ĐÍCH NỮ TƯỚNG PHỦ HÓA ĐIÊN

26

 

Ta vừa dạo bước trong sân chẳng được bao lâu, liền thấy một tiểu tư hớt hải lăn lộn chạy tới, miệng lớn tiếng kêu:

 

“Không ổn rồi! Không ổn rồi! Có người c.h.ế.t rồi!”

 

Khi ấy, ta đang cùng các vị phu nhân quan lại vừa tản bộ vừa trò chuyện. Bởi lẽ mọi người đều không thích sự ồn ào nơi yến tiệc, chẳng qua ngồi một lát rồi ra ngoài hóng mát. Thật khéo, ta gặp được các vị phu nhân, liền cùng nhau đi dạo.

 

Nào ngờ, khi nghe tiếng tiểu tư kêu rằng “Không ổn rồi, có người c.h.ế.t rồi” mà chạy đến, các vị phu nhân đều kinh hãi đứng ngây ra đó, vội hỏi:

 

“Chuyện gì vậy? Ngươi cứ từ từ mà nói rõ ra!”

 

Tiểu tư trên mặt vẫn còn vương nước mắt, rõ ràng là sợ hãi đến cực độ, hoảng hốt nói:

 

“Không ổn rồi, thưa Quận chúa nương nương! Lão gia, phu nhân bọn họ, còn có thiếu gia, rồi cả các vị bô lão Cố gia… Tóm lại, cả bàn đều ngã xuống hết rồi!”

 

“Cái gì?”

 

Ta hoảng hốt đến nỗi chẳng kịp nghĩ ngợi, liền vén váy chạy nhanh về phía đại sảnh.

 

Các vị phu nhân nghe vậy cũng tức khắc theo ta, vội vàng chạy về chính sảnh.

 

Khi ta đến nơi, toàn bộ mọi người trong sảnh đều tản ra, ai nấy đều hướng ánh mắt về phía bàn tiệc chính, xôn xao bàn tán.

 

Ta nghe rất rõ có người nói: “Chắc chắn là ăn cá nóc bị trúng độc rồi!”

 

Bàn tiệc chính ngổn ngang hỗn loạn, những người Cố gia vốn ngồi quây quần tại đó đều ngã rạp trên đất, miệng sùi bọt trắng, có người còn co giật, có người thì đã nằm bất động không còn động tĩnh.

 

Vương thị c.h.ế.t trong tư thế vô cùng thê thảm, năm ngón tay cong như móc câu, nắm chặt lấy y phục của trượng phu bên cạnh.

 

Cố Thần cũng chẳng khá hơn là bao, hắn ôm ngực, khi ngã xuống kéo cả khăn trải bàn, bát đĩa trên bàn đều đổ ụp lên người hắn, khiến khắp thân mình toàn là tàn tích của canh cặn cơm thừa.

 

Cố Trường Khanh thân thể cường tráng, lúc ta đến, hắn vẫn còn hơi thở nhưng đã sắp hấp hối, chỉ thở ra mà chẳng hít vào được bao nhiêu.

 

Điều khiến người ta kinh ngạc là, những người trúng độc chỉ có người Cố gia, còn các vị khách đến dự yến, lẫn các đầu bếp chế biến cá nóc đều không sao. Ai nấy đều sững sờ nhìn đám người Cố gia đang ngã nghiêng, nhất thời chẳng ai biết phải làm gì.

 

Ta sợ hãi đến mức dùng khăn tay bịt kín miệng, lớn tiếng kêu:

 



“Mau gọi người! Mau mời đại phu đến! Mau lên!!!”

 

Đám hạ nhân vội vàng chạy ra ngoài mời đại phu.

 

Tứ Hỉ dẫn theo hạ nhân duy trì trật tự, khuyên các vị khách rời đi một cách có trật tự.

 

Thế nhưng, rất nhiều khách nhân nhất quyết không chịu đi, nhất mực ở lại xem náo nhiệt. Thấy vậy, Tứ Hỉ cũng không ép buộc, chỉ khuyên bọn họ ra ngoài sân nghỉ ngơi, còn chu đáo chuẩn bị trà nước và hoa quả, để họ có thể thưởng thức trò náo nhiệt một cách thoải mái nhất.

 

Các vị khách đều khen ngợi Quận chúa nương nương ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng lanh lợi, hiểu chuyện.

 

Chẳng mấy chốc, các vị đại phu vội vã đến, được dẫn vào chính sảnh.

 

Các vị khách liền bê trà, cầm hoa quả, chen chúc đứng ở cửa chính sảnh, nhô đầu vào quan sát.

 

Họ tận mắt nhìn thấy mấy vị đại phu ngồi xổm xuống cứu chữa các bệnh nhân, nào là thúc nôn, nào là châm cứu, đủ mọi phương cách đều đã thử qua.

 

Thế nhưng, cuối cùng, các đại phu cũng đành bó tay bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân thở hắt ra hơi cuối cùng.

 

Bọn họ đứng dậy, hướng về phía ta lắc đầu, tỏ ý rằng đã cố gắng hết sức, mong ta nén bi thương.

 

Ta lập tức “ngất xỉu” ngay tại chỗ, được Hoàn Tử ôm trọn vào lòng.

 

“Quận chúa! Người đừng làm nô tỳ sợ! Đại phu, mau đến xem cho Quận chúa! Quận chúa không thể xảy ra chuyện được!”

 

Các vị khách từ đầu đã chứng kiến mọi việc, không khỏi cảm thán liên tục.

 

Không lâu sau, nha sai cũng đến nơi.

 

Bọn họ phong tỏa chính sảnh, không cho khách nhân đứng ở cửa dò xét, nhưng những vị khách vẫn không chịu rời đi, kiên quyết ở lại trong sân, nhất định phải xem cho trọn vẹn chuyện này.

 

Vì trong số các vị khách, có không ít người thân phận cao quý, nên nha sai cũng không dám cưỡng ép đuổi họ đi, chỉ làm ngơ mặc kệ, để họ đứng trong sân vừa quan sát vừa ăn quả.

 

Ta, kẻ “ngất xỉu,” được đưa ra khỏi chính sảnh, Tứ Hỉ cố ý dẫn ta ra sân, dùng muối ngửi để gọi ta tỉnh lại.

 

Ta “tỉnh dậy” một cách yếu ớt, ngay trước mặt các vị khách đang ăn quả xem kịch, liền bật khóc thảm thiết như mưa.

 

“Sao lại thành ra thế này? Ta cũng đã ăn không ít cá nóc, tại sao… Rốt cuộc là tại sao chứ…”

 



Ta khóc đến nỗi không thở nổi, vừa than mình số khổ, vừa nói nhất định có kẻ âm mưu hãm hại Cố gia, lát sau lại trách cứ bà bà Vương thị vì không chịu giao toàn bộ việc sắp xếp tiệc cá nóc cho ta, khiến mọi việc xảy ra sai sót mà ta không hay biết.

 

Các vị khách càng xem càng hứng thú, chuyện trò rôm rả, không ngừng bàn tán.

 

Chẳng bao lâu, nha sai và các pháp y sau khi kiểm tra hiện trường, đã trao đổi với các đại phu đến cứu chữa bệnh nhân, rồi ra sân tìm ta.

 

Ta khóc đến nỗi cả người mệt lả, thấy đầu lĩnh bước tới, liền cố gắng từ trong lòng Hoàn Tử đứng lên, tiến về phía trước:

 

“Lâm đầu lĩnh, chuyện này chắc chắn có kẻ âm thầm hạ độc hại cả Cố gia. Mong ngài thay bọn họ mà đòi lại công đạo!”

 

Lâm đầu lĩnh nhìn ta với ánh mắt vừa thương hại, vừa ẩn chứa vài phần hoài nghi, chậm rãi hỏi:

 

“Quận chúa, ta có vài câu muốn hỏi, mong người trả lời.”

 

“Lâm đầu lĩnh, ngài cứ hỏi.” Ta vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào đáp.

 

“Quận chúa cũng ăn cá nóc sao?”

 

Ta yếu ớt gật đầu:

 

“Đã ăn rồi… Là chủ tiệc, ta phải là người đầu tiên động đũa, sau đó mọi người mới dùng bữa. Đây là lễ tiết…”

 

“Cả các đầu bếp làm món cá nóc cũng ăn, hơn nữa họ còn ăn trước mặt chúng ta, vậy mà bọn họ đều không sao.” Tứ Hỉ liền tiếp lời.

 

Lâm đầu lĩnh lại hỏi:

 

“Vì sao trên bàn tiệc chính có một món canh chua, còn các bàn khác thì không?”

 

“À, đó là món bà bà ta yêu cầu đặc biệt phải thêm vào làm món khai vị. Nhưng ta cảm thấy món canh chua không hợp với tiệc cá nóc, nên chỉ sắp xếp trên bàn chính để làm vừa lòng bà ấy, còn các bàn khác thì không bày món này.”

 

“Vậy Quận chúa đã nếm thử từng món trên bàn tiệc hay chưa?”

 

Ta ngơ ngác, bối rối nhớ lại:

 

“Chắc là… đều đã nếm qua?”

 

Ta không chắc chắn, liền quay đầu nhìn về phía Tứ Hỉ.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi