ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Tào lão phu nhân sai người đi gọi Tào Tấn Vinh đến, lại hỏi Tào phu nhân. "Sở gia này là ai làm chủ."

"Hẳn là Sở đại tiểu thư cùng Sở thiếu phu nhân cùng nhau làm chủ." Tào phu nhân thấy Tào lão nhân muốn tự mình hỏi cháu trai, nói xong liền rời đi trước.

Trên đường trở về vừa vặn đụng phải Tào Tấn Vinh đi tới, Tào phu nhân mỉm cười, còn Tào Tấn Vinh thì trực tiếp lướt qua người bà.

Gả vào Tào gia mười mấy năm nay, Tào phu nhân đã quen với thái độ vô lễ của Tào Tấn Vinh, bà cũng rõ ràng mình không thể sinh hài tử, tương lai chỉ có thể dựa vào huynh đệ Tào Tấn An, cho nên bà cũng học theo Tào lão gia, không quan tâm, cứ mặc bọn họ làm chủ cuộc đời mình đi.

Trở lại viện của mình, Tào phu nhân sai người đi hỏi thăm chuyện có liên quan đến Sở Diệc Dao, đúng lúc Tào lão gia trở lại, bà liền đem chuyện này đại khái nói một lần cho ông.

"Nó lại muốn làm gì?" Tào lão gia nghe chuyện phản ứng đầu tiên chính là con trai lại nổi hứng muốn gây chuyện, lại phải có người đi đằng sau dọn dẹp.

"Tấn Vinh cũng không còn nhỏ, hiện tại làm mai sang năm thành thân cũng không tính sớm, giờ nó tự nhắc tới, còn tốt hơn chúng ta tìm giúp nó, nó lại không hài lòng."

"Nương nói thế nào?" Tào lão gia ngồi xuống nhìn bà, từ nhỏ Tào Tấn Vinh được nuôi dưỡng trong viện Tào lão phu nhân, quyết định cuối cùng cũng không phải do Tào lão gia quyết.

"Nương nói Tấn Vinh thích thì đi làm mai cho nó, nó cũng không cần mượn năng lực nhà mẹ đẻ như Tấn An, chỉ cần Tấn Vinh thích là được." Tào lão gia vừa nghe lời này liền nhức đầu, một câu chỉ cần hắn thích mà từ nhỏ đến lớn, phàm là Tào Tấn Vinh thích, Tào lão phu nhân sẽ thỏa mãn hắn, nhưng vạn nhất hôn sự này nhà gái không đồng ý?

Hồi lâu, Tào lão gia hỏi bà. "Sở gia này có phải do Sở tiểu thư làm chủ hay không?"

"Lão gia ngài cũng biết chuyện Sở tiểu thư?" Tào phu nhân có chút kinh ngạc, vốn là chuyện nội trạch, lão gia hàng năm quản lý cửa hàng sao lại biết.

"Nếu không có Sở tiểu thư, chỉ sợ Sở gia đã sớm sụp đổ, sao ta có thể không biết." Đối với Tào lão gia mà nói, ấn tượng Sở Diệc Dao cho ông chính là chuyện đòi nợ được truyền tai trong thương giới Kim Lăng, một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi có thể đòi lại bạc đã thiếu nhiều năm từ một đám cáo già, sao có thể không có chút bản lĩnh nào.

Nhưng chính vì như vậy Tào lão gia mới lo lắng, một cô nương có chủ ý, cũng không phải là bọn họ muốn cưới, người ta sẽ gả.

...

Không ngoài Tào lão gia dự đoán, nửa tháng sau Tào lão phu nhân mời người đến Sở gia làm mai, không quá nửa ngày, bà mối trở lại nói cho lão nhân gia biết, Sở thiếu phu nhân cự tuyệt hôn sự này.

Tào lão phu nhân nghe bà mối kia nói nửa ngày, nhíu mày, Sở thiếu phu nhân này vừa nghe là hôn sự của Tào tam thiếu gia, lập tức cười tiễn bà mối về, cũng không nói vì cái gì, đơn giản là không muốn.

"Thư Cầm, con tự mình đi Sở gia một chuyến." Tào lão phu nhân trầm mặt phân phó Tào phu nhân, "Là chúng ta không đủ thành ý hay là bọn họ chướng mắt Tào gia chúng ta."

Tào phu nhân thấy thần sắc lão nhân gia không tốt cũng không dám nói gì, gật đầu đồng ý, "Con thấy hay là đợi qua vài ngày lại đi, quá vội vàng sẽ làm Sở gia nghĩ Tào gia chúng ta không phải bọn họ thì không thể."

"Liền theo con nói mà làm." Tào lão phu nhân hơi híp mắt, thân thể thoáng lui về phía sau, Tào phu nhân biết lão nhân gia mệt mỏi, đứng dậy mang theo bà mối ly khai.

Đến phòng ngoài, thần sắc Tào phu nhân mới hiện vài phần khó xử, nghe ý tứ bà mối, Sở gia căn bản không có ý định kết thân, bà đích thân đi một chuyến nhất định không có kết quả, Tào phu nhân quay sang hỏi bà mối kia, "Thời điểm ngươi đến Sở tiểu thư có nhà hay không?"

Bà mối lắc đầu, "Chỉ có Sở thiếu phu nhân ở nhà, nàng vừa nghe ta đến làm mai thay tam công tử, không đợi ta nói vài câu đã nói bọn họ không có ý niệm kết thân." Lúc nãy bà mối đã lựa lời dễ nghe nói với Tào lão phu nhân, không thì danh tiếng bà mối của mình đều bị phá hủy, nếu không phải vì bao lì xì dày của Tào gia, bà sẽ không nhận hôn sự khó này.

Tào phu nhân gật gật đầu, cho bà mối trở về. "Mấy ngày nữa ngươi lại cùng ta đi Sở gia."

...

Sở gia, chạng vạng Sở Diệc Dao trở lại, Kiều Tòng An liền đích thân đến Di Phong nói với nàng chuyện ban ngày, Sở Diệc Dao đang uống trà, trực tiếp sặc trong cổ họng, gò má đỏ bừng.

Khổng Tước vội vàng vỗ lưng cho nàng, một hồi lâu Sở Diệc Dao mới hòa hoãn lại, nhìn mặt Kiều Tòng An đầy kinh ngạc, "Đại tẩu, tẩu nói Tào gia thỉnh bà mối đến làm mai Tào Tấn Vinh với muội?"

"Đừng nói muội, thời điểm ta nghe cũng hoảng sợ." Kiều Tòng An nghe xong mục đích bà mối đến đều cảm thấy giật mình, quan hệ các nàng cùng Tào gia quăng tám sào cũng không tới, sao Tào gia lại tới Sở gia cầu thân.

Sở Diệc Dao uống hai hớp trà thuận khí, ngồi trên giường. "Vậy tẩu từ chối thế nào."

"Thì nói trước giờ chúng ta không nghĩ cùng Tào gia kết thân, Diệc Dao, Tào tam công tử không phải là có chút đụng chạm với hai biểu ca muội sao?" Ấn tượng Kiều Tòng An đối với Tào Tấn Vinh ngoại trừ ăn chơi trác táng bên ngoài, là một đống danh tiếng bừa bộn, thành Kim Lăng mấy năm nay, mười chuyện rắc rối thì Tào Tấn Vinh đều chiếm sáu chuyện trở lên. Người như vậy, cho dù Diệc Dao không nói nàng cũng không đồng ý.

"Người đắc tội hắn còn thiếu sao, chuyện đã qua lâu như vậy, hắn sẽ không nhớ biểu ca." Sở Diệc Dao lắc lắc đầu, mâu thuẫn giữa nàng với Tào Tấn Vinh cũng không phải vì chuyện biểu ca, thấy Kiều Tòng An nghi hoặc, Sở Diệc Dao đem chuyện nhị ca cùng Uyên Ương từ đầu tới đuôi nói cùng nàng một lần.

"Chuyện tiểu thúc cùng Uyên Ương ta cũng biết một chút, không nghĩ tới trong chuyện này còn liên quan với Tào tam công tử nhiều như vậy." Kiều Tòng An thở dài một hơi, Sở Mộ Viễn si tình không sai, chỉ tiếc là si tình nhầm người.

"Nhưng nếu vì nguyên nhân này mà hắn muốn cưới muội, thật không thể nào nói nổi." Giận quá tìm cách trả thù không để cho người khác dễ chịu, sao lại trực tiếp mời người tới cửa làm mai, hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa.

Sở Diệc Dao hừ cười, "Có lẽ hắn cảm thấy đây là phương pháp trả thù muội tốt nhất." Trực tiếp cưới nàng vào cửa là phá hủy nửa đời còn lại của nàng, vừa làm cho nàng và Sở gia cùng không dễ chịu. Chịu hi sinh đại sự cả đời để trả thù nàng, một nhân vật nhỏ bé như nàng đáng giá Tào Tấn Vinh phí tâm tư như vậy, Sở Diệc Dao có nên cảm thấy vinh hạnh không?

"Đã từ chối, bọn họ cũng sẽ không trở lại, bất quá Diệc Dao, hôn sự của muội cũng không thể kéo dài được nữa." Kiều Tòng An lo lắng hôn sự của nàng, không thể để Diệc Dao vì Sở gia mà chậm trễ đại sự.

"Đại tẩu, sư phụ nhân duyên miếu kia không phải nói người kia của muội là người hữu duyên sao, muội gấp sao được, Tào Tấn Vinh chắc chắn không phải người hữu duyên đại sư nhắc tới, mà người đó không chịu xuất hiện, giờ tẩu kêu muội đi đâu tìm người~" Mỗi lần đề cập đến hôn sự của mình, Sở Diệc Dao lại bắt đầu làm nũng.

Kiều Tòng An buồn cười nhéo má nàng, "Muội a, hiện tại lại dùng ký văn để lẩn tránh, mặc dù Tào công tử không phải, nếu người tiếp theo đến cửa cầu hôn, muội có thể xác định đúng người hay không?"

"Đương nhiên." Sở Diệc Dao gật gật đầu, có phải người hữu duyên của nàng hay không thì cứ chờ có người làm mai rồi tính tiếp.

"Chỉ giỏi khua môi múa mép." Kiều Tòng An bị nàng lý sự không có cách nào khác, ngoài cửa Thanh Nhi hô lên, "Thiếu phu nhân, đại tiểu thư, nhị thiếu gia đã trở lại!"

...

Kiều Tòng An cùng Sở Diệc Dao đuổi tới sảnh ngoài, Sở Mộ Viễn tựa như một vị khách đứng ở tiền thính, quần áo mộc mạc, thân hình tiều tụy đi nhiều, thời điểm nhìn thấy Sở Diệc Dao, đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ áy náy lập tức né đi, cái cằm râu ria không kịp cạo sạch, giường như đã trải qua rất nhiều vất vả.

Mọi người đứng nhìn nhau không lên tiếng, cho đến khi Sở Ứng Trúc chạy tới, vừa vào cửa tìm một vòng xác định Sở Mộ Viễn ở trung tâm, liền chạy tới ôm lấy hắn, gào to một tiếng, "Nhị thúc, cháu nhớ thúc muốn chết!"

"Nhị thúc, thúc đi đâu lâu vậy, vì sao không trở về nhà, sao thúc cũng để râu dài, giống Hoài thúc quá, nhị thúc, cháu rất nhớ thúc, rốt cuộc thúc đi nơi nào?" Giữa tiền thính liên tục vang lên tiếng của Sở Ứng Trúc, Sở Mộ Viễn ngồi xổm xuống, hắn thực sự đã rời đi lâu, đứa cháu nhỏ đã cao như vậy rồi.

"Nhị thúc, sao bây giờ thúc mới về?" Sở Ứng Trúc lẩm bẩm sờ cằm Sở Mộ Viễn, râu ria đâm có chút ngứa, Sở Mộ Viễn đưa tay sờ đầu hắn, mở miệng khàn khàn, "Nhị thúc đến một chỗ rất xa, không cẩn thận nên bị lạc đường, phải tìm đường rất lâu."

Sở Diệc Dao đứng đó nghe thân thể chấn động, một cổ chua xót dâng lên nhanh chóng chiếm lĩnh cảm giác của nàng, đáy mắt nổi lên một tầng sương mù.

Sở Ứng Trúc bộ dáng ông cụ non vỗ vỗ bả vai Sở Mộ Viễn, giả giọng lão thành nói, "Nhị thúc không biết đường thì lần tới đừng có đi đến nơi xa như vậy, lạc đường trở về là tốt rồi, mọi người ở nhà đều lo cho nhị thúc."

Lời nói ngây thơ của Sở Ứng Trúc giống như một lời cảnh tỉnh Sở Mộ Viễn, lạc đường còn có nhà, trở lại là tốt rồi, tìm được đường về nhà biết phải trở lại đều không tính là muộn, Sở Mộ Viễn ôm Sở Ứng Trúc vào trong lòng, có chút nghẹn ngào, "Ừ, sau này nhị thúc không đi xa như vậy nữa."

Sở Ứng Trúc an ủi vỗ lưng hắn, vừa hay ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Tòng An, Kiều Tòng An gật nhẹ đầu, Sở Ứng Trúc thoát ra từ trong ngực Sở Mộ Viễn, muốn hắn đứng lên, lôi kéo tay hắn đi tới trước mặt Sở Diệc Dao, ngẩng đầu lên hỏi Sở Diệc Dao, "Cô cô, nhị thúc đã trở lại, người mất hứng sao?"

Sở Diệc Dao giật mình không biết trả lời thế nào, hồi lâu, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Cô cô rất cao hứng." Nói xong ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ Viễn, vừa như đang trả lời Sở Ứng Trúc, lại giống như đang nói cho Sở Mộ Viễn nghe, "Nhị thúc của cháu biết đường trở về nhà, cô cô tất nhiên cao hứng, lạc đường lâu như vậy, cô cô nghĩ sau này chắc chắn nhị thúc cháu sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."

Sở Ứng Trúc như một ông cụ non quay đầu nhìn Sở Mộ Viễn, "Nhị thúc, vậy sau này ngài còn đi lạc đường không?"

Sở Mộ Viễn nhìn chằm chằm vào Sở Diệc Dao, trịnh trọng nói. "Nhị thúc lớn như vậy, về sau chắc chắn sẽ không."

"Hảo hảo, đi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, nhanh đi tắm rửa tẩy trần đi, có lời gì còn rất nhiều thời gian để nói." Kiều Tòng An tức thời lên tiếng giảng hòa, kéo Sở Mộ Viễn qua cho hắn đi theo Thanh Nhi trở về, tiện đà đi kéo Sở Diệc Dao, "Muội cũng vừa trở về chưa nghỉ ngơi, nhanh đi đổi một bộ quần áo rồi ra ăn cơm."

Chờ Sở Diệc Dao đi, lúc này Sở Ứng Trúc mới chạy đến trước mặt Kiều Tòng An, cười hì hì nhìn nàng, "Nương, con nói có giỏi không!"

"Phải phải, con nói rất hay, nhanh đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm." Kiều Tòng An kêu ma ma đưa hắn đi xuống rửa tay, ngẩng đầu nhìn Hoài Sơn, một màn ôn nhu nơi đáy mắt còn chưa tản đi, cười nói, "Cùng nhau ăn đi."

===============  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi