ĐÍCH NỮ TƯỚNG PHỦ HÓA ĐIÊN

Đối mặt với Cố Trường Khanh, ta phải tập trung toàn bộ tinh thần.

 

Ta ép xuống cảm xúc của nguyên thân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu sắc của Cố Trường Khanh.

 

Ta không động lòng, bởi từ ký ức của nguyên thân, ta đã biết rõ bản lĩnh của gã nam nhân này. Hắn ngay cả nhìn một con lợn cũng có thể dùng ánh mắt tràn ngập “thâm tình.”

 

Thật đúng là diễn xuất tài tình.

 

“Đồng Đồng, n.g.ự.c nàng đau sao?” Hắn chú ý đến hành động ta đặt tay lên ngực, liền hỏi với vẻ quan tâm.

 

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt dần dần trở nên oán trách:

 

“Trường Khanh, chàng có biết dạo này ta đã sống như thế nào không…?”

 

Hắn ngẩn người trước câu hỏi của ta, vô thức đáp:

 

“Dạo này nàng có chuyện gì sao?”

 

Hắn không nghĩ rằng ta sẽ bị ủy khuất trong tướng phủ. Ngược lại, thông tin hắn nhận được là ta sống rất tốt, thậm chí ngay cả Trần thị cũng phải tránh né sự sắc bén của ta.

 

Vì vậy, hắn thực sự bối rối.

 

Ta nhìn hắn với ánh mắt u uất, khẽ đẩy hắn ra:

 

“Chàng căn bản không hề quan tâm đến ta… Đã lâu như vậy rồi, chàng thậm chí không gửi lấy một lời nhắn, nếu một ngày nào đó ta bị Trần thị hành hạ đến chếc, chàng cũng chẳng biết được đâu…!”

 

Cố Trường Khanh không hiểu ra sao, nhưng hắn biết lúc này nên thuận theo lời ta:

 

“Đồng Đồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng cứ nói với ta!”

 

Ta gắng hồi tưởng những uất ức trong quá khứ, bật khóc như hoa lê gặp mưa:

 

“Ta không thể gả đi được nữa rồi… Ta không còn trong sạch! Tất cả đều tại Trần thị… Là bà ta hại ta, bà ta đáng chếc…!”

 

Nghe vậy, toàn thân Cố Trường Khanh chấn động, hắn vội nắm lấy tay ta, lo lắng truy hỏi:

 



“Đồng Đồng, nàng nói gì? Nàng… nàng không còn trong sạch nữa sao?”

 

Ta khóc đến mức cả người run rẩy, khẽ gật đầu.

 

Cố Trường Khanh trong lòng vừa mừng vừa sợ, khóe miệng nhếch cao, nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức thu lại nụ cười.

 

“Nhưng… chẳng phải chuyện của bọn sơn tặc đã được đính chính là tin đồn rồi sao?”

 

“Không phải đâu, Trường Khanh… Ta thật sự không sống nổi nữa… Phụ thân vì danh tiếng của tướng phủ mà đã che giấu chuyện này, nhưng ta rốt cuộc vẫn không phải là một thiếu nữ trong sạch. Nếu sau này ta gả đi, đêm tân hôn, phu quân phát hiện ta không còn là xử nữ, vậy phải làm sao đây? Gần đây tam hoàng tử và phụ thân qua lại rất thân thiết, phụ thân dường như có ý định gả ta cho tam hoàng tử, nhưng ta… ta…”

 

Ta lại bật khóc, vội vàng che mặt, giậm chân mà nói:

 

“Đến lúc đó chẳng phải là tội khi quân sao? Ta biết làm sao bây giờ!”

 

Cố Trường Khanh hiểu rõ tất cả.

 

Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Đồng Đồng, nàng nghe ta nói… Không bằng nàng gả cho ta đi!”

 

“À?”

 

Ta giả vờ ngạc nhiên, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, làm ra vẻ hoàn toàn không ngờ rằng hắn lại nói như vậy.

 

Cố Trường Khanh lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, ánh mắt tràn đầy chân thành:

 

“Đồng Đồng, từ nhỏ ta đã mong mỏi được cưới nàng về nhà. Nàng là cô nương tốt đẹp nhất trong lòng ta. Nếu Tả tướng đại nhân đồng ý gả nàng cho ta, ta nhất định cảm kích vô cùng, đời này tuyệt đối không phụ nàng!”

 

Ta làm bộ vui mừng đến mức bật cười trong nước mắt:

 

“Vậy thì tốt quá! Trường Khanh, chàng không chê ta, ta thực sự rất vui! Ta biết chàng thật lòng với ta! Vậy khi nào chàng đến cầu thân?”

 

“Ta sẽ lập tức về bẩm báo với phụ mẫu, nhờ họ thay ta lo liệu. Đồng Đồng, nàng yên tâm, hãy chờ ta!”

 

“Ừm! Ta chờ chàng!”

 

Ta níu lấy góc áo hắn, dặn dò:



 

“Trường Khanh, chuyện của ta, ngoài phụ thân, chỉ có chàng biết. Chàng nhất định không được nói với phụ mẫu. Nếu họ biết con dâu tương lai đã không còn… Ta cũng không muốn sống nữa đâu…!”

 

“Đồng Đồng, nàng yên tâm, ta hứa sẽ không nói!”

 

“Trường Khanh, chàng thật tốt…!”

 

Ta mắt ngấn lệ, vẫy tay tiễn hắn rời đi.

 

Quay đầu lại, ta tiện tay lau đi nước mắt, khôi phục vẻ mặt vô cảm.

 

Vở kịch sắp bắt đầu rồi.

 

10

 

Cố Trường Khanh sớm đã cấu kết với Trần thị, lần này ta gặp phải bọn sơn tặc cũng là do hắn cố ý sắp đặt.

 

Nhưng rõ ràng, theo kế hoạch của bọn chúng, thứ chúng muốn không phải là mạng của ta, mà là muốn hủy hoại sự trong sạch của ta.

 

Điều này, thật thú vị.

 

Nói cách khác, đối với bọn chúng, một ta còn sống có giá trị hơn một ta đã chếc.

 

Và từ phản ứng của Cố Trường Khanh, ta lại hiểu thêm một điều: đối với bọn chúng, một ta mang tiếng xấu còn có giá trị hơn một ta danh tiếng hoàn mỹ.

 

Từ hai điều đã biết này, kết hợp với vai trò của nữ tử khuê phòng thời cổ đại, có thể suy đoán ra ý đồ của Cố Trường Khanh.

 

Hắn, thân là nhi tử của Gián nghị đại phu, chỉ là kẻ bần hàn áo vải, đến nay vẫn chưa đỗ đạt công danh, nên hoàn toàn không xứng với ta – một đích nữ tướng phủ.

 

Nếu không phải vì thuở nhỏ từng học chung tại thư viện của một bậc đại Nho khi ta còn ở quê nhà, thì loại nhi tử của quan ngũ phẩm như hắn, vĩnh viễn không có tư cách đứng trước mặt ta.

 

Bức tường giai cấp, thời nào cũng có, chẳng có gì mới mẻ.

 

Nhưng Cố Trường Khanh lại muốn vượt qua bức tường ấy.

 

Vậy nên hắn muốn cưới ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi