ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Ý nghĩ như vậy ít nhiều làm cho tâm tình của Hoài Sơn tốt lên nhiều, nhìn lại phần điểm tâm dành cho hai người, A Linh không quên hắn.

Ngẩng đầu nhìn Sở Ứng Trúc đã ăn thật nhiều, Hoài Sơn đưa tay lau bột điểm tâm trên khóe miệng thay hắn, Sở Ứng Trúc cũng nhoài người về phía bộ râu của Hoài Sơn, đưa tay lau bột phấn dính trên đó, Sở Ứng Trúc khanh khách cười, "Đại thúc râu trắng."

Hoài Sơn vuốt bộ râu chợt nhớ tới lời Sở Diệc Dao từng nói, cúi đầu hỏi Sở Ứng Trúc. "Ứng Trúc, đại thúc cạo hết râu được không."

Sở Ứng Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, sờ sờ cằm của mình, lại suy nghĩ một chút rồi cho Hoài Sơn một đáp án khẳng định, "Hảo!"

Hoài Sơn ngẩn ra, không phải Ứng Trúc rất thích sờ bộ râu của mình sao, sao có thể đáp ứng dứt khoát như vậy, đem cái đĩa trước mặt mình chuyển tới, lại hỏi, "Cạo rồi sẽ giống như cằm của Ứng Trúc, không còn râu ria để cháu sờ."

Sở Ứng Trúc gật gật đầu, "Vâng, cháu muốn nhìn rõ khuôn mặt của đại thúc."

Hoài Sơn vuốt tóc của hắn, quay vào nội thất, đứng trước bồn rửa mặt cúi đầu nhìn mặt nước phản chiếu bộ dáng mơ hồ của mình, chính hắn cũng đã quên khuôn mặt dưới bộ râu này thế nào rồi.

...

Ba ngày lại mặt.

Trương Tử Lăng mang theo Hình Tử Thù trở về Hình gia, Hình lão phu nhân thấy cháu gái hết thảy đều tốt liền yên tâm, tiếc nuối duy nhất là Hình Tử Thù liền phải theo Trương Tử Lăng đến Lạc Dương, Trương phu nhân đã mua một tòa nhà ở Lạc Dương cho đôi vợ chồng nhỏ.

Thành thị lôi kéo nữ nhi vào phòng riêng nói chuyện, "Nhanh như vậy đã phải đi, con còn chưa quen thuộc Trương gia." Cao thấp Trương gia còn rất xa lạ, có chuyện gì cũng khó nhờ vả.

"Nương, Tử Lăng phải về thư viện Lạc Dương học tập, cũng không thể để con ở lại Kim Lăng, một mình chàng trở về?" Thành thị vừa nghe nàng nói như vậy thấy cũng không sai, vợ chồng son vừa mới tân hôn làm gì có đạo lý tách ra mỗi người một nơi, nhưng lần này nữ nhi đi, sao bà có thể không biết xấu hổ nhờ vả Trương gia hỗ trợ.

Hình Tử Thù nhìn ra sự do dự của bà, nhẹ giọng hỏi. "Nương, người có chuyện gì muốn nói sao?"

"Là chuyện hai ca ca của con, nương vốn nhờ Diệc Dao an bài một công việc cho bọn nó ở cửa tiệm của nàng, nhưng Diệc Dao không chịu giúp, tuổi tác bọn nó cũng không còn nhỏ." Thành thị lôi kéo tay nữ nhi, giờ phút này bà vô cùng kỳ vọng nữ nhi có thể nói chút gì đó. Nhưng sau khi Hình Tử Thù nghe lại nhíu mày, "Nương, tại sao phải để hai ca ca ở lại Kim Lăng, cuộc sống nơi này chưa quen lại không ai chiếu ứng, còn nữa, lần đầu tiên tam ca tới đã chọc vào người không nên chọc, nếu lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Tào Tấn Vinh thủ pháp hung tàn đã để lại cho Hình Tử Thù ấn tượng sâu sắc.

"Đứa nhỏ này, cho bọn nó trở về, chẳng phải còn phải phân gia sản cho bọn nó sao, sao con không suy nghĩ cho đại ca con một chút." Thành thị nhẹ trách mắng, "Con không thể nói một câu với cô gia sao, cho bọn nó làm việc dưới quyền Trương gia, tổ mẫu sẽ đáp ứng." Thành thị muốn giữ chân bọn hắn tại Kim Lăng còn phải vượt qua cửa ải Hình lão phu nhân, nếu tìm quá kém khẳng định lão phu nhân không đồng ý.

"Tử Lăng cũng không thạo chuyện cửa hàng lắm, hơn nữa nương, con mới gả vào cửa, như vậy thích hợp sao, nếu đi nói mọi người sẽ đánh giá chúng ta thế nào." Hình Tử Thù tuyệt đối sẽ không đáp ứng thuyết pháp của Thành thị, thật sự là quá thất lễ.

"Con giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì có gì không đúng, con không đi nói ta sẽ tự nói với cô gia." Thành thị hạ quyết tâm không để bọn họ trở về, nếu không ả nữ nhân kia vẫn có thể đắc ý.

"Nương! Đây là người không muốn cho con sống thoải mái phải không!" Hình Tử Thù đột nhiên cao giọng nói, ngoài phòng Trương Tử Lăng đang nói chuyện với Hình Văn Vũ thoáng nhìn qua hướng này.

Thành thị mới vừa đứng lên liền ngồi xuống, duỗi tay nhéo cánh tay nàng một cái. "Nha đầu chết tiệt con, nói lớn như vậy không sợ bên ngoài nghe thấy!"

"Nương, người đừng nghĩ cầu Trương gia giúp đỡ chuyện gì, đưa nhị ca tam ca về Huy Châu đi." Hình Tử Thù có chút tức giận, nàng chỉ nghĩ yên ổn sống qua ngày, vốn là nàng gả cao, mới vào cửa vài ngày liền vội vàng muốn phu gia hỗ trợ nhà mẹ đẻ, này nói thành cái gì.

"Hảo hảo hảo, nương không đề cập tới, đứa nhỏ này tính tình như thế nào khó chịu như vậy." Thành thị luôn miệng đáp ứng, tiện đà lại oán giận nói, "Đến những chuyện ca ca con cũng không chịu giúp."

"Nương, con chịu giúp, con sẽ giúp nhị ca tam ca tương lai tại Huy Châu mở cửa hàng sống qua ngày thật tốt, nhưng ở Kim Lăng, không được." Hình Tử Thù nghĩ đến chuyện tam ca lúc trước, lại tới lần nữa không biết mạng có còn không, còn không chịu thành thật trở về Huy Châu đi.

Thành thị không thuyết phục được nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể nghĩ chờ thêm chút thời gian lại nói tiếp, dùng xong cơm trưa, buổi chiều Hình Tử Thù liền theo Trương Tử Lăng trở về Trương gia, trên xe ngựa, Trương Tử Lăng chủ động nhắc đến chuyện hai người ca ca muốn ở lại Kim Lăng với nàng.

"Tam ca của nàng có nói muốn đến Kim Lăng tìm sống, ta nghĩ để hắn đến Trương gia cũng không thích hợp, ta có người bằng hữu làm chủ sự, cho bọn họ đến chỗ hắn thì có thể." Hình Tử Thù không nghĩ tới Tam ca vẫn muốn lưu lại Kim Lăng, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Lăng, trong mắt hắn cũng không có gì không vui, vì vậy nàng từ chối nói, "Này chuyện trong nhà cũng không đủ người trông nom, bọn họ nên theo cha trở về, về sau chúng ta không có ở đây, cũng không chiếu ứng đến."

Trương Tử Lăng ngưng sắc nhìn nàng, nở nụ cười, "Nàng không cần dè dặt như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Hình Tử Thù bị hắn nhìn có chút thẹn thùng, lắc đầu nói, "Ta không phải là ý này." Nàng lo nhất là tam ca lại chọc vào tai họa tiếp.

"Là chính bọn họ muốn lưu lại Kim Lăng, nàng không cần lo lắng thay bọn họ, nếu nàng cứ tiếo tục ngăn trở, ngược lại thành ra nàng làm muội muội không đúng rồi." Nhìn ra sự lo lắng của nàng, Trương Tử Lăng khuyên nhủ, "Hắn cũng không còn nhỏ, sẽ có chừng mực."

Hình Tử Thù cũng chỉ có thể gật đầu cười, nàng chỉ có thể hi vọng bọn họ tự biết chừng mực.

...

Hai ngày sau Hình Tử Thù liền theo Trương Tử Lăng xuất phát đi Lạc Dương, Sở Diệc Dao tiễn đến cửa thành, Trương phu nhân chuẩn bị cho vợ chồng son này rất nhiều thứ, đồ ăn đồ dùng tràn đầy hai cái rương, lại sợ Lạc Dương không có nhiều hải sản như Kim Lăng, lại mua thêm không ít hoa quả khô, dặn dò Hình Tử Thù những thứ này cất đi ăn dần cũng được, cầm làm quà tặng cũng được.

Sau khi tạm biệt, Sở Diệc Dao có chút cảm khái nhìn xe ngựa đi xa, đời trước là Sở Diệu Phỉ gả cho Trương Tử Lăng rồi theo hắn đi Lạc Dương, người cứu Sở Diệu Phỉ rơi xuống nước xác thực là Trương Tử Lăng. Đời này Sở Diệc Dao cũng không cố tình thay đổi, nàng nhờ nhị cữu đến giúp nàng, kéo theo Hình Tử Thù xuất hiện nên phát sinh biến hóa như hiện giờ.

Mà cọc hôn sự này là Trương gia ngỏ lời, Sở Diệc Dao chỉ hi vọng Trương Tử Lăng sẽ không giống đời trước, sau khi sinh hạ một hài tử liền cùng Sở Diệu Phỉ tách ra phân phòng.

Đoàn người tiễn đưa tản ra, Sở Diệc Dao lên xe ngựa đi đến Hương Khuê, cửa hàng vừa nhập một nhóm sản phẩm mới, phải đợi Sở Diệc Dao đến định giá rồi mới bày bán.

Sau khi cùng nhị cữu thương lượng giá cả, Sở Diệc Dao cho tiểu nhị bày hàng mới lên, treo bảng giá mới, xong xuôi, Sở Diệc Dao nhớ tới muốn đến khu đất trồng hắc sông nhìn một chút, ra tới cửa ngoài liền nhìn thấy tửu lâu xéo đối diện, Tào Tấn Vinh cùng một nam tử đang đi từ trong ra.

Tào Tấn Vinh cũng nhìn thấy Sở Diệc Dao, thấy nàng chỉ liếc mình một lần liền lên xe ngựa, đáy mắt thoáng hiện lên một màn khói mù, Tào Tấn An bên cạnh nhìn sang theo tầm mắt hắn nhưng chỉ thấy được bóng lưng Sở Diệc Dao tiến vào xe ngựa, "Đệ biết?"

Thật lâu, Tào Tấn Vinh nhìn xe ngựa rời xa tầm mắt, đột nhiên quay đầu nói với Tào Tấn An. "Đại ca, ta nghĩ muốn đón dâu."

Tào Tấn An bị lời hắn nói hù dọa một phen, không xác định hỏi lại, "Đệ nói cái gì?"

Khuôn mặt Tào Tấn Vinh kiên định, trong giọng nói lại lộ ra chút tùy ý. "Ta nói ta nghĩ đón dâu, không phải cha nói tâm ta mải chơi chưa định sao, hiện tại ta muốn lập gia thất."

"Đệ nói muốn đón dâu là cưới vị tiểu thư vừa rồi kia?" Tào Tấn An cảm thấy nghi hoặc đối với quyết định này của em trai, người trước giờ không đề cập qua muốn thành thân đột nhiên mở miệng yêu cầu mình thay hắn đi làm mai.

"Đúng vậy đại ca, nàng là Sở gia đại tiểu thư gọi là Sở Diệc Dao." Tào Tấn Vinh nở nụ cười, có một loại hàm xúc nói không rõ ý tứ, hắn muốn làm cho nàng thần phục trước mặt hắn, hắn lớn như vậy không có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được.

"Sở đại tiểu thư." Tào Tấn An nói thầm cái tên này, đây không phải là cái tên nổi danh trong tin tức hai năm qua sao, vị hôn phu bị đoạt, đuổi ca ca ruột ra khỏi nhà một thân một mình chiếm lấy cửa hàng, dùng gia thế Sở gia sao nàng có thể xứng với đệ đệ mình.

"Chuyện này còn phải xin chỉ thị của cha cùng nương mới được, làm mai cũng do nương an bài, ta cũng không thể vượt qua phụ mẫu đi nói thay đệ." Tào Tấn An sáng suốt không nhắc tới quan hệ lợi hại trước mặt Tào Tấn Vinh, chỉ nói về nhà lại nghị, Tào Tấn Vinh lộ vẻ không thèm để ý, đối với hắn mà nói, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.

...

Về nhà, Tào Tấn An nói trước với Tào phu nhân một tiếng, Tào phu nhân trực tiếp đi xin chỉ thị của Tào lão phu nhân, để lão nhân gia làm chủ hôn sự này.

Tào phu nhân bây giờ là người thê tử thứ ba Tào lão gia cưới, không sinh hạ hài tử, mà Tào Tấn Vinh cũng không cùng một mẹ với hai người ca ca.

Mẫu thân của Tào Tấn Vinh là vị phu nhân thứ hai, thời điểm sinh Tào Tấn Vinh liền qua đời, nàng là nữ nhi nhà ca ca Tào lão phu nhân, có một tầng quan hệ như vậy, lại bởi vì Tào Tấn Vinh từ nhỏ mất mẹ nên Tào lão phu nhân thương yêu hắn đến tận xương cốt, hắn muốn cái gì liền cho cái đó, hắn gây họa cũng đều thay hắn lo liệu, không để hắn mất hứng.

Cho nên Tào phu nhân vừa nhắc tới chuyện này, Tào lão phu nhân nghĩ đến đầu tiên không phải là Sở gia xứng hay không, mà là cháu mình có thích hay không, hỏi Tào phu nhân, "Mấy năm này cũng không thấy Tấn Vinh nhắc tới cô nương nhà ai, Sở tiểu thư là người như thế nào?"

"Con đã sai người đi nghe ngóng, Sở lão gia cùng Sở phu nhân đều đã qua đời nhiều năm, con trai lớn bốn năm trước ra biển gặp nạn cũng qua đời, để lại một nhi tử giờ mới sáu tuổi, con trai thứ cùng Sở tiểu thư ầm ĩ một trận, hiện giờ không còn ở Sở gia." Tào phu nhân cũng nhắc đến chuyện Sở Diệc Dao cùng Trình gia, "Hiện tại cửa hàng Sở gia đều do Sở tiểu thư quản lý."

Tào lão phu nhân nghe xong nhíu mày, "Suốt ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, sao Tấn Vinh lại đi thích một cô nương như vậy."

Tào phu nhân ở một bên cười, bà cũng không dám nói với Tào lão phu nhân, trước giờ liên tục chưa làm mai cho Tào Tấn Vinh, là vì cả Kim Lăng này không có nhà nào dám gả nữ nhi vào Tào gia, vừa nghe danh Tào tam công tự liền bị dọa chạy mất.

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi