ĐÍCH NỮ TƯỚNG PHỦ HÓA ĐIÊN

8

 

Khi biết ta lấy được thẻ bài từ phụ thân và có thể không giới hạn lĩnh bạc tại phòng thu chi, Trần thị quả nhiên không thể ngồi yên.

 

Bà ta chạy vào thư phòng của phụ thân để lý luận. Nhưng lý luận thế nào, hai người càng nói càng tức giận, cuối cùng phát triển thành một trận cãi vã lớn.

 

Thế nhưng, Trần thị lại không có lý. Bà ta càng làm ầm ĩ, phụ thân càng nhớ ra rằng việc ta phải thường xuyên tham gia tụ hội là để gột rửa danh tiếng của tướng phủ. Mà lý do phải gột rửa, chính là vì Trần thị rảnh rỗi gây chuyện, vu oan hãm hại ta.

 

Nói cách khác, số bạc mà phụ thân phải chi ra, đều là do Trần thị bất đức.

 

Vậy mà Trần thị không chỉ không biết kiểm điểm, lại còn dám gây gổ với ông.

 

Phụ thân càng giận dữ.

 

Và rồi, Trần thị lại được nhận hai cái tát nảy lửa và “gói quà đặc biệt” – quỳ ở từ đường ba ngày.

 

Khi nghe bà tử báo lại chuyện này, ta cười đến mức lăn lộn trên giường.

 

Tỳ nữ thân cận của ta, Tứ Hỉ, có chút bối rối, hỏi:

 

“Tiểu thư, phu nhân tại sao lại dám tự mình chuốc họa? Chẳng lẽ bà ta đã quên mình vừa làm chuyện gì trước đó sao?”

 

Ta dùng chiếc thìa vàng dài, chậm rãi khuấy bát chè ngọt nhỏ, thong thả giải thích:

 

“Tứ Hỉ à, con người, khi quá lâu ở thế thuận lợi, thường sẽ hình thành lối tư duy cố định, rất khó để xoay chuyển trong chốc lát.”

 

Trần thị nắm giữ hậu viện của tướng phủ suốt mười năm, đè bẹp nguyên thân – vị đại tiểu thư này – dưới gót giày cũng ngần ấy năm. Bà ta đã quen với địa vị cao cao tại thượng.

 

Vậy nên, làm sao bà ta có thể cam tâm ẩn nhẫn?

 

Dù lý trí có mách bảo rằng đây không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi với trượng phu, nhưng cảm xúc của bà ta lại lấn át lý trí. Bà ta thà cãi nhau với phụ thân, chứ không muốn thấy ta được như ý, sống cuộc sống của một quý nữ.

 

Con người vốn là loài sinh vật bị cảm xúc chi phối.

 

Dù có kẻ luôn tự xưng là lý trí, nhưng cốt lõi vẫn là do cảm xúc dẫn dắt.

 



Điều này, ta đã hiểu từ những vụ án hình sự mà ta biết trước khi xuyên đến đây.

 

Thậm chí, ngay cả kẻ tàn bạo, g.i.ế.c người không chớp mắt, cũng có thể vì sợ làm mẹ mình khiếp sợ mà chọn cách đầu hàng.

 

Cho dù khẩu s.ú.n.g ở ngay trong ngăn kéo bên cạnh hắn.

 

Lý trí nói rằng, nếu g.i.ế.c cảnh sát rồi bỏ trốn, vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

 

Nhưng cảm xúc lại khiến hắn sẵn lòng từ bỏ tia hy vọng mong manh ấy.

 

Con người vốn là sinh vật bị cảm xúc chi phối.

 

Dù là kẻ mang tâm lý phản xã hội, cũng phân biệt được gần xa thân sơ.

 

Vậy nên việc Trần thị hành động ngu xuẩn thế này, đã nằm trong dự liệu của ta.

 

Kẻ kiêu ngạo nhất, chính là người khó chịu nhất khi thấy con kiến hôi từng nằm dưới chân mình, nay lại trở thành kẻ ngang hàng cần được tôn trọng.

 

Chỉ cần tưởng tượng đến việc ta trở thành kẻ ngang hàng với bà ta, cũng đủ khiến bà ta bứt rứt, khó chịu.

 

Vậy nên, bà ta chắc chắn sẽ đi gây sự với phụ thân.

 

Ta nhẹ thở dài, từ tốn uống hết bát chè ngọt.

 

Cái gọi là quyền mưu, chẳng qua chỉ là lợi ích và lòng người, chỉ vậy mà thôi.

 

Ta dường như sinh ra đã biết quyền mưu.

 

Vậy nên, ở cái nhà này, ta nhất định sẽ sống như cá gặp nước.

 

9

 

Kế mẫu Trần thị liên tiếp thất bại trong việc hãm hại ta, từng bước sa sút, khiến địa vị của bà ta trong tướng phủ bắt đầu giảm sút.

 

Thật ra, sự “giảm sút” này chỉ là tương đối.

 

Bà ta vẫn là chính thất chủ mẫu, nắm quyền quản lý hậu viện tướng phủ, lời nói vẫn có trọng lượng.



 

Chỉ có điều, bà ta không thể khống chế được ta nữa.

 

Bởi vì nhờ chuyện sơn tặc, ta đã thành công thoát khỏi sự quản thúc của bà ta.

 

Tiền tháng của ta không còn do bà ta quản, y phục và trang sức của ta không còn do bà ta định đoạt, tất cả việc ăn, mặc, ở, đi lại của ta đều do ta tự sắp xếp và báo trực tiếp với phụ thân.

 

Ta trở thành một chủ tử có uy tín trong phủ.

 

Vậy nên, so sánh mà nói, địa vị của bà ta đương nhiên giảm xuống.

 

Quả nhiên, sau nhiều lần bị giáng đòn nặng nề, Trần thị cuống cuồng.

 

Ngay lúc này, Cố Trường Khanh xuất hiện theo lời triệu gọi.

 

Khi thiếu niên thanh tao như gió mát trăng thanh, dung mạo tuấn tú đứng trước mặt ta, trong lòng ta chợt dâng lên một cơn sóng cảm xúc khó chịu.

 

Ta đặt tay lên ngực, lặng lẽ nhủ thầm: “Đừng buồn, hắn không xứng đáng.”

 

Nhưng cảm xúc đó vẫn không thể dập tắt, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

 

Ta hiểu, nàng ấy không cam lòng.

 

Ta cũng hiểu rằng nàng từng có những ký ức tuổi thơ trong sáng vô tư với thiếu niên này.

 

Cố Trường Khanh đối với Ninh Sơ Đồng, là một sự khác biệt.

 

Hắn từng là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc sống tăm tối của nàng.

 

Hắn từng tượng trưng cho một tương lai tốt đẹp, cũng là niềm hy vọng.

 

Nhưng giờ đây, khi biết rằng ký ức đẹp đẽ là giả dối, tương lai là giả dối, hy vọng cũng là giả dối, một thiếu niên tưởng chừng như thanh tao giờ đây lại mục ruỗng thành một con giòi đen, làm sao nàng có thể không đau lòng?

 

Ta hiểu nàng.

 

Nhưng giờ không phải lúc để đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi