ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

”Người nam nhân này, lớn lên cũng không tệ lắm, theo lý thuyết nữ nhân của hắn cũng sẽ không quá xấu. . .”

“Đúng, người nam nhân này là ai?”

Trong phòng giam này không ít người, bây giờ hắn vừa hỏi, đương nhiên mọi người không trả lời.

Hắn liền trực tiếp bắt được một người gần đây, hung hăng siết tóc của hắn, dùng sức kéo:

“Nói, hắn là ai vậy. . .”

Người nọ không nói lời nào, hắn càng thêm cố sức, hầu như giật hẳn tóc xuống.

“A. . . Ta. . . Ta nói. . .”

Người nọ không chịu nổi, cảm giác da đầu cũng gần như muốn bung ra:

“Nói đi. . .”

Nghe nói như thế, tay hắn mới hơi buông ra một chút, người nọ thở hổn hển, nói:

“Là hàng xóm của ta . . .”

Hắn không thể nói ra thân phận của Uất Trì Tà Tâm, nếu không. . .

Những người này, cũng không biết đảo chủ còn có nhi tử.

Bởi vì Uất Trì Tà Tâm cũng không nổi danh, cũng bởi vì. . .

Đây coi như là chuyện tốt sao?

Uất Trì Tà Tâm cúi đầu, hắn cho rằng người kia nhất định sẽ bán đứng hắn, nhưng không ngờ. . .

Hắn cũng chỉ là nói như vậy, lòng rốt cục buông lỏng, Uất Trì Nhu Tình cũng gục đầu xuống, vừa rồi nàng thiếu chút nữa cho rằng. . .

Những người này, đúng là ma quỷ, thật là đáng sợ.

“Chỉ là hàng xóm của ngươi nha. . . Nhưng lúc vừa nãy, sao ngươi lại không nói chứ?”

Hắn hung tợn nói, người nơi này, đều bị ngăn lại võ công, hắn cũng không sợ ——

Hắn vẫy tay, ý bảo bọn họ lấy tới cái chìa khóa, trực tiếp đến trong phòng giam, đi tới.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Thấy bọn họ đi về phía Uất Trì Nhu Tình, Uất Trì Tà Tâm vội vàng che ở trước mặt của Uất Trì Nhu Tình , vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.

“Cút ngay. . .”

Người nọ khó chịu đẩy Uất Trì Tà Tâm ra , nếu như đây là lúc bình thường, hắn chưa chắc là đối thủ của Uất Trì Tà Tâm , nhưng lúc này. . .

Thân thể Uất Trì Tà Tâm lảo đảo một cái , thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống trên mặt đất.

Hắn vội vàng tới, lần nữa đứng ở bên người Uất Trì Nhu Tình , che chở Uất Trì Nhu Tình.

“Ha ha, thật là có một không sợ chết, ngược lại ta muốn nhìn, người quái dị ngươi che chở có bộ dáng gì . . .”

“Nàng không phải là người quái dị, nàng là thê tử của ta. . .”

Uất Trì Tà Tâm ánh mắt kiên định nói, người nọ vừa nghe, càng thêm vui vẻ:

“Ha ha, cái này được, không sai, thực sự là không sai. . .”

Hắn liên tục nở nụ cười vài tiếng, âm hiểm cười nói:

“Nếu như trước mặt của mặt của ngươi cùng với thê tử của ngươi, ha ha. . .”

Uất Trì Nhu Tình vừa nghe, sợ đến mức thiếu chút nữa ngất đi, hắn muốn làm cái gì?

“Không. . . Nàng mang thai. . .”

Uất Trì Tà Tâm vội vội vàng vàng nói, hy vọng, bọn họ có thể có một chút nhân tính.

“A. . . Mang thai a. . . Tốt lắm, vậy càng tốt. . . Lão tử xong nữ nhân như thế rồi, chỉ phụ nữ có thai còn chưa bao giờ chơi đùa. . . Các ngươi chơi đùa chưa?”

Hắn quay đầu nhìn đồng bạn của mình, mà những người đó cũng đều lắc đầu, bọn họ cũng không có chơi đùa.

“Hắc hắc, các huynh đệ, không có chơi đùa nha. . . Vậy hôm nay liền cho các ngươi cho đã nghiền. . . Đến đây đi, trước hết chăm sóc tiểu tử này thật tốt . . .”

Ba bốn người cùng nhau xông vào, vây bắt Uất Trì Tà Tâm, chính là một trận tay đấm chân đá.

Uất Trì Tà Tâm giãy dụa nghĩ muốn đứng lên, nhưng lúc này, làm sao hắn là đối thủ của bọn họ.

“Không. . . Không cần. . .”

Thấy Uất Trì Tà Tâm bị đánh, lòng Uất Trì Nhu Tình như đao cắt, vì sao, tại sao muốn như thế đối với bọn họ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi