ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Mi mắt chớp rũ xuống một chút, hai cánh môi mỏng ướŧ áŧ của Triển Thiên Bạch giật giật, vốn định nói "Không muốn".

Nhưng lời đến bên miệng, hắn lại tạm thời sửa miệng: "Chỗ nào?"

Trong lòng Đoan Mộc Ly mừng rỡ.

Vốn tưởng rằng bản thân một chút cơ hội cũng không có, nhưng Triển Thiên Bạch lại không lập tức cự tuyệt.

Trong nháy mắt, Đoan Mộc Ly cảm thấy mình có hi vọng.

"Ngươi theo ta tới đó liền biết."

Thấy Đoan Mộc Ly ra sức tỏ vẻ bí hiểm, Triển Thiên Bạch buồn cười, "Ta chỉ là tùy tiện hỏi, cũng không định đi cùng với ngươi."

Ý cười trên khóe môi đột nhiên thu liễm đi, Đoan Mộc Ly tựa như bị giội một chậu nước lạnh vào đầu.

"Triển Thiên Bạch..."

"Ừm?"

"Ngươi có biết ngươi là một người tâm nhãn rất xấu xa hay không?"

"Tâm nhãn xấu xa?" Triển Thiên Bạch cười khổ nhún bả vai một chút, "Ta không hại ngươi nước mất nhà tan, võ công mất hết, thiếu chút nữa chết đói tàn phế... Ngươi nói thử một chút, ta tâm nhãn xấu xa thế nào?"


"Ta..."

Đoan Mộc Ly lại bị Triển Thiên Bạch đào lại chuyện cũ, không có gì nói để phản bác.

Đều là chuyện vô liêm sỉ chính hắn lăng nhục, hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng rất bất đắc dĩ mà!

Đoan Mộc Ly yên lặng thở dài, thoái chí nản lòng mà đứng lên.

Cùng lúc đó, Triển Thiên Bạch cũng đứng lên.

Hơi nước bên trong dày đặc, da thịt trắng nõn nà của Triển Thiên Bạch như ẩn như hiện, hai mắt Đoan Mộc Ly lập tức nhìn thẳng.

Không phải không nhận thấy được ánh mắt trắng trợn của Đoan Mộc Ly, nhưng Triển Thiên Bạch cảm thấy đều là nam nhân, nếu như hắn thay quần áo mà kêu Đoan Mộc Ly quay người ngược lại có vẻ giống như nữ tử thẹn thùng.

Rất nhanh cầm quần áo mặc lên, hắn mặt đối mặt với Đoan Mộc Ly.

Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn toàn bộ đều là tràn đầy ham muốn khó nói thành lời.


Giống như lửa, thiêu cháy toàn thân hắn.

Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, lướt qua Đoan Mộc Ly.

"Triển Thiên Bạch!"

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, giây tiếp theo, cả người Triển Thiên Bạch đã bị Đoan Mộc Ly kéo vào trong lồng ngực.

"Đoan Mộc Ly!"

Hắn định giãy giụa, nhưng cánh tay của Đoan Mộc Ly giống như là hai khối thiết bản, vững vàng kiềm chặt Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch vừa mới tắm xong, giữa làn tóc tỏa hương thơm ngát, Đoan Mộc Ly ra sức hít một hơi, máu nóng toàn thân sôi trào.

"Ta yêu ngươi, Triển Thiên Bạch..."

Thình thịch!

Trái tim Triển Thiên Bạch ra sức đập mạnh, trên mặt lập tức nóng lên.

"Ngươi uống nhiều rồi sao?"

"Ta không uống rượu."

"Vậy thì chính là điên rồi."

Rốt cuộc cảm nhận được công lực oán hận người của Triển Thiên Bạch càng ngày càng tăng, Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười.


Có lẽ hắn thật sự muốn điên rồi, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh ấn ngã Triển Thiên Bạch xuống đất điên đảo mây mưa.

Gió thu mát rượi, mang theo từng trận hơi nước.

Nghĩ đã biết lần này nhất định trốn không thoát, Triển Thiên Bạch dùng sức nhắm mắt lại, kết quả lại phát hiện ra Đoan Mộc Ly vậy mà lại buông hắn ra.

"Xin lỗi..."

Năm ngón tay mở ra, Đoan Mộc Ly dùng sức day day thái dương, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại.

Nhìn thấy ngực Đoan Mộc Ly kịch liệt lên xuống phập phồng, biểu tình thống khổ áp lực, nội tâm Triển Thiên Bạch không hiểu sao lại thế này, vậy mà lại có chút kích động.

"... Ta muốn đi giải sầu."

Đoan Mộc Ly đột nhiên ngẩng đầu, "Ngươi nói cái gì?"

"Không nghe thấy thì quên đi." Triển Thiên Bạch xoay người, lại bị Đoan Mộc Ly ôm chặt lấy từ phía sau.
"Ta nghe thấy... Ngươi muốn đi giải sầu, vậy... Ngươi muốn đi chỗ nào?"

Cảm nhận được ấm áp phía sau lưng mình, Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói: "Vậy nhân tiện đi đến cái nơi ngươi muốn mang ta đi đi!"

Con ngươi đen thâm thúy thoáng qua một tia kinh hỉ, lực độ ôm Triển Thiên Bạch của Đoan Mộc Ly tăng thêm vài phần.

Bóng đêm dày đặc, trăng sáng sao thưa.

Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly che mắt, đưa đến rìa vách núi đá.

"Được chưa?" Triển Thiên Bạch nhẹ giọng hỏi.

"Được rồi." Đoan Mộc Ly buông hai tay ra.

Ngọn đèn dầu của hàng vạn nhà phản chiếu trong ánh mắt của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch không khỏi trợn mắt há mồm.

Đẹp quá...

Đứng ở đỉnh ngọn núi, Triển Thiên Bạch nhìn xuống toàn bộ kinh thành Nam Sở, giống như một bức tranh sẽ phát sáng, ngọn đèn dầu sáng rực của vạn nhà lóa mắt.
"Nơi ngươi muốn mang ta tới... Chính là nơi này?"

Con ngươi hơi híp lại, Triển Thiên Bạch ngắm nhìn cảnh đêm của kinh thành Nam Sở, cả người không khỏi say mê.

"Đúng, chính là nơi này." Đoan Mộc Ly đi tới bên người Triển Thiên Bạch, cùng Triển Thiên Bạch đứng sóng vai.

"Đây là kinh thành của Nam Sở... Ta hi vọng, từ hôm nay trở đi, nơi này có thể trở thành quốc gia của ngươi."

Trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch.

Quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly còn đang ngắm nhìn cảnh đêm của kinh thành Nam Sở.

Quốc gia... Của ta...

Trong lòng Triển Thiên Bạch nghiền ngẫm lời này của Đoan Mộc Ly.

"Nô tịch của ngươi đã hủy bỏ rồi, bắt đầu từ giờ khắc này về sau, ngươi được tự do, Triển Thiên Bạch."

Hai tròng mắt Triển Thiên Bạch trừng trừng, biểu tình lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Đoan Mộc Ly vậy mà lại... Thả hắn tự do rồi?

"Ngươi..."

"Trong lòng ta đã đấu tranh một thời gian rất dài..." Đoan Mộc Ly tựa như tự mình độc thoại nói với Triển Thiên Bạch: "Ta luyến tiếc ngươi, thật sự... Nhưng tiếp tục giữ ngươi lại vương phủ sẽ chỉ khiến ngươi càng thêm hận ta, làm ngươi vĩnh viễn không quên được những chuyện ta đã làm với ngươi này... Ta không muốn ngươi hận ta, Triển Thiên Bạch, ta hi vọng ngươi có thể yêu ta..."

Yêu—

Chữ này đối với Triển Thiên Bạch mà nói xa lạ như thế đấy.

Đã bao nhiêu lâu hắn không yêu rồi?

Hắn còn có dũng khí cùng hơi sức để yêu sao?

Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại.

Không thể có được lời hồi đáp của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly muốn nói không cảm thấy mất mát vậy tuyệt đối là gạt người.

Nhưng mà, hắn đã ra quyết định rồi.
Cho dù Triển Thiên Bạch đi xa nơi đất khách, hắn cũng phải đuổi theo.

Hắn sẽ không trói buộc Triển Thiên Bạch nữa.

Lần này đổi lại thành Triển Thiên Bạch trói buộc hắn.

Hơi gió lành lạnh thổi qua, Triển Thiên Bạch bất giác rùng mình một cái.

Đoan Mộc Ly lập tức cởϊ áσ choàng trên người xuống, khoác lên trên người Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch chậm rãi giương mi mắt lên.

Thân thể trở nên ấm áp lạ lùng chỉ là bởi vì có thêm kiện áo choàng mà thôi.

"Triển Thiên Bạch, xoay người lại đi."

"Hửm?"

Trong khi Triển Thiên Bạch còn đang ngạc nhiên, Đoan Mộc Ly đã ấn vai làm cho hắn xoay người.

Phía sau là rừng cây rậm rạp um tùm che trời lấp thái dương.

Xào xạc sột soạt—

Có âm thanh vang lên, giây tiếp theo, khắp rừng cây như được chiếu sáng lên, điểm sáng tỏa ra đủ màu sắc từ bên trong bay ra.
"Huỳnh Hỏa Trùng?" Triển Thiên Bạch lắp bắp kinh hãi.

Đoan Mộc Ly cười sằng sặc, "Huỳnh Hỏa Trùng mùa hè mới có, hiện tại là mùa thu."

Rốt cuộc cảm thấy bản thân bị Đoan Mộc Ly cười nhạo, ấn đường Triển Thiên Bạch hơi nhíu lại, "Ta biết... Là Thải Hồng Điệp đúng không?"

Thải Hồng Điệp là một loại côn trùng trên người phát ra ánh sáng đủ màu sắc, thích sống ở trong rừng, ban đêm bay ra hoạt động.

"Vừa nãy chỉ là trong lúc nhất thời không phản ứng được mà thôi."

Nghe thấy Triển Thiên Bạch biện giải như vậy, khóe môi Đoan Mộc Ly khẽ giương lên, cảm thấy Triển Thiên Bạch cực kì đáng yêu.

Một con Thải Hồng Điệp bay đến trước mặt Triển Thiên Bạch, vỗ cánh rắc xuống kim phấn nhỏ vụn mê người.

"Có người nói, Thải Hồng Điệp rắc kim phấn xuống với ai chính là đang tuyên chiến với người đó!"
"Tuyên chiến?"

Lời nói của Đoan Mộc Ly làm cho Triển Thiên Bạch ngẩn ra.

"Bởi vì Thải Hồng Điệp cảm thấy đối phương đẹp hơn so với nó."

Mi mắt run run, Triển Thiên Bạch nhếch nhếch miệng.

Chung quy cảm thấy lời này của Đoan Mộc Ly là đang trá hình khen hắn đẹp vậy!

Nhưng Triển Thiên Bạch thân là một nam nhân, so với được khen xinh đẹp, hắn càng hi vọng được người khen cường đại hơn.

Thấy Triển Thiên Bạch không có phản ứng gì, bả vai Đoan Mộc Ly trùng xuống, ý thức được bản thân không thể chiếm được niềm vui vẻ của Triển Thiên Bạch.

Một con lại một con Thải Hồng Điệp bay về phía Triển Thiên Bạch, ở bên người Triển Thiên Bạch bắt đầu uyển chuyển nhảy múa, Đoan Mộc Ly nhìn thấy Triển Thiên Bạch như vậy, cảm thấy có thể mang Triển Thiên Bạch đến nơi này thật sự là quá tốt rồi.
Đợi cho Thải Hồng Điệp một lần nữa bay trở lại trong rừng, Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch rời khỏi đỉnh núi, trở lại kinh thành Nam Sở.

Hai người bất tri bất giác đi tới hoa phố, Đoan Mộc Ly dừng bước lại, Triển Thiên Bạch cũng dừng bước.

"Nếu không thì chúng ta đổi con đường khác đi?"

"Chúng ta bị theo dõi."

Hai người cơ hồ cùng đồng thời mở miệng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.

Đoan Mộc Ly đối diện với Triển Thiên Bạch.

Sở dĩ Đoan Mộc Ly nói muốn đổi một con đường đi khác là bởi vì trong hoa phố, nếu như đi qua Di Hương viện, làm không tốt sẽ gợi lên hồi ức không tốt của Triển Thiên Bạch.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại cho rằng tình cảnh của hai người bọn họ hiện tại càng quan trọng hơn.

"Hiện tại không phải thời điểm để ý Di Hương viện chứ?"
"Mấy cái kẻ theo dõi với chút công phu mèo ba chân này không đủ làm cho sợ hãi."

Thanh âm trầm ổn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Đoan Mộc Ly lộ vẻ tự tin bẩm sinh.

Căn cứ theo bước đầu phán đoán của Triển Thiên Bạch, đối phương hẳn ít nhất cũng có mười người, bọn chúng đều là cao thủ, nội lực thâm hậu tỏa ra sát khí mười phần.

Chẳng qua là, cao thủ giỏi tới mấy đi nữa ở trước mặt Đoan Mộc Ly vẫn là có chút không xem đủ.

Hai người bất động thanh sắc sải bước tiếp tục đi về phía trước, trong nháy mắt đi vào một góc, mười tên hắc y nhân không biết từ nơi nào nhảy ra lập tức hành động.

Phù phù!

Phi tiêu sắc bén lượn vòng giống như bông tuyết phô thiên cái địa bay về phía Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly trực tiếp dùng nội lực đánh văng chúng.

"Cẩn thận!" Triển Thiên Bạch không nhịn được kêu lên một tiếng, bởi vì trong nháy mắt nội lực của Đoan Mộc Ly tiếp xúc với phi tiêu đang lượn vòng, vậy mà lại vỡ tan ra, từ bên trong phun ra một cỗ độc khí.
Thừa dịp cỗ độc khí này, tám trong số mười tên hắc y nhân này nhắm thắng đến Đoan Mộc Ly, mà hai trong số đó lại nhằm về phía Triển Thiên Bạch.

Đoan Mộc Ly lập tức bảo vệ Triển Thiên Bạch.

Hắn bách độc bất xâm, nhưng Triển Thiên Bạch không phải.

Hắn không thể để cho Triển Thiên Bạch xảy ra chuyện nữa!

"Các ngươi thật sự là muốn chết!"

"Đoan Mộc Ly..."

Nghe thấy thanh âm suy yếu của Triển Thiên Bạch, trong lòng Đoan Mộc Ly giật nảy.

Vừa quay đầu liền thấy Triển Thiên Bạch phịch một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

"Triển Thiên Bạch!"

Bả vai Triển Thiên Bạch bị cắt bị thương, tuy rằng miệng vết thương chỉ là một đường đao rất nông không đáng để mắt, nhưng Đoan Mộc Ly lại phát hiện ra miệng vết thương da tróc thịt bong kia rõ ràng có dấu hiệu của thối rữa, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
"Làm sao lại..."

Hắc y nhân lại không muốn sống mà xông lên.

Lần này, Đoan Mộc Ly vốn định chừa lại cho người đường sống liền mày kiếm hơi giao, nội lực mạnh mẽ giống như một cây châm, đồng loạt chọc mười tên hắc y nhân thành tổ ong vò vẽ.

Phụt!

Nhóm hắc y nhân nhất thời hộc máu bỏ mạng.

Đoan Mộc Ly bế Triển Thiên Bạch ý thức mơ hồ đang ngồi lên, sải bước vọt vào thanh lâu cách đó gần nhất— Di Hương viện.

Rầm rầm!

Thời điểm cửa lớn của Di Hương viện bị đá văng ra dọa cho Thẩm Ngọc Lam giật nảy.

Tập trung nhìn kĩ vào, hắn chấn động.

"Ly Vương gia? Triển Thiên Bạch?!"

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly ôm Triển Thiên Bạch sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi vọt vào, Thẩm Ngọc Lam lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, trực tiếp đưa Đoan Mộc Ly vào phòng thượng hạng.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hai tay Thẩm Ngọc Lam đan vào nhau, thần sắc lo lắng.

"Triển Thiên Bạch hắn hẳn là trúng độc rồi."

Đoan Mộc Ly vừa dứt lời, soạt một tiếng vạch y phục của Triển Thiên Bạch ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi