ĐÍCH NỮ TƯỚNG PHỦ HÓA ĐIÊN

Tứ Hỉ vội nói:

 

“Là nô tỳ phụ trách dọn thức ăn cho Quận chúa. Hầu như món nào nô tỳ cũng đã gắp qua, cho nên…”

 

“Hầu như?” Lâm đầu lĩnh nhạy bén nhận ra, hỏi tiếp:

 

“Vậy tức là có món ngươi không gắp cho Quận chúa?”

 

“Đương nhiên rồi, Quận chúa là vàng ngọc cao quý, đâu phải món gì cũng có thể đưa vào miệng.” Tứ Hỉ nói với giọng đầy kiêu hãnh.

 

“Vậy món nào mà ngươi không gắp cho Quận chúa?”

 

“Chính là món canh chua đó!”

 

Tứ Hỉ nói lớn, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét:

 

“Một bữa tiệc cá nóc trang nhã như thế, vốn là cực kỳ tao nhã, từng món ăn đều được Quận chúa chúng ta nghiên cứu kỹ lưỡng, đáng lẽ phải đạt đến sự hoàn mỹ tuyệt đối. Thế mà ai ngờ, lão phu nhân lại khăng khăng muốn thêm vào thực đơn một món canh chua!”

 

Lâm đầu lĩnh cau mày:

 

“Món canh chua thì có gì không ổn?”

 

“Canh chua là món ăn thô kệch của kẻ bình dân nơi đầu đường xó chợ. Làm sao Quận chúa chúng ta có thể ăn loại đồ ăn như vậy? Tiệc cá nóc vốn là đỉnh cao của sự thanh nhã, thêm vào một món canh chua, có ra thể thống gì? Quận chúa nhà chúng ta vốn dĩ không hề muốn, nhưng không cãi được lão phu nhân khăng khăng nói rằng lão gia thích ăn, nhất định phải có món canh chua. Người ta bảo hiếu đạo lớn hơn trời, lão gia và phu nhân đều đã nói như vậy, Quận chúa tất nhiên phải thuận theo. Nhưng thuận theo thì thuận theo, Quận chúa chúng ta tuyệt đối sẽ không ăn thứ này! Từ đầu đến cuối nô tỳ chưa từng gắp món canh chua cho Quận chúa, sao món đó mà xứng chứ!”

 

Ta để mặc Tứ Hỉ nói, chỉ cúi đầu rơi lệ, không lên tiếng.

 

Lâm đầu lĩnh hiểu ra, quay đầu nói với đám nha sai phía sau:

 

“Đại phu vẫn còn ở đây, hãy bảo họ kiểm tra xem món canh chua có độc hay không.”

 

Nghe vậy, ta vội vàng nói:

 

“Lâm đầu lĩnh, những món ăn khác hôm nay đều do người ở nhà bếp của ta chế biến, chỉ riêng món canh chua là do nhũ mẫu họ Kiều làm. Nhưng Kiều nhũ mẫu đã theo hầu cha bà bà ta nhiều năm, là tâm phúc của bà bà ta. Dù bà ấy có ý hại ta, cũng tuyệt đối không thể hại cả bà bà ta.”



 

Lâm đầu lĩnh thấp giọng nói:

 

“Có lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình, mong Quận chúa chớ vội lo lắng.”

 

Ta rơi lệ, khẽ gật đầu.

 

Chốc lát sau, nha sai quay lại bẩm báo.

 

Trong món canh chua không có độc.

 

Nhưng...

 

Quả thực là món canh chua đã khiến họ mất mạng.

 

Lâm đầu lĩnh nghe xong, chân mày nhíu chặt, như muốn xoắn lại thành một sợi dây.

 

“Ngươi định đố ta câu đố hay sao đây?”

 

Các vị đại phu thấy vậy liền vội vàng giải thích:

 

“Trong món canh chua không hề có độc tố mạnh như thạch tín hay loại kịch độc nào khác. Tuy nhiên, bản thân món canh chua này, nếu ăn vào, sẽ gây c.h.ế.t người. Nguyên nhân là do nó không còn tươi mới, đã bị hư hỏng, biến chất.”

 

Trên gương mặt ta càng thêm vẻ ngơ ngác, bối rối.

 

“Sao có thể không tươi? Kiều nhũ mẫu mới nấu món này vào chiều nay, chưa đầy một canh giờ đã dọn tiệc, làm sao lại biến chất được chứ?”

 

Các đại phu xua tay:

 

“Mặc dù là vừa mới nấu, nhưng nếu nguyên liệu đã bị hư hỏng từ trước, thì món ăn chế biến ra cũng không thể dùng được.”

 

“Chuyện này…”

 



Ta lại quay đầu nhìn về phía Tứ Hỉ.

 

Tứ Hỉ gật đầu thật mạnh:

 

“Quận chúa, món canh chua này từ đầu đến cuối đều do Kiều nhũ mẫu làm. Ngay cả nguyên liệu cũng là lấy từ nhà bếp của Cố gia, chúng ta hoàn toàn không quản được việc này.”

 

Lâm đầu lĩnh lập tức ra lệnh đưa Kiều nhũ mẫu đến đây, đồng thời đích thân đến nhà bếp của Cố gia để kiểm tra tình trạng bảo quản nguyên liệu.

 

Kiều nhũ mẫu lúc này cũng đã khóc sưng cả mắt. Bà chỉ vào một góc, nơi có đặt một bao ngô:

 

“Chính là dùng chỗ này mà làm, lão nô làm món này bao nhiêu năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì cả!”

 

Các đại phu mở bao ra kiểm tra, phát hiện bề ngoài những bắp ngô dường như không có vấn đề gì lớn. Nhưng khi đưa mũi lại gần, liền ngửi được mùi mốc nhạt nhòa xen lẫn khí vị của sự hư hỏng.

 

“Không còn nghi ngờ gì nữa, chính chỗ ngô này là nguyên nhân gây ra thảm kịch.”

 

Các vị đại phu liên tục lắc đầu:

 

“Tất cả số ngô này đều đã bị biến chất.”

 

Nghe xong, ta tức giận đến mức chỉ tay vào mặt Kiều nhũ mẫu, lớn tiếng quở trách:

 

“Ngươi đúng là kẻ lòng lang dạ sói! Bà bà đối với ngươi tốt như vậy, mà ngươi lại bủn xỉn đến mức không chịu dùng ngô tươi để làm món canh chua cho bọn họ! Người đâu! Mau kéo kẻ độc phụ này xuống cho ta… cho ta…”

 

Những lời còn lại ta không thốt lên nổi, bởi vì quá mức “đau lòng,” khiến lồng n.g.ự.c ta đau dữ dội, rồi ta lại “ngất xỉu” trong vòng tay của Hoàn Tử.

 

Kiều nhũ mẫu nghe vậy thì hoảng hốt quỳ sụp xuống đất, không ngừng kêu oan:

 

“Xin Quận chúa nương nương tha mạng! Lão nô làm món canh chua cho phu nhân cả đời, chưa từng có sai sót gì. Số ngô lần này là do quản sự trong phủ mua về. Lão nô cũng đã từng nói rằng số ngô này không còn tươi nữa. Nhưng quản sự nói, chẳng qua là một món canh chua, cho dù không tươi thì cũng có làm sao? Tiệc cá nóc có biết bao nhiêu món ngon cao lương mỹ vị, ai lại để ý đến một món canh chua mà ăn chứ? Vì vậy, lão nô không còn cách nào khác. Nếu lão nô biết rằng dùng ngô không tươi sẽ khiến lão gia và phu nhân mất mạng, lão nô có c.h.ế.t cũng không dám dùng số ngô đó!”

 

Nghe những lời khóc lóc thảm thiết của Kiều nhũ mẫu, ta an tâm mà hoàn toàn “ngất lịm.”

 

Những chuyện còn lại, tất cả đều không liên quan đến ta nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi