ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Đối với đại đa số người mà nói, không khí năm mới là phải vui vẻ, nhưng đối với Thẩm gia mà nói, chào đón mùng một đầu năm, là tin tức dâu cả của trưởng tôn qua đời.

Điền thị đã bị bệnh hơn một năm, thân thể càng ngày càng tệ, xem qua vô số đại phu, ăn vô số thuốc bổ cũng không thấy tốt, đại phu nói Điền thi là do tâm sinh bệnh, nhưng Điền thị sống trong Thẩm gia rất tốt, không ai hiểu nguyên nhân gì khiến nàng uất ức, sau bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi, Điền thị liền ngủ mãi không tỉnh lại.

Ngày mùng hai, Thẩm Thế Hiên đến linh đường tế bái, đại bá mẫu Nghiêm thị khóc rất thương tâm, bà vô cùng hài lòng đối với người con dâu này, dù chưa sinh hạ trưởng tôn, nhưng là người khiêm tốn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, gia thế bối cảnh lại tốt, là hiền thê hoàn hảo của con trai bà.

Thẩm Thế Hiên đã bái Điền thị ba bái, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đại tẩu vẫn không thể sống nhiều hơn, lưu lại nữ nhi gần bốn tuổi mà đi, hắn chỉ mơ hồ đoán được đại tẩu đột nhiên bị bệnh có liên quan tới đại ca, bất quá trước nay tình cảm bọn họ vẫn luôn tốt, cho nên hắn cũng đoán không ra duyên cớ trong đó.

Người Điền gia cũng tới, là vài vị ca ca của Điền thị, nghe nói sau khi Điền phu nhân biết tin liền khóc đến ngất đi, một người còn trẻ như vậy, cho dù ai nghe cũng sẽ thương xót.

"Đại ca." Thẩm Thế Hiên mới từ trong linh đường đi ra, gặp được Thẩm Thế Cẩn ngoài hành lang, Thẩm Thế Cẩn mặc một thân bạch y sắc mặt tiều tụy, giương mắt nhìn hắn, gật đầu nhẹ, đi đến linh đường.

Có lẽ tất cả mọi người không thể ngờ được một người đang yên lành đột nhiên lại bệnh chết, Thẩm Thế Hiên quay đầu lại nhìn, tại thời khắc này, Thẩm Thế Hiên hận không nổi cái bộ dáng mất đi thê tử của đại ca vừa rồi.

Hôm đưa tang, không có trưởng giả tiễn đưa, Thẩm Quả Bảo bốn tuổi cầm bài vị Điền thị trong tay, được Thẩm Thế Cẩn ôm trong ngực đi ở phía trước, đằng sau là đội ngũ đưa tang thật dài, vốn phải là đầu năm náo nhiệt vui vẻ, không khí như vậy có vẻ quá quạnh hiu.

Thẩm lão gia tử liên tục ngây ngốc ở trong viện của mình không đi ra, sau khi Thẩm Thế Hiên đưa tang trở lại liền đi xem ông, Thẩm lão gia tử đang ngồi một mình trong Phật đường mà lúc sinh thời Thẩm lão phu nhân thường xuyên đến.

Giang quản gia đang giữ cửa.

Giang quản gia cũng lo lắng, "Lão gia đã ở bên trong ngây người một ngày rồi."

Thẩm Thế Hiên vỗ vỗ bờ vai của ông, "Cháu vào xem một chút."

Đẩy cửa đi vào, Thẩm lão gia tử ngồi ở phía trước Phật đường, trong tay cầm một quyển kinh Phật, cũng không phải đang đọc, mà chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào quyển sách.

"Đã trở lại." Không đợi Thẩm Thế Hiên lên tiếng, Thẩm lão gia tử bỏ quyển kinh Phật kia xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thế Hiên, Thẩm Thế Hiên gật gật đầu.

"Nha đầu kia cũng là không có phúc khí a." Thẩm lão gia tử thở dài, chống quải trượng đứng lên, "Không thể qua được đêm ba mươi."

"Đại tẩu cũng không muốn vậy." Thẩm Thế Hiên đi theo sau lưng ông, "Người phải bảo trọng thân thể."

"Tất nhiên ta hiểu." Thẩm lão gia tử đi đến trước án đài, "Tổ mẫu của cháu cũng đi sớm, nhưng dù gì bà ấy cũng có con cháu cả sảnh đường đưa tiễn."

Thời điểm Thẩm lão phu nhân ra đi, Thẩm Thế Hiên còn rất nhỏ, trong ấn tượng của hắn, tổ mẫu là người rất hoà nhã hiền lành, tính tình tổ phụ không tốt, khi tổ mẫu còn sống tổ phụ cũng không có đặc biệt đối tốt với người, sau khi người đi lại luôn tưởng nhớ, có vài người có một số việc, thật sự phải đợi đến khi mất đi mới biết quý trọng.

"Thật là đứa bé đáng thương." Thẩm lão gia tử lại thở dài, "Nếu tổ mẫu cháu vẫn còn sống, bà ấy nhất định rất đau lòng, hài tử còn nhỏ liền mất mẹ, Thế Cẩn lại muốn tái giá."

"Có Thẩm gia ở đây, có nhiều người thương Quả Bảo như vậy, bé sẽ không chịu ủy khuất." Thẩm Thế Hiên an ủi, Thẩm lão gia tử lắc lắc đầu, "Mấy ngày này ta thấy đại ca cháu chẳng có tâm tư lo chuyện cửa hàng, đầu năm cũng nhiều việc, cháu đừng có đi bên ngoài, đến cửa hàng giúp một chút, đi theo lão nhị học tập dần đi."

"Vâng." Thẩm lão gia tử hạ thiết lệnh, Thẩm Thế Hiên cũng không thể phản bác, Thẩm lão gia tử nghĩ tới lại nói, "Cháu cũng không còn nhỏ, không cưới cô nương Thủy gia cũng phải cưới cô nương nhà khác, mau chóng định sẵn hôn sự đi, cũng đến tuổi rồi!"

Thẩm Thế Hiên có chút kinh ngạc khi Thẩm lão gia tử thúc giục mình thành thân, Thẩm lão gia tử quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, vốn đang có chút cảm xúc tang thương, hiện tại không còn sót lại chút gì, lớn giọng quát, "Như thế nào, không có ý định thành thân?"

"Không phải ạ." Thẩm Thế Hiên lắc đầu, nhìn Thẩm lão gia tử chống quải trượng đi ra ngoài, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hiện tại kêu hắn thành thân, đồng nghĩa với sau đó hắn không thể nén ra ngoài làm gì nữa.

...

Nửa tháng sau khi Điền thị qua đời, Thẩm gia lại xảy ra sự cố, mấy ngày trước khi thương thuyền rời bến, Thẩm gia đột nhiên bị rút đi một phần năm đơn đặt hàng, trực tiếp kinh động đến Thẩm lão gia tử cũng phải tới cửa hàng, Thẩm đại gia – Thẩm Chấn Nam nhìn những đơn đặt hàng bị huỷ bỏ kia cũng gấp cực kỳ, đây là chuyện chưa từng có.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mấy ngày nữa phải xuất bến, những người nào rút lui!" Thẩm lão gia tử cầm lấy những danh sách kia, lần lượt từng cái một, một khoản không nhỏ, lui rất dứt khoát.

"Sáng nay vừa đến liền như vậy, chúng con cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Thẩm Chấn Nam lại càng hồ đồ vô cùng, rút đơn đặt hàng đều là những thương hộ có lui tới mật thiết, sao đột nhiên đều huỷ bỏ, còn cùng một lúc nhiều như vậy.

"Phái người đi hỏi chưa?" Thẩm lão gia tử ngồi xuống, cầm lấy sách Giang quản gia đưa tới lật nhìn một chút, phát hiện những thương hộ này bắt đầu hợp tác với Thẩm gia từ bốn năm trước, quan hệ không tồi, chưa từng xuất hiện xung đột gì ngoài ý muốn hay tranh cãi.

"Sáng sớm Thế Hiên đã đi qua rồi." Thẩm nhị gia - Thẩm Chấn Bắc ở một bên nói ra, Thẩm lão gia tử đem sách quăng lên bàn, "Thế Cẩn đâu?"

"Nó đi chuẩn bị chuyện xuất bến, còn chưa trở lại."

Thẩm Thế Hiên trở lại rất nhanh, hắn đến mấy nhà, nhưng kết quả hỏi thăm ra lại làm cho hắn thật bất ngờ, mấy thương hộ kia cũng không có một chút che giấu, gọn gàng dứt khoát nói với hắn, bởi vì Thẩm gia đại thiếu phu nhân qua đời, cho nên bọn họ cũng không cần hợp tác với Thẩm gia.

Thẩm lão gia tử vừa nghe, trực tiếp tức ngã trên bàn trà, nói với Thẩm nhị gia, "Chấn Bắc, con đi, đi Điền gia hỏi một chút, chuyện gì xảy ra, cháu dâu qua đời liền không còn là thông gia, định trở mặt phá đám sao!"

Nhưng tin tức Thẩm nhị gia mang về, càng thêm ngoài dự liệu của Thẩm lão gia tử, con trai lớn Điền gia chỉ nói một câu như thế này, "Về mà hỏi tôn tử tốt của các người." Liền trực tiếp đuổi Thẩm nhị gia ra ngoài.

Một phần năm thương hộ này là sau khi Điền thị gả vào Thẩm gia, Điền gia móc nối cho Thẩm Thế Cẩn, đây cũng là lý do vì sao Thẩm đại phu phân hài lòng người con dâu này như vậy, có nhà mẹ đẻ nàng trợ lực, có thể trợ giúp cho con trai bà rất nhiều, con dâu như vậy, cho dù không sinh hạ cháu trai, bà vẫn cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Mà hiện giờ Điền gia không màng xé rách da mặt nhau, trực tiếp muốn kéo những người này về không hợp tác cùng Thẩm gia, còn nói Thẩm lão gia tử trực tiếp đi hỏi tôn tử mình.

"Nếu bọn họ đã không muốn hợp tác, vậy quên đi, lần này đi nhập ít hàng hơn một chút, Chấn Nam, lần này con thay Thế Cẩn đi đi, Thế Cẩn ở lại lo cửa hàng." Thẩm lão gia tử ra lệnh.

"Nhưng cha, các mối làm ăn bên kia trước giờ đều là Thế Cẩn liên lạc."

"Vậy ngươi tự đi hỏi con trai của ngươi, rốt cuộc liên lạc rồi những người kia, nói cho Thế Cẩn, trở lại lập tức trở về Thẩm gia tìm ta." Thẩm lão gia tử trực tiếp rống lên, dứt lời liền rời khỏi cửa hàng.

"Đại ca, việc này có phải nên đi hỏi thăm lần nữa hay không." An tĩnh một hồi, Thẩm nhị gia nói với Thẩm đại gia, Thẩm đại gia gật gật đầu, "Đi hỏi thăm một chút, coi như những thương hộ này muốn huỷ bỏ, chắc chắn phải có một lý do cụ thể, Điền gia làm việc này cũng quá không nhân đạo!"

"Đại bá, cha, chuyện này giao cho con đi." Thẩm Thế Hiên ngăn cản Thẩm nhị gia, "Đợi lát nữa đại ca trở lại, nơi này muốn gấp rút nhiều chuyện như vậy, cứ giao cho con đi."

Thẩm nhị gia gật gật đầu, Thẩm Thế Hiên liền xoay người rời khỏi cửa hàng.

...

Tin tức này rất nhanh bị truyền đi, Thẩm gia muốn giấu cũng giấu không được, những thương hộ kia tất yếu phải đi tìm cửa hàng khác, một truyền mười mười truyền trăm, ai cũng biết bởi vì nữ nhi Điền gia gả vào Thẩm gia mất sớm, trực tiếp cùng Thẩm gia trở mặt.

Mọi người không biết nguyên do cụ thể, nhưng có thể đoán đại khái, nhất định là Thẩm gia đối với nàng chưa đủ tốt, cho nên người ta tuổi còn trẻ liền bệnh chết, Điền gia tất nhiên tức giận, ta đem nữ nhi khỏe mạnh đưa đến Thẩm gia các ngươi, còn giới thiệu cho các ngươi nhiều mối làm ăn như vậy, trông cậy vào các ngươi đối xử với khuê nữ ta thật tốt, nhưng các ngươi trực tiếp chiếu cố nàng bệnh chết, này còn nói gì đến kết thân gia, làm kẻ thù còn không sai biệt lắm.

Sở Diệc Dao biết được chuyện này là bởi vì có một thương hộ trực tiếp tìm tới tận cửa vội vàng hạ đơn, còn vài ngày nữa thương thuyền liền xuất bến, nếu những thương hộ này còn không mau chóng đi tìm nơi đặt hàng, chờ đến khi thương thuyền trở lại, cửa hàng bọn họ cũng chỉ có còn lại cái thùng rỗng.

"Trung thúc, Thẩm gia cùng Điền gia trở mặt rồi sao?" Cho dù là nữ nhi qua đời, còn có ngoại tôn nữ ở Thẩm gia, Điền gia cũng không nên tuyệt tình như vậy.

"Đúng vậy, bên ngoài đều nói thế, Điền gia có nhiều cửa hàng điền sản như vậy, bọn họ tự nhiên có biện pháp làm cho những thương hộ kia rút đơn." Chuyện như vậy Sở Trung cũng không nghe ngóng nhiều.

"Vậy Thẩm gia chắc đang rất gấp rút đi." Sở Diệc Dao lẩm bẩm một câu, Thẩm Thế Hiên cũng cần phải gấp rút, cho kịp điêu khắc bức tượng Quan Âm kia.

"Gấp rút là khẳng định, bất quá cũng chỉ là gấp rút nhất thời, ngoại trừ đồ sứ Thẩm gia còn kinh doanh nhiều mặt hàng khác, những chuyện này căn bản không lay động được gốc rễ Thẩm gia." Sở Trung cười cười, đối với Thẩm gia mà nói, những thứ này cũng chỉ là nhất thời.

"Trung thúc, chuyện này cứ an bài vậy đi, nơi này trước giao cho ngài, cháu đi ra ngoài một chuyến." Sở Diệc Dao có chút không yên lòng, vẫn quyết định đi đến thôn trang.

Đến thôn trang, nhóm thợ điêu khắc đã rời đi ăn cơm còn chưa trở lại, Sở Diệc Dao cũng không thấy Bạch sư phụ ở đây, vì vậy nàng đi vòng qua hậu viện đến căn phòng Thẩm Thế Hiên thường ngồi điêu khắc xem một chút.

Còn chưa tới cửa phòng, Sở Diệc Dao đã nghe thấy âm thanh gọt đẽo gỗ, nhìn xuyên qua cửa sổ, một bóng người đưa lưng về phía cửa bên này, trong tay cầm dao khắc, trước người là một pho tượng cao năm thước, đại khái đã hoàn thành hình dáng Quan Âm.

Sở Diệc Dao đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng nghĩ vớ vẫn cái gì đây.

Xem Thẩm Thế Hiên chuyên chú cầm dao khắc tượng, Sở Diệc Dao xoay người lặng lẽ rời đi, thời điểm ra cửa viện tử vừa vặn gặp được Bạch sư phụ trở về, Bạch sư phụ cười nói, "Thế Hiên ngày hôm qua tới đây, liên tục một buổi tối không ngủ ở trong phòng kia, Sở tiểu thư tới khuyên nó đi, đứa nhỏ này cũng quá liều mạng."

=============== 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi