ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

”Hắc hắc, người quái dị, còn chưa bắt đầu đâu, ngươi đã nói không cần , vậy có ý gì a. . .”

Nhìn nam nhân càng ngày càng gần , Uất Trì Nhu Tình nghĩ tới muốn chết.

Một bên là tướng công của mình bị đánh, một bên là. . .

Mình khả năng bị vũ nhục, nàng làm sao có thể tùy ý bọn họ như thế. . .

Hung hăng cắn răng một cái, một chất lỏng đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống.

“Ngươi. . .”

Nhìn thân thể Uất Trì Nhu Tình mềm rồi ngã xuống, người nọ sửng sốt, không ngờ, nơi này lại có . . .

Nữ nhân cố chấp như thế. . .

Mà cũng vào lúc này, Uất Trì Tà Tâm đột nhiên đẩy ra mọi người đang đánh hắn , gống như phát điên vọt tới:

“Tình Nhi. . .”

Hắn ôm thật chặt thân thể Uất Trì Nhu Tình , người trong phòng , toàn bộ đều im lặng. . .

“Mất hứng. . .”

Vốn là vui đùa một chút, nhưng chuyện vui không có tìm được, còn xảy ra mạng người.

Thực sự là đủ mất hứng.

Hắn mang theo mọi người đi ra, mới vừa đi chưa tới vài bước, bỗng nhiên hai người đi đến, một luồng nội lực cường đại hướng về phía hắn đánh tới.

Hắn thậm chí cũng không kịp phản ứng, thâm thể liền bay thẳng ra ngoài.

Hai nam nhân, có phần xa lạ, mọi người cũng không nhận ra.

“Đánh tất cả bọn họ cho ta. .”

Quốc sư liếc nhìn người trong địa lao , thấy bọn họ có vẻ vết thương chồng chất , hừ lạnh nói.

Mà sau lưng của bọn họ, có mười mấy người xông vào, hướng về phía mấy người canh gác địa lao này chính là một trận tay đấm chân đá. . .

Quốc sư đi tới bên người đại trưởng lão , khẽ nói:

“Ông. . . Không có sao chứ?”

Đại trưởng lão vốn là bị đánh hôn mê bất tỉnh, lúc này nghe được thanh âm có phần quen thuộc, không thể tin được ngẩng đầu:

“Ngươi là. . .”

Đây không phải là người lúc trước đi cùng với Thiếu đảo chủ sao?

“Thiếu đảo chủ? Thiếu đảo chủ đâu?”

Hắn may là vẫn kiên trì sống, không có tìm chết, nếu không. . .

Hắn chỉ biết, Thiếu đảo chủ nhất định sẽ tới cứu bọn họ.

“Hắn có việc, không thể đến, cho nên để cho hai người chúng ta tới giúp đảo chủ. . .”

Thật là Thiếu đảo chủ a. . .

Đại trưởng lão không nhịn được chảy nước mắt . Quốc sư tự mình mở trói cho ông ta.

“Ô ô, ta chỉ biết, chỉ cần Thiếu đảo chủ ở, Thiên Thương Đảo liền sẽ không dễ dàng bị người hủy diệt như vậy . . .”

Quốc sư gật đầu, đúng vậy, Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh, sẽ không để cho Thiên Thương Đảo gặp chuyện không may.

“Quốc sư, bên kia. . .”

Có người đến thấp giọng nói vài câu, quốc sư vừa nghe, chân mày nhíu chặt lại.

“Quốc sư, làm sao vậy?”

Nhìn quốc sư vẻ mặt không tốt, đại trưởng lão lo lắng hỏi.

“Ặc. . . Được rồi, đại trưởng lão, ngươi theo ta đi qua nhìn một chút. . .”

Đại trưởng lão, không phải là luyện đan sư sao?

Hắn nếu là luyện đan sư, nói không chừng sẽ có biện pháp.

Đại trưởng lão cũng không nhiều hỏi, theo quốc sư đã đi.

Phí Kỳ đã giải trừ phong ấn của cấm địa bên này, võ công của hắn cũng khôi phục một ít, những dằn vặt này, chỉ là bị thương ngoài da, chỉ là cần phải tĩnh dưỡng vài ngày mà thôi ——

“A, đây là Uất Trì Tà Tâm?”

Thấy Uất Trì Tà Tâm tại địa lao, đại trưởng lão hầu như cũng có chút không dám nhận.

Trong ngực của hắn, ôm thật chặt một nữ nhân.

Không cần suy nghĩ, cũng biết người nữ nhân này chắc là ai.

“Đại trưởng lão, Uất Trì Tà Tâm không chịu đi ra ngoài, cũng không chịu buông Uất Trì Nhu Tình, ngươi xem một chút Uất Trì Nhu Tình hiện tại. . .”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi