rằng ta không dám ra tay sao?"

Ân Khương đã đến rất gần ngưỡng thịnh nộ rồi. Lúc nàng thoát khỏi hộp Chiết Nan đã bị Ưng tộc tấn công, bọn chúng căn bản là không muốn nàng thoát khỏi khốn cảnh, bởi vì chỉ cần nàng trở lại Miêu tộc thì cơ cấu thế lực của Thiên Chuẩn Phù Đảo sẽ hoàn toàn thay đổi — nhưng có lẽ, lý do quan trọng hơn chính là Ân Khương thuộc phái chủ trương hoà bình.

Là lão tổ của Miêu tộc không thích chiến tranh, từ hàng ngàn năm trước Ân Khương đã phản đối chiến tranh, thậm chí cục diện hoà bình giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên có một phần rất lớn là nhờ sự nỗ lực của Ân Khương và Khô Diệp thiền sư. Hai bên đã từng có giao ước với nhau, dù chỉ là nói miệng, được duy trì dựa trên sự tuân thủ của tu sĩ Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên đối với lời thề.

Nhưng theo thời gian dần trôi, sức mạnh của lời thề dần dần phai nhạt, trong thời gian Ân Khương vắng mặt, sợ là mọi người đều đã quên... những thương tổn mà chiến tranh ngày trước mang đến...

Trong phòng nghị sự tối cao của Yêu tộc, Ân Khương bỗng có phần cảm thấy không biết phải làm sao, hoàn toàn không biết phải nói gì mới được. Tứ đại Yêu tộc đã quyết định rồi, giờ nàng có nói gì cũng chỉ phí công tốn sức mà thôi.

Ưng vương mặc một thân đen, vẻ mặt u ám vô cùng, mà Bằng vương ngồi cạnh hắn thì chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

"Ân Khương... Chuyện ngày đó là do chúng ta suy nghĩ không chu đáo –"

"Chỉ đơn giản là các ngươi suy nghĩ không chu đáo thôi sao?" Ân Khương cười lạnh "Ha" một tiếng, nhìn những người trước mặt với ánh mắt sắc bén, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Ngươi thật sự muốn ép ta phải ra tay sao?"

Ân Khương đã từng nói với Đường Thời rằng nàng là Yêu tu Đại Thừa kỳ, dù sau khi ra khỏi hộp Chiết Nan, tu vi của nàng đã chịu tổn hại nhất định, nhưng ít nhất vẫn có được sức mạnh đáng sợ của Độ Kiếp kỳ. Thiên Chuẩn Phù Đảo không còn lại mấy Yêu tu cao cấp, hầu hết đã tới Đại Hoang rồi — vậy nên hiện tại Ân Khương là người có tu vi cao nhất trong cả Yêu tộc.

Nhưng nàng không ngu ngốc đến nỗi tuỳ tiện ra tay với Yêu tu nào đó — ý niệm của tu sĩ trong Đại Hoang có thể bay rất xa, nếu là tu sĩ Đại Thừa kỳ thì chỉ cần không đến nửa khắc* là đã có thể vượt qua cả đại lục, thực lực của họ có thể nói là cực kỳ hùng mạnh. Mặt khác, dù thế nào thì Ân Khương cũng là Yêu tộc, rốt cuộc nàng vẫn có tình cảm với người cùng tộc.

(1 khắc bằng 15 phút)

Đây là một loại nhường nhịn, chỉ cần bọn chúng chưa xâm phạm đến điểm mấu chốt thì nàng vẫn còn có thể nhường nhịn.

Hơn nữa, nói thật là bây giờ Ân Khương đã không còn cảm giác như xưa với Tiểu Tự Tại Thiên...

Dù sao thì Khô Diệp thiền sư cũng đã...

Sau khi trở lại, biết được tin tức này, có lẽ nàng cũng có chút đau lòng đúng không?

Ân Khương thấy hơi xót xa trong lòng, nàng đứng tại chỗ, nhìn về phía Ưng vương, nói: "Dù thế nào thì Ưng tộc cũng là một tộc lớn của Thiên Chuẩn Phù Đảo, vậy mà lại ra tay với người cũng là Yêu tu như ta... Sự tôn nghiêm của ta không thể bị xâm phạm, Vu Bùi, ngươi phải chịu tội gì?"

Phòng nghị sự này ở trong ảo cảnh Thiên Yêu, nhưng toàn bộ Thiên Yêu trong ảo cảnh cũng không thể đối chọi được với Ân Khương, nói gì đến gã Ưng tộc nhỏ bé này?

Bốn tộc lớn nhất trong toàn bộ Yêu tộc là Khổng Tước, Bằng, Hổ và Báo, Ưng tộc chỉ thuộc hạng hai, chưa kể còn có mối thù truyền kiếp với Miêu tộc, vậy nên khi biết Ân Khương sắp trở lại, chúng mới lo sợ tới mức phái người đi giết nàng...

Ưng vương Vu Bùi vẫn giữ vẻ mặt u ám như vậy, hắn cười gằn, nói: "Không phải ngươi đã giết sạch những người ta phái đi rồi sao? Còn muốn ta phải làm gì nữa?"

"Nếu ngươi tự phế bỏ tu vi, ta sẽ bỏ qua cho toàn bộ Ưng tộc."

Giọng nói của Ân Khương cực lạnh, lời nói ra lại khiến cho cả phòng nghị sự đều im bặt.

Tuổi thọ của Yêu tộc rất dài, nhưng sau ba ngàn năm đằng đẵng, rất nhiều người đã quên chuyện năm xưa, hoặc cũng có thể là Yêu tộc sinh sau đẻ muộn quá nhiều. Thời gian ba ngàn năm đủ để rất nhiều yêu quái tu luyện đến cảnh giới đạt tiêu chuẩn, sau đó đi tới Đại Hoang, vậy nên lúc này hầu hết mọi người đều không biết... Ân Khương là một nữ nhân đáng sợ đến mức nào.

Nàng là Ân Khương, là nhân vật cấp bậc lão tổ của Yêu tộc, nhưng không phải vì nàng sinh ra toàn bộ Miêu tộc, mà là bởi nàng đã đạt tới hình thái cao cấp nhất của Miêu tộc — Miêu yêu chín mạng.

Có lẽ bọn họ đã quên lửa giận của một tu sĩ Đại Thừa kỳ là như thế nào.

Ưng vương là loại người gì?

Sao có thể chỉ vì một câu Ân Khương mà tự phế tu vi được? Sau bao năm tu luyện, thứ mà hắn học được tuyệt đối không phải là khuất phục, vậy nên hắn cười lạnh một tiếng, nhưng tiếng cười này còn chưa tắt hẳn thì gương mặt tuyệt mỹ của Ân Khương đã đột ngột xuất hiện ngay trước mắt hắn.

"A –"

"Rắc."

Chỉ một âm thanh rất khẽ vang lên, Ân Khương hơi giương cằm, nụ cười thậm chí còn có chút ám muội.

Đám yêu quái chợt thấy sởn cả gai ốc, còn chưa kịp nói gì đã thấy cổ của Ưng vương bị bẻ gãy.

Nhưng dù thế nào thì Ưng vương cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn hoảng sợ chui ra khỏi cơ thể mình, hoá thành một chùm sáng định chạy trốn.

Nguyên anh của hắn đã hoá hình, lớn khoảng một nắm tay, chính là một hình người nhỏ. Sau khi chui ra khỏi đỉnh đầu của cơ thể, hắn trốn thẳng đến chỗ Bằng vương ở bên cạnh: "Bằng vương, cứu ta –"

Bằng, cũng là đại bàng, người ta bảo chỉ cần nó mở cánh ra là có thể bay lên chín vạn dặm, bản thể của nó cực lớn, nhưng lúc này Bằng vương đang ở dạng người. Hắn mặc quần áo màu vàng sậm, đang ngồi với tư thế rất ngang ngược, toàn thân đều toát lên vẻ vương giả.

Bằng vương thế hệ này tên là Lận Thiên, là một kẻ tâm cơ thâm trầm, hắn nắm lấy nguyên anh của Bằng vương rồi nhìn về phía Ân Khương: "Nếu tha được thì nên tha, lão tổ Ân Khương à, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?"

"Từ khi nào mà Yêu tộc chúng ta lại lằng nhà lằng nhằng như mấy con lừa trọc của Tiểu Tự Tại Thiên thế?" Ân Khương cười lạnh, hai tay co lại thành trảo, định ra tay làm gì đó.

Nhưng ngay lúc ấy, một màn mà mọi người không thể ngờ tới đã xảy ra —

Bằng vương thở dài, một luồng ánh sáng vàng toả ra từ tay hắn, nguyên anh của Ưng vương Vu Bùi chợt phát ra tiếng "tạch tạch" như bị đốt cháy, rồi chỉ trong giây lát đã hoá thành một làn khói nhẹ, biến mất trong tay Lận Thiên.

Ân Khương bỗng cười như không cười mà nhìn hắn, cả phòng nghị sự đều lặng ngắt. Trong nơi thờ cúng của Ưng tộc, các Yêu tu Ưng tộc chợt nghe thấy tiếng vỡ, vừa đẩy cửa ra liền thấy thẻ sinh mạng của tộc trưởng nhà mình đã vỡ vụn.

"Thủ đoạn của Bằng vương quả là cao minh."

Ân Khương không nhịn được mà vỗ tay mấy cái, sau đó nở nụ cười.

Bằng vương chỉ nói: "Việc đắc tội với ngài là do Bằng vương không hiểu chuyện, lát nữa chúng ta sẽ chọn ra một Ưng vương mới để nhận truyền thừa của Ưng tộc. Nhưng việc tấn công Tiểu Tự Tại Thiên thực sự là không thể huỷ bỏ được, mong lão tổ Ân Khương thứ lỗi."

"..." Ân Khương trầm mặc một lát, cuối cùng nàng nói, "Nếu các ngươi muốn tự chuốc hoạ vào thân thì ta cũng sẽ không ngăn cản, có điều, về sau tuyệt đối đừng tìm ta hỗ trợ."

Bằng vương là một người thông minh, hắn biết Ân Khương thuộc dạng có thù tất báo, chắc chắn nàng sẽ không để Ưng vương sống tiếp, vì thế nên mới tự tay giải quyết Ưng vương luôn, như thế thì ít ra vẫn còn giữ được mặt mũi. Trong bốn tộc lớn của Yêu tộc thì Bằng tộc là lợi hại nhất, nhưng huyết mạch của Bằng tộc rất quý giá, nhân số vô cùng ít ỏi. Không giống như Khổng Tước tộc có đủ loại từ Yêu tu bình thường đến cấp bậc tối cao, Bằng tộc vừa sinh ra đã là Kim Đan kỳ, một khi có yêu quái của Bằng tộc ra đời, kẻ đó nhất định sẽ trở thành tu sĩ đại năng. Vì thế, dù nhân số của Bằng tộc rất ít, nhưng thực lực của họ có thể nói là mạnh nhất trong toàn bộ Yêu tộc.

Nhưng bây giờ, sau khi xuất hiện một tu sĩ Đại Thừa kỳ như Ân Khương, tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

Bằng vương là người dẫn đầu trận chiến này, hắn không muốn kế hoạch của mình phải chết non, vì vậy vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết chính là Ân Khương.

Thiền sư Khô Diệp đã từ trần, vậy hẳn là Ân Khương sẽ không quá chấp nhất.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ân Khương xoay đầu nhìn cái xác đã hoá thành bản thể của Ưng vương. Một mồi lửa phóng ra, thi thể liền bị thiêu sạch sẽ, chỉ để lại một viên ngọc màu đen. Nàng cầm nó lên, hừ một tiếng rồi cười: "Nếu muốn lấy lại ngọc truyền thừa thì bảo Ưng tộc tới tìm ta."

Yêu tộc có thể hùng mạnh đến vậy, một phần không nhỏ là nhờ ngọc truyền thừa.

Cái gọi là truyền thừa, chính là sự tiếp nối ký ức và sức mạnh.

Một số tiền bối hùng mạnh của Yêu tộc sẽ chế tạo ra ngọc truyền thừa cho tộc của mình, có được vật này cũng giống như có được Quán Đỉnh đại pháp* của Tiểu Tự Tại Thiên — mỗi một đời tộc trưởng đều sẽ được trao ngọc truyền thừa khi tiếp nhận vị trí từ tộc trưởng đời trước. Ngay khi nhỏ máu nhận chủ với ngọc truyền thừa, họ sẽ lập tức có được công pháp và sức mạnh đặc biệt dành cho người thừa kế, gần như có thể khiến tu vi được nâng cao hẳn lên. Đồng thời, nếu dung hợp ngọc truyền thừa thì khi tu luyện sẽ có thể dung hoà với thiên địa tốt hơn rất nhiều, mà tốc độ tu luyện cũng vượt xa so với Yêu tu bình thường.

* "Quán đỉnh" nghĩa đen là "rưới lên đỉnh đầu", đây là một nghi thức của Mật tông Phật giáo, chỉ việc một đệ tử được sư phụ hoặc trưởng bối rót nước hoặc sữa bò lên đỉnh đầu. Nghi thức này tượng trưng cho việc xua tan nghiệp chướng, rửa sạch thân thể, đồng thời rót vào trí tuệ và sự thanh tịnh, giúp người tu hành được thanh tẩy, khai sáng và giác ngộ.

Không chỉ vậy mà còn một việc nghịch thiên hơn, đó là nếu có ngọc truyền thừa thì khi độ kiếp sẽ có được sự bảo vệ rất mạnh mẽ, khiến mức độ nguy hiểm của việc độ kiếp giảm xuống rất nhiều.

Phàm là tộc trưởng Yêu tộc có được ngọc truyền thừa, rất ít người độ kiếp thất bại.

Trong bốn đạo Tiên Phật Yêu Ma, tỉ lệ độ kiếp thành công của Phật tu là cao nhất, bọn họ gần như không có khái niệm độ kiếp thất bại, sau đó là Yêu tu, tiếp theo mới đến Đạo tu, còn Ma tu có tỉ lệ độ kiếp thành công thấp nhất, thực lực cũng kém nhất trong cả Khu Ẩn tinh.

Không thể nghi ngờ gì, hành động đoạt đi ngọc truyền thừa của Ân Khương chính là một loại thị uy, và cũng là một dạng khiển trách.

Đến đây thì cả phòng nghị sự đều đã biết sự bá đạo của nữ nhân này, kể từ giờ phút này, kết cấu của toàn bộ Yêu tộc quả thực đã thay đổi rồi.

Nhưng Bằng vương không hề để tâm, hắn vuốt khóe môi cười nhẹ, rồi nhìn về phía một nữ nhân xinh đẹp vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích ở một bên nãy giờ: "Khổng Linh, giờ thì phiền toái lớn nhất đã được giải quyết rồi."

Khổng Linh chính là vương của tộc Khổng Tước, nàng là một nữ nhân rất lộng lẫy, mặc váy dài bảy màu, đôi môi đỏ thắm, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ mê người. Nghe Lận Thiên nói xong, nàng liền cười: "Nếu Hổ vương và Báo vương đều không có ý kiến thì ta cũng không có ý kiến gì. Địa bàn của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng nên được mở rộng một chút..."

"Ha ha ha... Tốt lắm!"

Mọi yêu quái trong phòng nghị sự đều bật cười.

Lúc này Ân Khương đã sắp tới chân núi, nàng lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy trời đã bắt đầu sáng rồi. Đêm nay dường như không hề yên ổn...

Nàng nâng tay đè ấn đường, dõi mắt về phía Nam, Tiểu Tự Tại Thiên đã bị bóng tối che khuất.

Ân Khương đi tới rìa Thiên Chuẩn Phù Đảo, sau đó đánh một pháp quyết về phía Đông hải vô biên.

"Hải yêu, ra đây."

Không biết nàng đang nói chuyện với ai, dù sao thì trên biển rộng cũng không thấy một bóng người.

Một lúc lâu sau mới thấy một bóng mờ cực lớn chậm rãi hiện ra trên mặt biển, khiến màu nước biển bỗng chốc tối hẳn đi.

"Ân Khương..."

Vẻ mặt của Ân Khương rất bình tĩnh, nàng hỏi: "Hắn có để lại gì cho ta không?"

Bóng ma lớn không nói gì, chỉ từ từ chìm xuống.

Ân Khương đột nhiên quỳ rạp xuống, tựa như đã mất hết sức lực.

Gió, lạnh lẽo thê lương đến vậy.

Đường Thời dùng ngón tay gẩy gẩy ngọn lửa trên cây đèn dầu, một nụ cười nhạt treo trên khoé môi. Y vẫn dùng cơ thể của tiểu hoà thượng, nhưng đáy lòng đã hoàn toàn ổn định, từ lúc biết được phương pháp đoạt xá thì tất cả đều không đáng lo ngại nữa.

Ít nhiều gì thì y cũng có tu vị hậu kỳ Trúc Cơ, có năng lực để bảo vệ chính mình.

Gần đây tốc độ tu luyện Tâm Kinh nhanh đến bất ngờ, Đường Thời cũng không hiểu vì sao lại thế, chỉ có thể giải thích là Tiểu Tự Tại Thiên vốn dĩ chính là thánh địa của Phật gia, vì thế việc tu luyện luôn có thể làm ít công to.

Viên ngọc màu xám trong thức hải y giờ đã mượt mà như một viên trân châu, thậm chí hiện tại Đường Thời còn có thể cảm nhận được khối vật chất màu xám dường như đã biến thành một lớp vỏ, bao bọc thứ gì đó bên trong mà chuyển động cùng nhau, không biết khi nào... có thể đột phá...

Cảm giác tự tin có thể đột phá bất cứ lúc nào này khiến khí chất của Đường Thời cũng khác hẳn bình thường.

Khi ra khỏi phòng, một luồng gió thổi tới trước mặt, mang theo khí vị của sương mù trên biển, có cảm giác hơi ẩm ướt.

Đường Thời khép hờ mắt, hít sâu một hơi rồi xoay người đi tới Giới Luật viện.

Lúc mới tới Tiểu Tự Tại Thiên, y đã được nghe rằng Giới Luật viện là một nơi xui xẻo, nhưng lúc này không chỉ có Đường Thời mà mọi người đều đi đến đó.

Viên Thông và Viên Cơ vừa vặn nhìn thấy hắn, nhưng lại cảm thấy tiểu hoà thượng Thời Độ của lúc này mang đến cho người ta một cảm giác rất kỳ quái.

Viên Thông không nghĩ nhiều, lập tức lại gần gọi Đường Thời, "Tiểu Thời Độ, qua đây nào."

Đường Thời nhìn qua, thấy Viên Thông, Viên Cơ và Định Tuệ, Định Năng đứng cùng nhau, không ít người đang đi vượt qua bọn họ.

Đường Thời tới chỗ họ rồi chắp tay trước ngực, mọi suy nghĩ trong lòng đều lắng đọng xuống theo cái chắp tay này. Giọng nói của nhẹ nhàng và từ tốn đến khó nói thành lời, thậm chí còn y mang theo cảm giác từ bi đầy tự nhiên của Phật gia: "Viên Thông sư huynh, Viên Cơ sư huynh."

"A di đà phật, mọi người đều đang tới Giới Luật đường, chúng ta cũng đi đi."

Viên Thông thở dài một hơi, dường như có chút u sầu.

Đường Thời hơi ngạc nhiên: "Viên Thông sư huynh phiền não chuyện gì vậy?"

Viên Thông lắc đầu không nói lời nào, Viên Cơ rất hiểu Viên Thông, bèn nói: "Chắc là vì nghe nói Thị Phi phải chịu phạt, nên... có chút thương cảm chăng?"

"Hồi trước ta thực sự rất sùng bái Thị Phi sư huynh, từ một đệ tử gánh nước của chùa miếu bên dưới đi tới được ngày hôm nay, sao có thể không tinh thâm Phật pháp? Trước đây khi nghe Thị Phi sư huynh giảng đạo, ai mà không muốn sau này trở thành một Thị Phi thứ hai chứ? Chúng ta thật lòng kính ngưỡng hắn, ai ngờ lại có ngày thấy hắn đi đến nông nỗi này."

Ban đầu Viên Thông còn chưa làm sao, nhưng càng nói càng cảm thấy khó chịu, đến khi sắp tới bên ngoài Giới Luật viện, ấy thế mà hắn lại ngồi xổm xuống khóc nấc lên.

Tên mập này ngồi chồm hổm dưới đất trông y như một khối cầu lớn, lưng rung bần bật, còn phát ra tiếng khóc rất khoa trương, "Vì sao Thị Phi sư huynh lại phạm sai lầm chứ... Sao có thể..."

"..." Đường Thời bỗng nhiên không biết phải nói gì, cảm giác hoang đường lại trào lên trong lòng.

Thực ra thì, cảm giác của Viên Thông chưa chắc đã không phải là cảm giác của Đường Thời.

Trước đây khi kề vai chiến đấu cùng Thị Phi ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang, dù y cũng có ôm đề phòng với hắn, nhưng hắn lại cho người ta cảm giác có thể tin cậy được,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi